Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 382: Chương 382

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Thẩm Tư Lạc xoay xoay quả cà chua trên tay, màu sắc thì đẹp đó, hương vị lại chả ra sao.Trần Tử Thiện và những người khác gật đầu, so với các loại quả khác thì loại này thật sự không ngon, nhìn cũng không dễ bảo quản vận chuyển.Thẩm Tư Lạc lại cắn một miếng nhỏ, vẫn không ăn được, thấy cách làm của A Quy, nàng ta nhân mọi người không chú ý liền nhét cho Bùi Diên Sơ.Bùi Diên Sơ cầm hai tay quả cà chua đỏ tươi có chút ngơ ngác, hắn cũng không thích hương vị này, nhưng đây là thê tử đưa, hơn nữa còn là thê tử đã ăn qua, không thích cũng phải ăn."Không ăn được sao? Ta lại thấy hương vị không tệ, hay là ta ăn giúp ngươi?" Khương Trần không tiếng động đi tới, chậm rãi nói.Bùi Diên Sơ liếc hắn, cắn trái cắn phải cũng không đưa cho Khương Trần.Còn muốn ăn đồ thê tử hắn đã cắn qua, nghĩ gì vậy!Khương Trần cười cười, nhanh chân đi hai bước, hoàn toàn không để người khác nhìn ra hắn cố ý.Một nhóm người vừa ăn vừa uống đi từ cổng thành đầu này đến cổng thành đầu kia, bên ngoài cửa quan cũng có không ít thôn làng, đều là những người từng là con dân Khánh Quốc, Việt Quốc đuổi họ đến nơi khác, cho dù kẻ địch đánh tới thì những người này cũng là những người chịu nạn *****ên.Quân doanh của Việt Quốc đương nhiên cũng được xây dựng ở bên ngoài thành, với số lượng quân lính đông đảo như vậy thì không thể ở trong thành được, quân doanh cũng cần một nơi rộng rãi để luyện binh.Lúc nhóm người đến cổng thành, bọn họ thấy binh lính canh gác đang thô bạo lục soát đồ đạc của những người ra khỏi thành, lấy cớ là để ngăn họ truyền tin cho quân địch, thực tế là để cướp bóc, những người sống bên ngoài thành cũng chẳng khá khẩm hơn, đám lính không chiếm được tiện nghi gì, thái độ càng tệ hơn, trực tiếp đẩy người ta ngã xuống đất.Trần Tử Thiện và những người khác tức giận đến mức bốc hỏa, thấy người bị đẩy ngã đứng dậy còn cúi đầu hành lễ với kẻ xấu, lại tức giận vì sự nhu nhược của bọn họ.Vì những người ra khỏi thành đều là người Khánh Quốc bị kỳ thị, ai nấy đều cúi đầu khom lưng, hèn mọn đến tận xương tủy, càng làm nổi bật đoàn người của Sở Du Ninh."Công chúa, chúng ta có cần cải trang không?" Bùi Diên Sơ khẽ nhắc nhở."Không cần." Sở Du Ninh phất tay, nắm tay A Quy đi thẳng qua đó.Trần Tử Thiện và những người khác giật mình, công chúa sẽ không muốn trực tiếp đánh nhau chứ? Cả đám nhao nhao bắt đầu tìm kiếm xem có vũ khí nào có thể sử dụng không.Không tìm thấy vũ khí, thấy công chúa đã đi xa, đám người vội vàng đuổi theo, cuối cùng bọn họ kinh ngạc nhận ra, lúc đi qua trước mặt hai tên thủ vệ đó, bọn chúng chỉ hung hăng quát bảo bọn họ đi nhanh lên.Mấy người nhìn nhau, tổ tiên nhà công chúa lại hiển linh rồi sao?Sở Du Ninh vừa ra khỏi thành liền thấy bên ngoài một vùng hoang vu, bụi bay mù mịt, chỉ có lác đác vài người đi về phía con đường nhỏ bên cạnh, khung cành rất tiêu điều, trong ngoài thành hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.Lúc này, một người cưỡi khoái mã chạy đến, từ xa đã nghe thấy hắn hét——"Báo! Mười vạn quân Khánh Quốc đánh tới!"Những thủ vệ trên lầu nghe xong chỉ nhướng mắt, mười vạn quân còn không đủ cho Việt Quốc bọn họ nổ.Mắt Sở Du Ninh sáng lên, Thẩm Vô Cữu dẫn người đánh tới, vậy thì nàng cũng không thể kéo chân sau.

Thẩm Tư Lạc xoay xoay quả cà chua trên tay, màu sắc thì đẹp đó, hương vị lại chả ra sao.

Trần Tử Thiện và những người khác gật đầu, so với các loại quả khác thì loại này thật sự không ngon, nhìn cũng không dễ bảo quản vận chuyển.

Thẩm Tư Lạc lại cắn một miếng nhỏ, vẫn không ăn được, thấy cách làm của A Quy, nàng ta nhân mọi người không chú ý liền nhét cho Bùi Diên Sơ.

Bùi Diên Sơ cầm hai tay quả cà chua đỏ tươi có chút ngơ ngác, hắn cũng không thích hương vị này, nhưng đây là thê tử đưa, hơn nữa còn là thê tử đã ăn qua, không thích cũng phải ăn.

"Không ăn được sao? Ta lại thấy hương vị không tệ, hay là ta ăn giúp ngươi?" Khương Trần không tiếng động đi tới, chậm rãi nói.

Bùi Diên Sơ liếc hắn, cắn trái cắn phải cũng không đưa cho Khương Trần.

Còn muốn ăn đồ thê tử hắn đã cắn qua, nghĩ gì vậy!

Khương Trần cười cười, nhanh chân đi hai bước, hoàn toàn không để người khác nhìn ra hắn cố ý.

Một nhóm người vừa ăn vừa uống đi từ cổng thành đầu này đến cổng thành đầu kia, bên ngoài cửa quan cũng có không ít thôn làng, đều là những người từng là con dân Khánh Quốc, Việt Quốc đuổi họ đến nơi khác, cho dù kẻ địch đánh tới thì những người này cũng là những người chịu nạn *****ên.

Quân doanh của Việt Quốc đương nhiên cũng được xây dựng ở bên ngoài thành, với số lượng quân lính đông đảo như vậy thì không thể ở trong thành được, quân doanh cũng cần một nơi rộng rãi để luyện binh.

Lúc nhóm người đến cổng thành, bọn họ thấy binh lính canh gác đang thô bạo lục soát đồ đạc của những người ra khỏi thành, lấy cớ là để ngăn họ truyền tin cho quân địch, thực tế là để cướp bóc, những người sống bên ngoài thành cũng chẳng khá khẩm hơn, đám lính không chiếm được tiện nghi gì, thái độ càng tệ hơn, trực tiếp đẩy người ta ngã xuống đất.

Trần Tử Thiện và những người khác tức giận đến mức bốc hỏa, thấy người bị đẩy ngã đứng dậy còn cúi đầu hành lễ với kẻ xấu, lại tức giận vì sự nhu nhược của bọn họ.

Vì những người ra khỏi thành đều là người Khánh Quốc bị kỳ thị, ai nấy đều cúi đầu khom lưng, hèn mọn đến tận xương tủy, càng làm nổi bật đoàn người của Sở Du Ninh.

"Công chúa, chúng ta có cần cải trang không?" Bùi Diên Sơ khẽ nhắc nhở.

"Không cần." Sở Du Ninh phất tay, nắm tay A Quy đi thẳng qua đó.

Trần Tử Thiện và những người khác giật mình, công chúa sẽ không muốn trực tiếp đánh nhau chứ? Cả đám nhao nhao bắt đầu tìm kiếm xem có vũ khí nào có thể sử dụng không.

Không tìm thấy vũ khí, thấy công chúa đã đi xa, đám người vội vàng đuổi theo, cuối cùng bọn họ kinh ngạc nhận ra, lúc đi qua trước mặt hai tên thủ vệ đó, bọn chúng chỉ hung hăng quát bảo bọn họ đi nhanh lên.

Mấy người nhìn nhau, tổ tiên nhà công chúa lại hiển linh rồi sao?

Sở Du Ninh vừa ra khỏi thành liền thấy bên ngoài một vùng hoang vu, bụi bay mù mịt, chỉ có lác đác vài người đi về phía con đường nhỏ bên cạnh, khung cành rất tiêu điều, trong ngoài thành hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Lúc này, một người cưỡi khoái mã chạy đến, từ xa đã nghe thấy hắn hét——

"Báo! Mười vạn quân Khánh Quốc đánh tới!"

Những thủ vệ trên lầu nghe xong chỉ nhướng mắt, mười vạn quân còn không đủ cho Việt Quốc bọn họ nổ.

Mắt Sở Du Ninh sáng lên, Thẩm Vô Cữu dẫn người đánh tới, vậy thì nàng cũng không thể kéo chân sau.

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Thẩm Tư Lạc xoay xoay quả cà chua trên tay, màu sắc thì đẹp đó, hương vị lại chả ra sao.Trần Tử Thiện và những người khác gật đầu, so với các loại quả khác thì loại này thật sự không ngon, nhìn cũng không dễ bảo quản vận chuyển.Thẩm Tư Lạc lại cắn một miếng nhỏ, vẫn không ăn được, thấy cách làm của A Quy, nàng ta nhân mọi người không chú ý liền nhét cho Bùi Diên Sơ.Bùi Diên Sơ cầm hai tay quả cà chua đỏ tươi có chút ngơ ngác, hắn cũng không thích hương vị này, nhưng đây là thê tử đưa, hơn nữa còn là thê tử đã ăn qua, không thích cũng phải ăn."Không ăn được sao? Ta lại thấy hương vị không tệ, hay là ta ăn giúp ngươi?" Khương Trần không tiếng động đi tới, chậm rãi nói.Bùi Diên Sơ liếc hắn, cắn trái cắn phải cũng không đưa cho Khương Trần.Còn muốn ăn đồ thê tử hắn đã cắn qua, nghĩ gì vậy!Khương Trần cười cười, nhanh chân đi hai bước, hoàn toàn không để người khác nhìn ra hắn cố ý.Một nhóm người vừa ăn vừa uống đi từ cổng thành đầu này đến cổng thành đầu kia, bên ngoài cửa quan cũng có không ít thôn làng, đều là những người từng là con dân Khánh Quốc, Việt Quốc đuổi họ đến nơi khác, cho dù kẻ địch đánh tới thì những người này cũng là những người chịu nạn *****ên.Quân doanh của Việt Quốc đương nhiên cũng được xây dựng ở bên ngoài thành, với số lượng quân lính đông đảo như vậy thì không thể ở trong thành được, quân doanh cũng cần một nơi rộng rãi để luyện binh.Lúc nhóm người đến cổng thành, bọn họ thấy binh lính canh gác đang thô bạo lục soát đồ đạc của những người ra khỏi thành, lấy cớ là để ngăn họ truyền tin cho quân địch, thực tế là để cướp bóc, những người sống bên ngoài thành cũng chẳng khá khẩm hơn, đám lính không chiếm được tiện nghi gì, thái độ càng tệ hơn, trực tiếp đẩy người ta ngã xuống đất.Trần Tử Thiện và những người khác tức giận đến mức bốc hỏa, thấy người bị đẩy ngã đứng dậy còn cúi đầu hành lễ với kẻ xấu, lại tức giận vì sự nhu nhược của bọn họ.Vì những người ra khỏi thành đều là người Khánh Quốc bị kỳ thị, ai nấy đều cúi đầu khom lưng, hèn mọn đến tận xương tủy, càng làm nổi bật đoàn người của Sở Du Ninh."Công chúa, chúng ta có cần cải trang không?" Bùi Diên Sơ khẽ nhắc nhở."Không cần." Sở Du Ninh phất tay, nắm tay A Quy đi thẳng qua đó.Trần Tử Thiện và những người khác giật mình, công chúa sẽ không muốn trực tiếp đánh nhau chứ? Cả đám nhao nhao bắt đầu tìm kiếm xem có vũ khí nào có thể sử dụng không.Không tìm thấy vũ khí, thấy công chúa đã đi xa, đám người vội vàng đuổi theo, cuối cùng bọn họ kinh ngạc nhận ra, lúc đi qua trước mặt hai tên thủ vệ đó, bọn chúng chỉ hung hăng quát bảo bọn họ đi nhanh lên.Mấy người nhìn nhau, tổ tiên nhà công chúa lại hiển linh rồi sao?Sở Du Ninh vừa ra khỏi thành liền thấy bên ngoài một vùng hoang vu, bụi bay mù mịt, chỉ có lác đác vài người đi về phía con đường nhỏ bên cạnh, khung cành rất tiêu điều, trong ngoài thành hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.Lúc này, một người cưỡi khoái mã chạy đến, từ xa đã nghe thấy hắn hét——"Báo! Mười vạn quân Khánh Quốc đánh tới!"Những thủ vệ trên lầu nghe xong chỉ nhướng mắt, mười vạn quân còn không đủ cho Việt Quốc bọn họ nổ.Mắt Sở Du Ninh sáng lên, Thẩm Vô Cữu dẫn người đánh tới, vậy thì nàng cũng không thể kéo chân sau.

Chương 382: Chương 382