Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 376: Chương 376
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Cũng mang tứ thúc theo." Lần này A Quy không quên tứ thúc.Thẩm Vô Cữu lại có chút muốn cười, còn tưởng rằng hắn chỉ nhớ công chúa thẩm thẩm mà thôi.Hai người đi trước được hoan nghênh, phía sau Tiêu Dịch bị nhốt riêng trong xe tù đưa vào thành thì lại nhận được đãi ngộ hoàn toàn trái ngược, có người ném rau thối, có người ném đá, còn có người ném bụi đất.Tiêu Dịch lớn như vậy chưa từng chịu nhục nhã thế này bao giờ, nhưng mặc cho hắn gào thét thế nào cũng không có ai để ý đến hắn.*Trong một sơn cốc, một đội quân hơn một nghìn người không mặc áo giáp, đang bận bịu nướng cá nướng thú săn."Tướng quân, chúng ta cứ trốn như vậy sao?""Vậy ngươi muốn ra ngoài chịu c.h.ế.t à? Tướng quân nhận được tin, mặc dù chúng ta có thiên lôi nhưng cũng không còn nhiều, hoàn toàn không đủ để đánh với Việt quân.""Chờ đi, lần này Khánh Quốc nhất định sẽ giống như trận Nguyên Khang được ghi chép trong sử sách, toàn quân bị diệt, tương lai cũng có thể lưu lại nét đậm trong sử sách, khác biệt ở chỗ trận chiến này Khánh Quốc đã chống đỡ được kha khá ngày.""Nếu các ngươi muốn lưu danh sử sách thì cứ việc quay về tiếp viện. Đừng trách lão tử không nhắc nhở các ngươi, lần này Khánh Quốc khiến Việt Quốc tổn thất, trận chiến này chỉ sợ sẽ vong quốc, biết đâu khi chúng ta ra khỏi đây bên ngoài đã là thiên hạ của Việt Quốc rồi."Nghe mọi người nói bảy miệng tám lưỡi, những binh lính vốn còn có chút bất an cũng hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.Rõ ràng đã biết sắp vong quốc tại sao còn phải đi chịu chết, đợi đến khi Khánh Quốc diệt vong, còn ai truy cứu tội phản quốc của bọn họ nữa, càng nghĩ càng thấy yên tâm.Đang lúc mọi người ăn uống ngon lành, một tên do thám lặng lẽ rút khỏi rừng, quay về bẩm báo. Tướng lĩnh dẫn người đến cứu viện nghe xong sắc mặt tái mét.Uổng công bọn họ lần theo dấu vết đuổi theo, còn tưởng rằng phía trước là quân địch, không ngờ lại là người nhà, hơn nữa còn ăn ngon ngủ kỹ, chỉ vì chờ bọn họ vong quốc.Khi nhận được lệnh cứu viện, bọn họ còn thấy nguyên soái mới đến quá tàn nhẫn vô tình, mở miệng ra là xử tử tại chỗ, bây giờ xem ra là bọn họ quá mềm lòng.Tướng lĩnh dẫn người vây vào, những binh lính đào binh vốn còn thấy quyết định của mình sáng suốt, vừa nhìn thấy đội quân đột nhiên xuất hiện, sắc mặt đã trắng bệch.Người dẫn đầu quân đào binh phản ứng nhanh, tiến lên khóc lóc kể lể bọn họ đã vất vả thế nào mới thoát khỏi quân địch, trốn vào sơn cốc này, vốn định ăn no bụng rồi sẽ lên đường đi tiếp viện vân vân.Tướng lĩnh đá hắn một cước, rút đao kề vào cổ hắn, lớn tiếng tuyên bố: "Bệ hạ phong Trấn Quốc tướng quân làm nguyên soái, mang theo lương thảo vũ khí đến biên quan, Việt quân đã rút lui. Nguyên soái có lệnh, phái binh cứu viện đồng bào ở bên ngoài, nếu phát hiện đào binh, lập tức c.h.é.m không tha!"Nói xong, đao loé lên, người đó liền trở thành vong hồn dưới lưỡi đao."Nếu sau chiến tranh đào tẩu sẽ không ai truy cứu, nhưng khi mọi người đang khó khăn cố thủ thành trì, chỉ chờ người đến tiếp viện thì các ngươi lại trốn đi chờ vong quốc, đây là bất trung bất nghĩa! Giết!"Lần xử trí đào binh này cũng trở thành lần răn đe mạnh nhất trong việc trị quân của Khánh Quốc về sau, cho dù khi đó Khánh Quốc đã mạnh đến mức không ai dám xâm phạm.
"Cũng mang tứ thúc theo." Lần này A Quy không quên tứ thúc.
Thẩm Vô Cữu lại có chút muốn cười, còn tưởng rằng hắn chỉ nhớ công chúa thẩm thẩm mà thôi.
Hai người đi trước được hoan nghênh, phía sau Tiêu Dịch bị nhốt riêng trong xe tù đưa vào thành thì lại nhận được đãi ngộ hoàn toàn trái ngược, có người ném rau thối, có người ném đá, còn có người ném bụi đất.
Tiêu Dịch lớn như vậy chưa từng chịu nhục nhã thế này bao giờ, nhưng mặc cho hắn gào thét thế nào cũng không có ai để ý đến hắn.
*
Trong một sơn cốc, một đội quân hơn một nghìn người không mặc áo giáp, đang bận bịu nướng cá nướng thú săn.
"Tướng quân, chúng ta cứ trốn như vậy sao?"
"Vậy ngươi muốn ra ngoài chịu c.h.ế.t à? Tướng quân nhận được tin, mặc dù chúng ta có thiên lôi nhưng cũng không còn nhiều, hoàn toàn không đủ để đánh với Việt quân."
"Chờ đi, lần này Khánh Quốc nhất định sẽ giống như trận Nguyên Khang được ghi chép trong sử sách, toàn quân bị diệt, tương lai cũng có thể lưu lại nét đậm trong sử sách, khác biệt ở chỗ trận chiến này Khánh Quốc đã chống đỡ được kha khá ngày."
"Nếu các ngươi muốn lưu danh sử sách thì cứ việc quay về tiếp viện. Đừng trách lão tử không nhắc nhở các ngươi, lần này Khánh Quốc khiến Việt Quốc tổn thất, trận chiến này chỉ sợ sẽ vong quốc, biết đâu khi chúng ta ra khỏi đây bên ngoài đã là thiên hạ của Việt Quốc rồi."
Nghe mọi người nói bảy miệng tám lưỡi, những binh lính vốn còn có chút bất an cũng hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Rõ ràng đã biết sắp vong quốc tại sao còn phải đi chịu chết, đợi đến khi Khánh Quốc diệt vong, còn ai truy cứu tội phản quốc của bọn họ nữa, càng nghĩ càng thấy yên tâm.
Đang lúc mọi người ăn uống ngon lành, một tên do thám lặng lẽ rút khỏi rừng, quay về bẩm báo. Tướng lĩnh dẫn người đến cứu viện nghe xong sắc mặt tái mét.
Uổng công bọn họ lần theo dấu vết đuổi theo, còn tưởng rằng phía trước là quân địch, không ngờ lại là người nhà, hơn nữa còn ăn ngon ngủ kỹ, chỉ vì chờ bọn họ vong quốc.
Khi nhận được lệnh cứu viện, bọn họ còn thấy nguyên soái mới đến quá tàn nhẫn vô tình, mở miệng ra là xử tử tại chỗ, bây giờ xem ra là bọn họ quá mềm lòng.
Tướng lĩnh dẫn người vây vào, những binh lính đào binh vốn còn thấy quyết định của mình sáng suốt, vừa nhìn thấy đội quân đột nhiên xuất hiện, sắc mặt đã trắng bệch.
Người dẫn đầu quân đào binh phản ứng nhanh, tiến lên khóc lóc kể lể bọn họ đã vất vả thế nào mới thoát khỏi quân địch, trốn vào sơn cốc này, vốn định ăn no bụng rồi sẽ lên đường đi tiếp viện vân vân.
Tướng lĩnh đá hắn một cước, rút đao kề vào cổ hắn, lớn tiếng tuyên bố: "Bệ hạ phong Trấn Quốc tướng quân làm nguyên soái, mang theo lương thảo vũ khí đến biên quan, Việt quân đã rút lui. Nguyên soái có lệnh, phái binh cứu viện đồng bào ở bên ngoài, nếu phát hiện đào binh, lập tức c.h.é.m không tha!"
Nói xong, đao loé lên, người đó liền trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.
"Nếu sau chiến tranh đào tẩu sẽ không ai truy cứu, nhưng khi mọi người đang khó khăn cố thủ thành trì, chỉ chờ người đến tiếp viện thì các ngươi lại trốn đi chờ vong quốc, đây là bất trung bất nghĩa! Giết!"
Lần xử trí đào binh này cũng trở thành lần răn đe mạnh nhất trong việc trị quân của Khánh Quốc về sau, cho dù khi đó Khánh Quốc đã mạnh đến mức không ai dám xâm phạm.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… "Cũng mang tứ thúc theo." Lần này A Quy không quên tứ thúc.Thẩm Vô Cữu lại có chút muốn cười, còn tưởng rằng hắn chỉ nhớ công chúa thẩm thẩm mà thôi.Hai người đi trước được hoan nghênh, phía sau Tiêu Dịch bị nhốt riêng trong xe tù đưa vào thành thì lại nhận được đãi ngộ hoàn toàn trái ngược, có người ném rau thối, có người ném đá, còn có người ném bụi đất.Tiêu Dịch lớn như vậy chưa từng chịu nhục nhã thế này bao giờ, nhưng mặc cho hắn gào thét thế nào cũng không có ai để ý đến hắn.*Trong một sơn cốc, một đội quân hơn một nghìn người không mặc áo giáp, đang bận bịu nướng cá nướng thú săn."Tướng quân, chúng ta cứ trốn như vậy sao?""Vậy ngươi muốn ra ngoài chịu c.h.ế.t à? Tướng quân nhận được tin, mặc dù chúng ta có thiên lôi nhưng cũng không còn nhiều, hoàn toàn không đủ để đánh với Việt quân.""Chờ đi, lần này Khánh Quốc nhất định sẽ giống như trận Nguyên Khang được ghi chép trong sử sách, toàn quân bị diệt, tương lai cũng có thể lưu lại nét đậm trong sử sách, khác biệt ở chỗ trận chiến này Khánh Quốc đã chống đỡ được kha khá ngày.""Nếu các ngươi muốn lưu danh sử sách thì cứ việc quay về tiếp viện. Đừng trách lão tử không nhắc nhở các ngươi, lần này Khánh Quốc khiến Việt Quốc tổn thất, trận chiến này chỉ sợ sẽ vong quốc, biết đâu khi chúng ta ra khỏi đây bên ngoài đã là thiên hạ của Việt Quốc rồi."Nghe mọi người nói bảy miệng tám lưỡi, những binh lính vốn còn có chút bất an cũng hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.Rõ ràng đã biết sắp vong quốc tại sao còn phải đi chịu chết, đợi đến khi Khánh Quốc diệt vong, còn ai truy cứu tội phản quốc của bọn họ nữa, càng nghĩ càng thấy yên tâm.Đang lúc mọi người ăn uống ngon lành, một tên do thám lặng lẽ rút khỏi rừng, quay về bẩm báo. Tướng lĩnh dẫn người đến cứu viện nghe xong sắc mặt tái mét.Uổng công bọn họ lần theo dấu vết đuổi theo, còn tưởng rằng phía trước là quân địch, không ngờ lại là người nhà, hơn nữa còn ăn ngon ngủ kỹ, chỉ vì chờ bọn họ vong quốc.Khi nhận được lệnh cứu viện, bọn họ còn thấy nguyên soái mới đến quá tàn nhẫn vô tình, mở miệng ra là xử tử tại chỗ, bây giờ xem ra là bọn họ quá mềm lòng.Tướng lĩnh dẫn người vây vào, những binh lính đào binh vốn còn thấy quyết định của mình sáng suốt, vừa nhìn thấy đội quân đột nhiên xuất hiện, sắc mặt đã trắng bệch.Người dẫn đầu quân đào binh phản ứng nhanh, tiến lên khóc lóc kể lể bọn họ đã vất vả thế nào mới thoát khỏi quân địch, trốn vào sơn cốc này, vốn định ăn no bụng rồi sẽ lên đường đi tiếp viện vân vân.Tướng lĩnh đá hắn một cước, rút đao kề vào cổ hắn, lớn tiếng tuyên bố: "Bệ hạ phong Trấn Quốc tướng quân làm nguyên soái, mang theo lương thảo vũ khí đến biên quan, Việt quân đã rút lui. Nguyên soái có lệnh, phái binh cứu viện đồng bào ở bên ngoài, nếu phát hiện đào binh, lập tức c.h.é.m không tha!"Nói xong, đao loé lên, người đó liền trở thành vong hồn dưới lưỡi đao."Nếu sau chiến tranh đào tẩu sẽ không ai truy cứu, nhưng khi mọi người đang khó khăn cố thủ thành trì, chỉ chờ người đến tiếp viện thì các ngươi lại trốn đi chờ vong quốc, đây là bất trung bất nghĩa! Giết!"Lần xử trí đào binh này cũng trở thành lần răn đe mạnh nhất trong việc trị quân của Khánh Quốc về sau, cho dù khi đó Khánh Quốc đã mạnh đến mức không ai dám xâm phạm.