Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 482: Chương 482

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Hắn nhìn lại Thẩm Tư Lạc đang kể chuyện xưa cho Thẩm Nhị gia, lúc này Hứa Hàm Nguyệt chẳng phải là Thẩm Tư Lạc thứ hai sao, tám phần là công chúa đã bảo vệ nàng ta trước mặt bệ hạ.Khương Trần đã có thể dự đoán được sau này Hứa cô nương không muốn trốn sau lưng hắn nữa, mà sẽ đổi thành trốn sau lưng công chúa, nếu nàng ta không sợ phò mã nữa thì thôi."Khương tiên sinh, trên mặt ta có gì không ổn sao?" Hứa Hàm Nguyệt sờ mặt.Khương Trần lắc đầu: "Không có, chỉ là ta thấy công chúa có nhiều việc, chuyện nhỏ như vậy tốt nhất đừng đi làm phiền nàng."Hứa Hàm Nguyệt nghĩ đến việc Sở Du Ninh luôn đi mở đường ở phía trước, rất đồng tình: "Vậy thì ngươi đừng đi, nếu thực sự không hiểu thì... cứ xem nhiều đi, xem nhiều rồi sẽ hiểu."Khương Trần:...*"Nhị ca, huynh còn nhớ năm ta tám tuổi, đại tỷ làm hỏng quần áo mới của ta, huynh đã mắng đại tỷ một trận, còn dẫn ta đi chơi trên phố không?""Còn nữa, lúc huynh theo cha ra trận, ta đã thêu cho huynh một cái hà bao xấu xí.""Huynh còn nhớ nhị tẩu không? Nhị tẩu thường nhắc đến huynh, kể về những ngày ở biên quan cùng huynh. Nhị ca, huynh thực sự không nhớ gì sao?"Đây là chuyện mà Thẩm Tư Lạc thường kể, nhưng Thẩm Vô Dạng vẫn không có chút phản ứng nhớ lại nào, thường thì chưa nghe nàng ts kể xong đã chạy mất, còn trả lời một câu "Không biết", vì mới học nói nên nghe có vẻ hơi mơ hồ.Thẩm Tư Lạc không khỏi có chút chán nản, nhị ca như vậy thì làm sao đưa về gặp nhị tẩu được.Tứ ca lo lắng là đúng, nếu để nhị ca mang trí tuệ của một người trưởng thành gặp nhị tẩu, lại không nhận ra nhị tẩu, hoàn toàn là một người xa lạ, như vậy mới càng đau lòng, còn không bằng để nhị tẩu đối mặt với nhị ca ngây thơ vô tri như hiện tại."Nhất định sẽ ổn thôi." Bùi Diên Sơ đi tới an ủi nàng ta."Mong là vậy, ta rất muốn đưa nhị ca về gặp nhị tẩu ngay, nhưng cũng muốn đợi thêm một chút, đợi nhị ca khôi phục trí nhớ rồi đưa về cho nhị tẩu một bất ngờ.""Xem tứ ca nàng tính thế nào."Bùi Diên Sơ thấy Thẩm Vô Cữu gần đây không thể trở về kinh thành, Khánh Quốc muốn tấn công Việt Quốc, hắn là nguyên soái, tự nhiên không thể bỏ chiến trường mà đi.Thẩm Vô Cữu không đi, hẳn là công chúa cũng sẽ không về, công chúa không về, với tư cách là thị vệ của công chúa, bọn họ cũng không thể về.Theo hắn nói, đoàn người bọn họ ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể trở về kinh thành. ...Bùi Diên Sơ đoán không sai, sau khi tiễn Hứa Hàm Nguyệt đi, Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu đang nói chuyện với Cảnh Huy Đế về việc tấn công Việt Quốc.Thẩm Vô Dạng còn sống đã lộ diện trước mặt Cảnh Huy Đế, dẫn đến thân phận của mỹ nhân vong quốc cũng được làm rõ, tiếp theo chỉ còn việc xuất binh tấn công Việt Quốc.Ngay từ khi tin tức Việt Quốc đại loạn truyền đến, Cảnh Huy Đế đã hạ lệnh cho các lực lượng ở các nơi đến hỗ trợ, muốn nhân lúc Việt Quốc đại loạn mà xuất binh tấn công Việt Quốc, chỉ là trước đó khuê nữ của ông ta chưa về, sợ khuê nữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở kinh thành Việt Quốc, ông ta bất đắc dĩ phải án binh bất động.Bây giờ mọi người đều bình an trở về, việc tấn công Việt Quốc có thể đưa vào nghị sự rồi."Trẫm hiện giờ chỉ lo lắng về Yến Quốc, đã có tin tức truyền đến, Việt Quốc đã phái người đến Yến Quốc, rất có thể là muốn liên thủ tấn công Khánh Quốc, nếu Việt Quốc đưa ra phương thuốc s.ú.n.g làm điều kiện thì Yến Quốc chắc chắn sẽ đồng ý. Tuy Quốc thì không cần lo lắng, Thẩm Ngũ nói lúc hắn về thì Tuy Quốc đang bận tranh giành ngôi vị, nhất thời không có thời gian giúp Việt Quốc tấn công Khánh Quốc."

Hắn nhìn lại Thẩm Tư Lạc đang kể chuyện xưa cho Thẩm Nhị gia, lúc này Hứa Hàm Nguyệt chẳng phải là Thẩm Tư Lạc thứ hai sao, tám phần là công chúa đã bảo vệ nàng ta trước mặt bệ hạ.

Khương Trần đã có thể dự đoán được sau này Hứa cô nương không muốn trốn sau lưng hắn nữa, mà sẽ đổi thành trốn sau lưng công chúa, nếu nàng ta không sợ phò mã nữa thì thôi.

"Khương tiên sinh, trên mặt ta có gì không ổn sao?" Hứa Hàm Nguyệt sờ mặt.

Khương Trần lắc đầu: "Không có, chỉ là ta thấy công chúa có nhiều việc, chuyện nhỏ như vậy tốt nhất đừng đi làm phiền nàng."

Hứa Hàm Nguyệt nghĩ đến việc Sở Du Ninh luôn đi mở đường ở phía trước, rất đồng tình: "Vậy thì ngươi đừng đi, nếu thực sự không hiểu thì... cứ xem nhiều đi, xem nhiều rồi sẽ hiểu."

Khương Trần:...

*

"Nhị ca, huynh còn nhớ năm ta tám tuổi, đại tỷ làm hỏng quần áo mới của ta, huynh đã mắng đại tỷ một trận, còn dẫn ta đi chơi trên phố không?"

"Còn nữa, lúc huynh theo cha ra trận, ta đã thêu cho huynh một cái hà bao xấu xí."

"Huynh còn nhớ nhị tẩu không? Nhị tẩu thường nhắc đến huynh, kể về những ngày ở biên quan cùng huynh. Nhị ca, huynh thực sự không nhớ gì sao?"

Đây là chuyện mà Thẩm Tư Lạc thường kể, nhưng Thẩm Vô Dạng vẫn không có chút phản ứng nhớ lại nào, thường thì chưa nghe nàng ts kể xong đã chạy mất, còn trả lời một câu "Không biết", vì mới học nói nên nghe có vẻ hơi mơ hồ.

Thẩm Tư Lạc không khỏi có chút chán nản, nhị ca như vậy thì làm sao đưa về gặp nhị tẩu được.

Tứ ca lo lắng là đúng, nếu để nhị ca mang trí tuệ của một người trưởng thành gặp nhị tẩu, lại không nhận ra nhị tẩu, hoàn toàn là một người xa lạ, như vậy mới càng đau lòng, còn không bằng để nhị tẩu đối mặt với nhị ca ngây thơ vô tri như hiện tại.

"Nhất định sẽ ổn thôi." Bùi Diên Sơ đi tới an ủi nàng ta.

"Mong là vậy, ta rất muốn đưa nhị ca về gặp nhị tẩu ngay, nhưng cũng muốn đợi thêm một chút, đợi nhị ca khôi phục trí nhớ rồi đưa về cho nhị tẩu một bất ngờ."

"Xem tứ ca nàng tính thế nào."

Bùi Diên Sơ thấy Thẩm Vô Cữu gần đây không thể trở về kinh thành, Khánh Quốc muốn tấn công Việt Quốc, hắn là nguyên soái, tự nhiên không thể bỏ chiến trường mà đi.

Thẩm Vô Cữu không đi, hẳn là công chúa cũng sẽ không về, công chúa không về, với tư cách là thị vệ của công chúa, bọn họ cũng không thể về.

Theo hắn nói, đoàn người bọn họ ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể trở về kinh thành. ...

Bùi Diên Sơ đoán không sai, sau khi tiễn Hứa Hàm Nguyệt đi, Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu đang nói chuyện với Cảnh Huy Đế về việc tấn công Việt Quốc.

Thẩm Vô Dạng còn sống đã lộ diện trước mặt Cảnh Huy Đế, dẫn đến thân phận của mỹ nhân vong quốc cũng được làm rõ, tiếp theo chỉ còn việc xuất binh tấn công Việt Quốc.

Ngay từ khi tin tức Việt Quốc đại loạn truyền đến, Cảnh Huy Đế đã hạ lệnh cho các lực lượng ở các nơi đến hỗ trợ, muốn nhân lúc Việt Quốc đại loạn mà xuất binh tấn công Việt Quốc, chỉ là trước đó khuê nữ của ông ta chưa về, sợ khuê nữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở kinh thành Việt Quốc, ông ta bất đắc dĩ phải án binh bất động.

Bây giờ mọi người đều bình an trở về, việc tấn công Việt Quốc có thể đưa vào nghị sự rồi.

"Trẫm hiện giờ chỉ lo lắng về Yến Quốc, đã có tin tức truyền đến, Việt Quốc đã phái người đến Yến Quốc, rất có thể là muốn liên thủ tấn công Khánh Quốc, nếu Việt Quốc đưa ra phương thuốc s.ú.n.g làm điều kiện thì Yến Quốc chắc chắn sẽ đồng ý. Tuy Quốc thì không cần lo lắng, Thẩm Ngũ nói lúc hắn về thì Tuy Quốc đang bận tranh giành ngôi vị, nhất thời không có thời gian giúp Việt Quốc tấn công Khánh Quốc."

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Hắn nhìn lại Thẩm Tư Lạc đang kể chuyện xưa cho Thẩm Nhị gia, lúc này Hứa Hàm Nguyệt chẳng phải là Thẩm Tư Lạc thứ hai sao, tám phần là công chúa đã bảo vệ nàng ta trước mặt bệ hạ.Khương Trần đã có thể dự đoán được sau này Hứa cô nương không muốn trốn sau lưng hắn nữa, mà sẽ đổi thành trốn sau lưng công chúa, nếu nàng ta không sợ phò mã nữa thì thôi."Khương tiên sinh, trên mặt ta có gì không ổn sao?" Hứa Hàm Nguyệt sờ mặt.Khương Trần lắc đầu: "Không có, chỉ là ta thấy công chúa có nhiều việc, chuyện nhỏ như vậy tốt nhất đừng đi làm phiền nàng."Hứa Hàm Nguyệt nghĩ đến việc Sở Du Ninh luôn đi mở đường ở phía trước, rất đồng tình: "Vậy thì ngươi đừng đi, nếu thực sự không hiểu thì... cứ xem nhiều đi, xem nhiều rồi sẽ hiểu."Khương Trần:...*"Nhị ca, huynh còn nhớ năm ta tám tuổi, đại tỷ làm hỏng quần áo mới của ta, huynh đã mắng đại tỷ một trận, còn dẫn ta đi chơi trên phố không?""Còn nữa, lúc huynh theo cha ra trận, ta đã thêu cho huynh một cái hà bao xấu xí.""Huynh còn nhớ nhị tẩu không? Nhị tẩu thường nhắc đến huynh, kể về những ngày ở biên quan cùng huynh. Nhị ca, huynh thực sự không nhớ gì sao?"Đây là chuyện mà Thẩm Tư Lạc thường kể, nhưng Thẩm Vô Dạng vẫn không có chút phản ứng nhớ lại nào, thường thì chưa nghe nàng ts kể xong đã chạy mất, còn trả lời một câu "Không biết", vì mới học nói nên nghe có vẻ hơi mơ hồ.Thẩm Tư Lạc không khỏi có chút chán nản, nhị ca như vậy thì làm sao đưa về gặp nhị tẩu được.Tứ ca lo lắng là đúng, nếu để nhị ca mang trí tuệ của một người trưởng thành gặp nhị tẩu, lại không nhận ra nhị tẩu, hoàn toàn là một người xa lạ, như vậy mới càng đau lòng, còn không bằng để nhị tẩu đối mặt với nhị ca ngây thơ vô tri như hiện tại."Nhất định sẽ ổn thôi." Bùi Diên Sơ đi tới an ủi nàng ta."Mong là vậy, ta rất muốn đưa nhị ca về gặp nhị tẩu ngay, nhưng cũng muốn đợi thêm một chút, đợi nhị ca khôi phục trí nhớ rồi đưa về cho nhị tẩu một bất ngờ.""Xem tứ ca nàng tính thế nào."Bùi Diên Sơ thấy Thẩm Vô Cữu gần đây không thể trở về kinh thành, Khánh Quốc muốn tấn công Việt Quốc, hắn là nguyên soái, tự nhiên không thể bỏ chiến trường mà đi.Thẩm Vô Cữu không đi, hẳn là công chúa cũng sẽ không về, công chúa không về, với tư cách là thị vệ của công chúa, bọn họ cũng không thể về.Theo hắn nói, đoàn người bọn họ ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể trở về kinh thành. ...Bùi Diên Sơ đoán không sai, sau khi tiễn Hứa Hàm Nguyệt đi, Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu đang nói chuyện với Cảnh Huy Đế về việc tấn công Việt Quốc.Thẩm Vô Dạng còn sống đã lộ diện trước mặt Cảnh Huy Đế, dẫn đến thân phận của mỹ nhân vong quốc cũng được làm rõ, tiếp theo chỉ còn việc xuất binh tấn công Việt Quốc.Ngay từ khi tin tức Việt Quốc đại loạn truyền đến, Cảnh Huy Đế đã hạ lệnh cho các lực lượng ở các nơi đến hỗ trợ, muốn nhân lúc Việt Quốc đại loạn mà xuất binh tấn công Việt Quốc, chỉ là trước đó khuê nữ của ông ta chưa về, sợ khuê nữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở kinh thành Việt Quốc, ông ta bất đắc dĩ phải án binh bất động.Bây giờ mọi người đều bình an trở về, việc tấn công Việt Quốc có thể đưa vào nghị sự rồi."Trẫm hiện giờ chỉ lo lắng về Yến Quốc, đã có tin tức truyền đến, Việt Quốc đã phái người đến Yến Quốc, rất có thể là muốn liên thủ tấn công Khánh Quốc, nếu Việt Quốc đưa ra phương thuốc s.ú.n.g làm điều kiện thì Yến Quốc chắc chắn sẽ đồng ý. Tuy Quốc thì không cần lo lắng, Thẩm Ngũ nói lúc hắn về thì Tuy Quốc đang bận tranh giành ngôi vị, nhất thời không có thời gian giúp Việt Quốc tấn công Khánh Quốc."

Chương 482: Chương 482