Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 533: Chương 533
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Mang về suốt dọc đường, kinh thành không có sao? Thật ngốc! Giống như năm đó nhất quyết phải hỏi ý kiến nàng ta về cách làm thơ vậy.Tam phu nhân nhìn xiên kẹo hồ lô một lúc mới giơ tay nhận lấy, nhìn Thẩm Vô Phi: "Kẹo hồ lô dễ tan, lòng người không dễ. Thẩm Tam gia, tờ giấy hòa ly kia vẫn được ta giữ gìn cẩn thận."Một câu "Thẩm Tam gia" khiến trái tim Thẩm Vô Phi thắt lại, cổ họng như bị đá chặn, há miệng mãi mới thốt ra được tiếng: "A Cẩm, tờ giấy đó không tính."Tam phu nhân biết hắn không dễ gì sống trở về, mình không nên giở tính trẻ con, nhưng nàng ta không cam lòng: "Năm đó chàng có thời gian viết thư hòa ly nhưng lại không có thời gian đến gặp ta một lần sao?""Ta...""Rõ ràng là chàng biết đi rồi sẽ không trở về nên mới có thể nhẫn tâm quay người rời đi, ngay cả liếc nhìn ta một cái cũng không muốn." Tam phu nhân ngẩng đầu lên cố chấp, trong mắt tràn đầy nước mắt.Thẩm Vô Phi lắc đầu cười khổ: "Nào phải không muốn, là ta không dám, ta sợ nhìn rồi sẽ không thể đi được nữa."Giữa gia quốc và nàng, hắn chọn gia quốc, cũng chỉ có thể chọn gia quốc, là hắn có lỗi với nàng.Hắn sợ từ biệt nàng, sợ nhìn thấy ánh mắt không nỡ của nàng, sợ không nỡ để nàng rời xa. Vất vả lắm mới đợi được đến ngày cưới nàng về nhà, đến nước này rồi làm sao cam lòng được.Tam phu nhân hiểu, nếu năm đó hắn đến từ biệt mình, nàng ta sẽ giữ hắn lại để động phòng rồi mới đi, mà hắn biết nàng ta sẽ làm như vậy, dứt khoát không gặp nàng ta, cũng không biết như vậy rốt cuộc là tàn nhẫn với nàng ta hay tàn nhẫn với chính mình.Tam phu nhân hơi ngẩng cằm, giống như trên xe ngựa năm đó: "Được, ta sẽ ra cho chàng một câu đối nữa, chàng đối ra khi nào thì đến lấy lại tờ hòa ly từ tay ta khi đó."Thẩm Vô Phi ngây người nhìn nàng ta, từ từ cong môi, không nhịn được nữa mà ôm nàng ta vào lòng: "Được."Hắn trở về rồi, ánh sáng trong mắt nàng ta cũng đã trở về.*Biết Thẩm Nhị, Thẩm Tam và thê tử có nhiều chuyện muốn nói, cho dù là quân vương một nước, Cảnh Huy Đế cũng không đến nỗi không biết điều, sau khi gọi Thẩm Nhị và Thẩm Tam ra, không lâu sau liền dẫn đội quân vào thành hồi cung.Trước khi đi còn trêu chọc tiểu nhi tử một chút, kết quả tiểu nhi tử vẫn giống như trước, thích quay m.ô.n.g về phía ông ta, lại thân thiết với tỷ phu của nó, hừ!Là đội quân khải hoàn, đương nhiên không thể giải tán ở bên ngoài thành, còn phải vào cung luận công ban thưởng, Sở Du Ninh không kiên nhẫn với những chuyện này, liền dẫn cục bột theo sau cùng A Quy và những người khác, đến lúc đó sẽ trực tiếp rẽ về phủ tướng quân.Thẩm Vô Cữu là nguyên soái thống lĩnh lần này, không thể vắng mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử bỏ mình mà đi.Đại phu nhân cũng dẫn theo hai nữ nhi lên xe ngựa cùng về."Mẫu thân, nhị thúc và tam thúc đã trở về, nếu như..." A Như cắn môi không nói hết câu sau."Muội muội!"A Vân là tỷ tỷ, đương nhiên biết muội muội muốn nói gì, kéo tay A Như, ra hiệu muội muội đừng làm mẫu thân đau lòng.Nàng ta đã mười ba tuổi, thêm hai năm nữa là có thể xuất giá, hiểu biết hơn muội muội kém hai tuổi, cũng suy nghĩ nhiều hơn.Đại phu nhân ôm hai nữ nhi vào lòng, cười nói: "Đứa ngốc, mẫu thân có hai đứa là đủ rồi, nhị thẩm và tam thẩm của các con khổ hơn mẫu thân. Giờ nhị thúc và tam thúc của các con đã trở về, coi như các nàng cũng hết khổ rồi, phủ tướng quân của chúng ta cũng sẽ náo nhiệt hơn xưa, sau này các con xuất giá lại có thêm hai thúc thúc chống lưng. Huống hồ mẫu thân đã quen với cảnh thủ tiết rồi."
Mang về suốt dọc đường, kinh thành không có sao? Thật ngốc! Giống như năm đó nhất quyết phải hỏi ý kiến nàng ta về cách làm thơ vậy.
Tam phu nhân nhìn xiên kẹo hồ lô một lúc mới giơ tay nhận lấy, nhìn Thẩm Vô Phi: "Kẹo hồ lô dễ tan, lòng người không dễ. Thẩm Tam gia, tờ giấy hòa ly kia vẫn được ta giữ gìn cẩn thận."
Một câu "Thẩm Tam gia" khiến trái tim Thẩm Vô Phi thắt lại, cổ họng như bị đá chặn, há miệng mãi mới thốt ra được tiếng: "A Cẩm, tờ giấy đó không tính."
Tam phu nhân biết hắn không dễ gì sống trở về, mình không nên giở tính trẻ con, nhưng nàng ta không cam lòng: "Năm đó chàng có thời gian viết thư hòa ly nhưng lại không có thời gian đến gặp ta một lần sao?"
"Ta..."
"Rõ ràng là chàng biết đi rồi sẽ không trở về nên mới có thể nhẫn tâm quay người rời đi, ngay cả liếc nhìn ta một cái cũng không muốn." Tam phu nhân ngẩng đầu lên cố chấp, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Thẩm Vô Phi lắc đầu cười khổ: "Nào phải không muốn, là ta không dám, ta sợ nhìn rồi sẽ không thể đi được nữa."
Giữa gia quốc và nàng, hắn chọn gia quốc, cũng chỉ có thể chọn gia quốc, là hắn có lỗi với nàng.
Hắn sợ từ biệt nàng, sợ nhìn thấy ánh mắt không nỡ của nàng, sợ không nỡ để nàng rời xa. Vất vả lắm mới đợi được đến ngày cưới nàng về nhà, đến nước này rồi làm sao cam lòng được.
Tam phu nhân hiểu, nếu năm đó hắn đến từ biệt mình, nàng ta sẽ giữ hắn lại để động phòng rồi mới đi, mà hắn biết nàng ta sẽ làm như vậy, dứt khoát không gặp nàng ta, cũng không biết như vậy rốt cuộc là tàn nhẫn với nàng ta hay tàn nhẫn với chính mình.
Tam phu nhân hơi ngẩng cằm, giống như trên xe ngựa năm đó: "Được, ta sẽ ra cho chàng một câu đối nữa, chàng đối ra khi nào thì đến lấy lại tờ hòa ly từ tay ta khi đó."
Thẩm Vô Phi ngây người nhìn nàng ta, từ từ cong môi, không nhịn được nữa mà ôm nàng ta vào lòng: "Được."
Hắn trở về rồi, ánh sáng trong mắt nàng ta cũng đã trở về.
*
Biết Thẩm Nhị, Thẩm Tam và thê tử có nhiều chuyện muốn nói, cho dù là quân vương một nước, Cảnh Huy Đế cũng không đến nỗi không biết điều, sau khi gọi Thẩm Nhị và Thẩm Tam ra, không lâu sau liền dẫn đội quân vào thành hồi cung.
Trước khi đi còn trêu chọc tiểu nhi tử một chút, kết quả tiểu nhi tử vẫn giống như trước, thích quay m.ô.n.g về phía ông ta, lại thân thiết với tỷ phu của nó, hừ!
Là đội quân khải hoàn, đương nhiên không thể giải tán ở bên ngoài thành, còn phải vào cung luận công ban thưởng, Sở Du Ninh không kiên nhẫn với những chuyện này, liền dẫn cục bột theo sau cùng A Quy và những người khác, đến lúc đó sẽ trực tiếp rẽ về phủ tướng quân.
Thẩm Vô Cữu là nguyên soái thống lĩnh lần này, không thể vắng mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử bỏ mình mà đi.
Đại phu nhân cũng dẫn theo hai nữ nhi lên xe ngựa cùng về.
"Mẫu thân, nhị thúc và tam thúc đã trở về, nếu như..." A Như cắn môi không nói hết câu sau.
"Muội muội!"
A Vân là tỷ tỷ, đương nhiên biết muội muội muốn nói gì, kéo tay A Như, ra hiệu muội muội đừng làm mẫu thân đau lòng.
Nàng ta đã mười ba tuổi, thêm hai năm nữa là có thể xuất giá, hiểu biết hơn muội muội kém hai tuổi, cũng suy nghĩ nhiều hơn.
Đại phu nhân ôm hai nữ nhi vào lòng, cười nói: "Đứa ngốc, mẫu thân có hai đứa là đủ rồi, nhị thẩm và tam thẩm của các con khổ hơn mẫu thân. Giờ nhị thúc và tam thúc của các con đã trở về, coi như các nàng cũng hết khổ rồi, phủ tướng quân của chúng ta cũng sẽ náo nhiệt hơn xưa, sau này các con xuất giá lại có thêm hai thúc thúc chống lưng. Huống hồ mẫu thân đã quen với cảnh thủ tiết rồi."
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Mang về suốt dọc đường, kinh thành không có sao? Thật ngốc! Giống như năm đó nhất quyết phải hỏi ý kiến nàng ta về cách làm thơ vậy.Tam phu nhân nhìn xiên kẹo hồ lô một lúc mới giơ tay nhận lấy, nhìn Thẩm Vô Phi: "Kẹo hồ lô dễ tan, lòng người không dễ. Thẩm Tam gia, tờ giấy hòa ly kia vẫn được ta giữ gìn cẩn thận."Một câu "Thẩm Tam gia" khiến trái tim Thẩm Vô Phi thắt lại, cổ họng như bị đá chặn, há miệng mãi mới thốt ra được tiếng: "A Cẩm, tờ giấy đó không tính."Tam phu nhân biết hắn không dễ gì sống trở về, mình không nên giở tính trẻ con, nhưng nàng ta không cam lòng: "Năm đó chàng có thời gian viết thư hòa ly nhưng lại không có thời gian đến gặp ta một lần sao?""Ta...""Rõ ràng là chàng biết đi rồi sẽ không trở về nên mới có thể nhẫn tâm quay người rời đi, ngay cả liếc nhìn ta một cái cũng không muốn." Tam phu nhân ngẩng đầu lên cố chấp, trong mắt tràn đầy nước mắt.Thẩm Vô Phi lắc đầu cười khổ: "Nào phải không muốn, là ta không dám, ta sợ nhìn rồi sẽ không thể đi được nữa."Giữa gia quốc và nàng, hắn chọn gia quốc, cũng chỉ có thể chọn gia quốc, là hắn có lỗi với nàng.Hắn sợ từ biệt nàng, sợ nhìn thấy ánh mắt không nỡ của nàng, sợ không nỡ để nàng rời xa. Vất vả lắm mới đợi được đến ngày cưới nàng về nhà, đến nước này rồi làm sao cam lòng được.Tam phu nhân hiểu, nếu năm đó hắn đến từ biệt mình, nàng ta sẽ giữ hắn lại để động phòng rồi mới đi, mà hắn biết nàng ta sẽ làm như vậy, dứt khoát không gặp nàng ta, cũng không biết như vậy rốt cuộc là tàn nhẫn với nàng ta hay tàn nhẫn với chính mình.Tam phu nhân hơi ngẩng cằm, giống như trên xe ngựa năm đó: "Được, ta sẽ ra cho chàng một câu đối nữa, chàng đối ra khi nào thì đến lấy lại tờ hòa ly từ tay ta khi đó."Thẩm Vô Phi ngây người nhìn nàng ta, từ từ cong môi, không nhịn được nữa mà ôm nàng ta vào lòng: "Được."Hắn trở về rồi, ánh sáng trong mắt nàng ta cũng đã trở về.*Biết Thẩm Nhị, Thẩm Tam và thê tử có nhiều chuyện muốn nói, cho dù là quân vương một nước, Cảnh Huy Đế cũng không đến nỗi không biết điều, sau khi gọi Thẩm Nhị và Thẩm Tam ra, không lâu sau liền dẫn đội quân vào thành hồi cung.Trước khi đi còn trêu chọc tiểu nhi tử một chút, kết quả tiểu nhi tử vẫn giống như trước, thích quay m.ô.n.g về phía ông ta, lại thân thiết với tỷ phu của nó, hừ!Là đội quân khải hoàn, đương nhiên không thể giải tán ở bên ngoài thành, còn phải vào cung luận công ban thưởng, Sở Du Ninh không kiên nhẫn với những chuyện này, liền dẫn cục bột theo sau cùng A Quy và những người khác, đến lúc đó sẽ trực tiếp rẽ về phủ tướng quân.Thẩm Vô Cữu là nguyên soái thống lĩnh lần này, không thể vắng mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử bỏ mình mà đi.Đại phu nhân cũng dẫn theo hai nữ nhi lên xe ngựa cùng về."Mẫu thân, nhị thúc và tam thúc đã trở về, nếu như..." A Như cắn môi không nói hết câu sau."Muội muội!"A Vân là tỷ tỷ, đương nhiên biết muội muội muốn nói gì, kéo tay A Như, ra hiệu muội muội đừng làm mẫu thân đau lòng.Nàng ta đã mười ba tuổi, thêm hai năm nữa là có thể xuất giá, hiểu biết hơn muội muội kém hai tuổi, cũng suy nghĩ nhiều hơn.Đại phu nhân ôm hai nữ nhi vào lòng, cười nói: "Đứa ngốc, mẫu thân có hai đứa là đủ rồi, nhị thẩm và tam thẩm của các con khổ hơn mẫu thân. Giờ nhị thúc và tam thúc của các con đã trở về, coi như các nàng cũng hết khổ rồi, phủ tướng quân của chúng ta cũng sẽ náo nhiệt hơn xưa, sau này các con xuất giá lại có thêm hai thúc thúc chống lưng. Huống hồ mẫu thân đã quen với cảnh thủ tiết rồi."