Tác giả:

Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…

Chương 531: Chương 531

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Thẩm Vô Dạng tham lam nhìn khuôn mặt đã bị hắn lãng quên nhiều năm này, nào nghe lọt được nàng ta ta nói gì."Đúng rồi, chàng đã gặp A Quy chưa?"Thẩm Vô Dạng đỏ hoe mắt gật đầu.Nhị phu nhân lau nước mắt, cười gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chàng yên tâm đi, ta sẽ nuôi A Quy thật tốt, nhìn nó cưới vợ sinh con."Thẩm Vô Dạng lúc này mới nghe rõ lời này, nghe nàng ta nói vậy, hắn ngẩn ra: "Phu nhân, ta yên tâm đi đâu?""Ta biết chàng không yên tâm mẹ con chúng ta, không yên tâm Thẩm gia, giờ Thẩm gia có lão tứ lão ngũ chống đỡ, còn có công chúa bảo vệ, sẽ không để người ta bắt nạt, cho nên chàng cứ yên tâm đi đi, tuy ta cũng không nỡ xa chàng nhưng ta lại không đành lòng để chàng làm cô hồn dã quỷ. Chàng đi đi, thiếu gì ta sẽ đốt cho chàng."Đại phu nhân lúc đầu cũng suýt tưởng là lão nhị và lão tam hóa thành quỷ về, nhưng nghĩ lại thì không đúng, đây là ban ngày ban mặt, làm gì có quỷ, nhìn lại lão tứ và công chúa họ đều cười tủm tỉm, lập tức không dám tin!Lão nhị lão tam đã được xác nhận là c.h.ế.t giờ lại sống trở về!Nàng ta còn chưa dám tin, huống chi là nhị đệ muội vừa mang hài cốt của phu quân mình từ biên quan về.Nhìn Thẩm Vô Dạng, nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hai nữ nhi, trong lòng thật lòng vui mừng cho họ, hai đệ muội cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.Thẩm Nhị cuối cùng cũng chậm chạp phát hiện ra thê tử của mình đã coi hắn thành cái gì, hắn không quan t@m đến việc có nhiều người có mặt ở đó, trực tiếp nắm lấy tay nàng ta, kéo nàng ta lại gần: "Phu nhân, ta không chết, nàng sờ xem có nóng không?"Nhị phu nhân đưa tay vuốt lên khuôn mặt này, đúng là nóng thật, nàng ta đột nhiên quay sang hỏi Đại phu nhân: "Đại tẩu, ta có phải điên rồi không, ta thế mà lại nhìn thấy Thẩm Nhị còn sống trở về!"Đại phu nhân rất hiểu tâm trạng vừa muốn tin vừa không dám tin của Nhị phu nhân lúc này, theo nàng ta thấy, nhị đệ muội từ lúc nhị đệ xuất hiện đã không còn đầu óc để suy nghĩ nữa rồi.Ba chị em dâu trong phủ tướng quân nương tựa lẫn nhau nhiều năm, đều lấy nàng ta làm chị cả, cho nên mới vô thức tìm nàng ta để xin một câu khẳng định.Đại phu nhân liếc nhìn Thẩm Vô Dạng đang sốt ruột, cười gật đầu thật mạnh: "Nhị đệ muội, muội không điên, lão nhị thực sự sống trở về rồi, muội hãy nhìn kỹ lại đi."Nhị phu nhân lập tức nước mắt như mưa, nàng ta không dám tin, rõ ràng nàng ta mới đích thân đến biên quan đào hài cốt của hắn lên, làm sao nàng ta dám tin được.Thẩm Vô Dạng thấy chọc cho thê tử khóc, không màng đến việc đang ở trước mặt mọi người, hắn quay nàng lại, giơ tay vụng về lau nước mắt cho nàng: "Phu nhân, A Diễm, xin lỗi, là ta không tốt, nàng đừng khóc, nếu không nàng đánh ta đi."Nhị phu nhân đ.ấ.m hắn, đánh hắn: "Những năm qua chàng đi đâu, bảy năm rồi, một chút tin tức cũng không có!""Nàng đừng đánh, cẩn thận đau tay, đợi về nhà rồi ta sẽ nói kỹ với nàng được không?"...Cùng lúc đó, Tam phu nhân ngây ngốc nhìn nam tử mặc trường bào màu xanh, cầm một xiên kẹo hồ lô trong suốt đi về phía mình, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người quen biết nhau lúc trước.[Là đệ đệ của ta lỗ mãng, làm kinh sợ ngựa của cô nương, xin cô nương thứ lỗi. ]

Thẩm Vô Dạng tham lam nhìn khuôn mặt đã bị hắn lãng quên nhiều năm này, nào nghe lọt được nàng ta ta nói gì.

"Đúng rồi, chàng đã gặp A Quy chưa?"

Thẩm Vô Dạng đỏ hoe mắt gật đầu.

Nhị phu nhân lau nước mắt, cười gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chàng yên tâm đi, ta sẽ nuôi A Quy thật tốt, nhìn nó cưới vợ sinh con."

Thẩm Vô Dạng lúc này mới nghe rõ lời này, nghe nàng ta nói vậy, hắn ngẩn ra: "Phu nhân, ta yên tâm đi đâu?"

"Ta biết chàng không yên tâm mẹ con chúng ta, không yên tâm Thẩm gia, giờ Thẩm gia có lão tứ lão ngũ chống đỡ, còn có công chúa bảo vệ, sẽ không để người ta bắt nạt, cho nên chàng cứ yên tâm đi đi, tuy ta cũng không nỡ xa chàng nhưng ta lại không đành lòng để chàng làm cô hồn dã quỷ. Chàng đi đi, thiếu gì ta sẽ đốt cho chàng."

Đại phu nhân lúc đầu cũng suýt tưởng là lão nhị và lão tam hóa thành quỷ về, nhưng nghĩ lại thì không đúng, đây là ban ngày ban mặt, làm gì có quỷ, nhìn lại lão tứ và công chúa họ đều cười tủm tỉm, lập tức không dám tin!

Lão nhị lão tam đã được xác nhận là c.h.ế.t giờ lại sống trở về!

Nàng ta còn chưa dám tin, huống chi là nhị đệ muội vừa mang hài cốt của phu quân mình từ biên quan về.

Nhìn Thẩm Vô Dạng, nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hai nữ nhi, trong lòng thật lòng vui mừng cho họ, hai đệ muội cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.

Thẩm Nhị cuối cùng cũng chậm chạp phát hiện ra thê tử của mình đã coi hắn thành cái gì, hắn không quan t@m đến việc có nhiều người có mặt ở đó, trực tiếp nắm lấy tay nàng ta, kéo nàng ta lại gần: "Phu nhân, ta không chết, nàng sờ xem có nóng không?"

Nhị phu nhân đưa tay vuốt lên khuôn mặt này, đúng là nóng thật, nàng ta đột nhiên quay sang hỏi Đại phu nhân: "Đại tẩu, ta có phải điên rồi không, ta thế mà lại nhìn thấy Thẩm Nhị còn sống trở về!"

Đại phu nhân rất hiểu tâm trạng vừa muốn tin vừa không dám tin của Nhị phu nhân lúc này, theo nàng ta thấy, nhị đệ muội từ lúc nhị đệ xuất hiện đã không còn đầu óc để suy nghĩ nữa rồi.

Ba chị em dâu trong phủ tướng quân nương tựa lẫn nhau nhiều năm, đều lấy nàng ta làm chị cả, cho nên mới vô thức tìm nàng ta để xin một câu khẳng định.

Đại phu nhân liếc nhìn Thẩm Vô Dạng đang sốt ruột, cười gật đầu thật mạnh: "Nhị đệ muội, muội không điên, lão nhị thực sự sống trở về rồi, muội hãy nhìn kỹ lại đi."

Nhị phu nhân lập tức nước mắt như mưa, nàng ta không dám tin, rõ ràng nàng ta mới đích thân đến biên quan đào hài cốt của hắn lên, làm sao nàng ta dám tin được.

Thẩm Vô Dạng thấy chọc cho thê tử khóc, không màng đến việc đang ở trước mặt mọi người, hắn quay nàng lại, giơ tay vụng về lau nước mắt cho nàng: "Phu nhân, A Diễm, xin lỗi, là ta không tốt, nàng đừng khóc, nếu không nàng đánh ta đi."

Nhị phu nhân đ.ấ.m hắn, đánh hắn: "Những năm qua chàng đi đâu, bảy năm rồi, một chút tin tức cũng không có!"

"Nàng đừng đánh, cẩn thận đau tay, đợi về nhà rồi ta sẽ nói kỹ với nàng được không?"...

Cùng lúc đó, Tam phu nhân ngây ngốc nhìn nam tử mặc trường bào màu xanh, cầm một xiên kẹo hồ lô trong suốt đi về phía mình, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người quen biết nhau lúc trước.

[Là đệ đệ của ta lỗ mãng, làm kinh sợ ngựa của cô nương, xin cô nương thứ lỗi. ]

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Thẩm Vô Dạng tham lam nhìn khuôn mặt đã bị hắn lãng quên nhiều năm này, nào nghe lọt được nàng ta ta nói gì."Đúng rồi, chàng đã gặp A Quy chưa?"Thẩm Vô Dạng đỏ hoe mắt gật đầu.Nhị phu nhân lau nước mắt, cười gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chàng yên tâm đi, ta sẽ nuôi A Quy thật tốt, nhìn nó cưới vợ sinh con."Thẩm Vô Dạng lúc này mới nghe rõ lời này, nghe nàng ta nói vậy, hắn ngẩn ra: "Phu nhân, ta yên tâm đi đâu?""Ta biết chàng không yên tâm mẹ con chúng ta, không yên tâm Thẩm gia, giờ Thẩm gia có lão tứ lão ngũ chống đỡ, còn có công chúa bảo vệ, sẽ không để người ta bắt nạt, cho nên chàng cứ yên tâm đi đi, tuy ta cũng không nỡ xa chàng nhưng ta lại không đành lòng để chàng làm cô hồn dã quỷ. Chàng đi đi, thiếu gì ta sẽ đốt cho chàng."Đại phu nhân lúc đầu cũng suýt tưởng là lão nhị và lão tam hóa thành quỷ về, nhưng nghĩ lại thì không đúng, đây là ban ngày ban mặt, làm gì có quỷ, nhìn lại lão tứ và công chúa họ đều cười tủm tỉm, lập tức không dám tin!Lão nhị lão tam đã được xác nhận là c.h.ế.t giờ lại sống trở về!Nàng ta còn chưa dám tin, huống chi là nhị đệ muội vừa mang hài cốt của phu quân mình từ biên quan về.Nhìn Thẩm Vô Dạng, nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hai nữ nhi, trong lòng thật lòng vui mừng cho họ, hai đệ muội cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.Thẩm Nhị cuối cùng cũng chậm chạp phát hiện ra thê tử của mình đã coi hắn thành cái gì, hắn không quan t@m đến việc có nhiều người có mặt ở đó, trực tiếp nắm lấy tay nàng ta, kéo nàng ta lại gần: "Phu nhân, ta không chết, nàng sờ xem có nóng không?"Nhị phu nhân đưa tay vuốt lên khuôn mặt này, đúng là nóng thật, nàng ta đột nhiên quay sang hỏi Đại phu nhân: "Đại tẩu, ta có phải điên rồi không, ta thế mà lại nhìn thấy Thẩm Nhị còn sống trở về!"Đại phu nhân rất hiểu tâm trạng vừa muốn tin vừa không dám tin của Nhị phu nhân lúc này, theo nàng ta thấy, nhị đệ muội từ lúc nhị đệ xuất hiện đã không còn đầu óc để suy nghĩ nữa rồi.Ba chị em dâu trong phủ tướng quân nương tựa lẫn nhau nhiều năm, đều lấy nàng ta làm chị cả, cho nên mới vô thức tìm nàng ta để xin một câu khẳng định.Đại phu nhân liếc nhìn Thẩm Vô Dạng đang sốt ruột, cười gật đầu thật mạnh: "Nhị đệ muội, muội không điên, lão nhị thực sự sống trở về rồi, muội hãy nhìn kỹ lại đi."Nhị phu nhân lập tức nước mắt như mưa, nàng ta không dám tin, rõ ràng nàng ta mới đích thân đến biên quan đào hài cốt của hắn lên, làm sao nàng ta dám tin được.Thẩm Vô Dạng thấy chọc cho thê tử khóc, không màng đến việc đang ở trước mặt mọi người, hắn quay nàng lại, giơ tay vụng về lau nước mắt cho nàng: "Phu nhân, A Diễm, xin lỗi, là ta không tốt, nàng đừng khóc, nếu không nàng đánh ta đi."Nhị phu nhân đ.ấ.m hắn, đánh hắn: "Những năm qua chàng đi đâu, bảy năm rồi, một chút tin tức cũng không có!""Nàng đừng đánh, cẩn thận đau tay, đợi về nhà rồi ta sẽ nói kỹ với nàng được không?"...Cùng lúc đó, Tam phu nhân ngây ngốc nhìn nam tử mặc trường bào màu xanh, cầm một xiên kẹo hồ lô trong suốt đi về phía mình, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người quen biết nhau lúc trước.[Là đệ đệ của ta lỗ mãng, làm kinh sợ ngựa của cô nương, xin cô nương thứ lỗi. ]

Chương 531: Chương 531