Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 574: Chương 574
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Mặc dù không thể nói là khắc giống trăm phần trăm, nhìn thoáng qua giống như bùa chú, người thường không nhận ra, nhưng nếu gặp các mẹ Bá Vương Hoa thì chắc chắn có thể nhận ra.Nàng vuốt v3 những thứ được khắc trên quan tài đá, có chút hoài niệm.Nếu nơi này thực sự có thể thông với thế giới của nàng thì đây có lẽ là dấu vết cuối cùng thuộc về mạt thế, cũng là hồi ức của riêng nàng, bởi vì lúc đó các mẹ Bá Vương Hoa căn bản không nhớ nàng, mạt thế sẽ không đến, các mẹ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.Dù có luyến tiếc đến đâu, nàng cũng hy vọng đây chỉ là hồi ức của riêng nàng, không muốn các mẹ Bá Vương Hoa trải qua nỗi khổ của mạt thế nữa.Thẩm Vô Cữu thấy nàng lại lộ ra vẻ cô đơn hiếm thấy, đau lòng không chịu được, kéo nàng lại xem bức tượng nhỏ hắn khắc xong: "Giống nàng không?"Sở Du Ninh gật đầu: "Giống lắm, chỉ là không có màu, không nhìn ra được lắm.""Vậy ta tô màu cho nó, để các mẹ Bá Vương Hoa nhìn thấy nàng xinh đẹp nhất."Thế là hai người lại bận rộn tô màu, làm xong mọi thứ, hai người phong tỏa hoàn toàn địa cung, đóng chặt lại không cho bất kỳ ai vào nữa, chuyện này có giống như họ đoán hay không thì không ai biết, nhưng Sở Du Ninh cảm thấy cả người cũng đã nhẹ nhõm hơn.*Làm xong một chuyện lớn, hai người đều thả lỏng, có tâm trạng làm chuyện nên làm, điên cuồng như muốn nuốt chửng đối phương.Cuối cùng một kích thật mạnh, Sở Du Ninh mệt mỏi nằm trên người Thẩm Vô Cữu, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.Thẩm Vô Cữu đặt người lên giường, mặc quần áo xuống giường lấy khăn mặt làm ướt, vắt khô nước lau sạch sẽ cho nàng, sau đó ôm nàng ngủ.Sở Du Ninh ngủ một giấc này liền mơ một giấc mơ dài.Trong mơ, tinh thần lực của nàng như xuyên qua dòng sông thời gian, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, xe cộ như nước, cùng với dòng người đông đúc,Những chiếc ô tô chạy trên đường một cách trật tự và thông suốt, trên màn hình lớn ở quảng trường phát những quảng cáo siêu nét, mọi người vội vã, đều vì chạy đến tương lai mà họ mơ ước.Đây chính là thời thái bình thịnh vượng mà thế hệ trước nói đến sao?Nàng đã thấy rồi, thế giới này phồn vinh thịnh vượng.Chẳng trách thế hệ trước luôn nhắc đến, nàng tưởng rằng thế giới mà nàng xuyên đến đã đủ tốt rồi, không ngờ thế giới trước mạt thế mới khiến nàng mở rộng tầm mắt.Thực sự là một thời thái bình thịnh vượng khiến người ta nhìn vào đều chấn động, khiến người ta mê mẩn, khiến người ta khao khát, khiến người ta tự hào.Chỉ không biết thế giới rộng lớn và phồn hoa như vậy, các mẹ Bá Vương Hoa đang ở đâu.Vừa nghĩ như vậy, trước mắt Sở Du Ninh lại đổi cảnh.Nàng đứng trước cổng một trường đại học, có chút khó hiểu tại sao lại đến đây, nàng phải tranh thủ lúc giấc mơ chưa tỉnh mà nhanh chóng đi tìm các mẹ Bá Vương Hoa.Sở Du Ninh đang sốt ruột thì thấy một cô gái tóc ngắn đeo ba lô chạy ra khỏi cổng trường, bước chân vội vã.Mặc dù trẻ hơn và tràn đầy sức sống nhưng Sở Du Ninh vẫn nhận ra ngay đây là đội trưởng ma ma của Bá Vương Hoa!"Đội trưởng ma ma!" Nàng kích động đến mức quên mất đây là mơ, theo thói quen nhào tới muốn vùi n.g.ự.c cọ cọ, kết quả đội trưởng ma ma trực tiếp xuyên qua người nàng đi mất.Sở Du Ninh ngẩn người, nhớ ra đây là trong mơ, vội vàng đuổi theo.
Mặc dù không thể nói là khắc giống trăm phần trăm, nhìn thoáng qua giống như bùa chú, người thường không nhận ra, nhưng nếu gặp các mẹ Bá Vương Hoa thì chắc chắn có thể nhận ra.
Nàng vuốt v3 những thứ được khắc trên quan tài đá, có chút hoài niệm.
Nếu nơi này thực sự có thể thông với thế giới của nàng thì đây có lẽ là dấu vết cuối cùng thuộc về mạt thế, cũng là hồi ức của riêng nàng, bởi vì lúc đó các mẹ Bá Vương Hoa căn bản không nhớ nàng, mạt thế sẽ không đến, các mẹ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Dù có luyến tiếc đến đâu, nàng cũng hy vọng đây chỉ là hồi ức của riêng nàng, không muốn các mẹ Bá Vương Hoa trải qua nỗi khổ của mạt thế nữa.
Thẩm Vô Cữu thấy nàng lại lộ ra vẻ cô đơn hiếm thấy, đau lòng không chịu được, kéo nàng lại xem bức tượng nhỏ hắn khắc xong: "Giống nàng không?"
Sở Du Ninh gật đầu: "Giống lắm, chỉ là không có màu, không nhìn ra được lắm."
"Vậy ta tô màu cho nó, để các mẹ Bá Vương Hoa nhìn thấy nàng xinh đẹp nhất."
Thế là hai người lại bận rộn tô màu, làm xong mọi thứ, hai người phong tỏa hoàn toàn địa cung, đóng chặt lại không cho bất kỳ ai vào nữa, chuyện này có giống như họ đoán hay không thì không ai biết, nhưng Sở Du Ninh cảm thấy cả người cũng đã nhẹ nhõm hơn.
*
Làm xong một chuyện lớn, hai người đều thả lỏng, có tâm trạng làm chuyện nên làm, điên cuồng như muốn nuốt chửng đối phương.
Cuối cùng một kích thật mạnh, Sở Du Ninh mệt mỏi nằm trên người Thẩm Vô Cữu, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Thẩm Vô Cữu đặt người lên giường, mặc quần áo xuống giường lấy khăn mặt làm ướt, vắt khô nước lau sạch sẽ cho nàng, sau đó ôm nàng ngủ.
Sở Du Ninh ngủ một giấc này liền mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ, tinh thần lực của nàng như xuyên qua dòng sông thời gian, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, xe cộ như nước, cùng với dòng người đông đúc,
Những chiếc ô tô chạy trên đường một cách trật tự và thông suốt, trên màn hình lớn ở quảng trường phát những quảng cáo siêu nét, mọi người vội vã, đều vì chạy đến tương lai mà họ mơ ước.
Đây chính là thời thái bình thịnh vượng mà thế hệ trước nói đến sao?
Nàng đã thấy rồi, thế giới này phồn vinh thịnh vượng.
Chẳng trách thế hệ trước luôn nhắc đến, nàng tưởng rằng thế giới mà nàng xuyên đến đã đủ tốt rồi, không ngờ thế giới trước mạt thế mới khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Thực sự là một thời thái bình thịnh vượng khiến người ta nhìn vào đều chấn động, khiến người ta mê mẩn, khiến người ta khao khát, khiến người ta tự hào.
Chỉ không biết thế giới rộng lớn và phồn hoa như vậy, các mẹ Bá Vương Hoa đang ở đâu.
Vừa nghĩ như vậy, trước mắt Sở Du Ninh lại đổi cảnh.
Nàng đứng trước cổng một trường đại học, có chút khó hiểu tại sao lại đến đây, nàng phải tranh thủ lúc giấc mơ chưa tỉnh mà nhanh chóng đi tìm các mẹ Bá Vương Hoa.
Sở Du Ninh đang sốt ruột thì thấy một cô gái tóc ngắn đeo ba lô chạy ra khỏi cổng trường, bước chân vội vã.
Mặc dù trẻ hơn và tràn đầy sức sống nhưng Sở Du Ninh vẫn nhận ra ngay đây là đội trưởng ma ma của Bá Vương Hoa!
"Đội trưởng ma ma!" Nàng kích động đến mức quên mất đây là mơ, theo thói quen nhào tới muốn vùi n.g.ự.c cọ cọ, kết quả đội trưởng ma ma trực tiếp xuyên qua người nàng đi mất.
Sở Du Ninh ngẩn người, nhớ ra đây là trong mơ, vội vàng đuổi theo.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Mặc dù không thể nói là khắc giống trăm phần trăm, nhìn thoáng qua giống như bùa chú, người thường không nhận ra, nhưng nếu gặp các mẹ Bá Vương Hoa thì chắc chắn có thể nhận ra.Nàng vuốt v3 những thứ được khắc trên quan tài đá, có chút hoài niệm.Nếu nơi này thực sự có thể thông với thế giới của nàng thì đây có lẽ là dấu vết cuối cùng thuộc về mạt thế, cũng là hồi ức của riêng nàng, bởi vì lúc đó các mẹ Bá Vương Hoa căn bản không nhớ nàng, mạt thế sẽ không đến, các mẹ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.Dù có luyến tiếc đến đâu, nàng cũng hy vọng đây chỉ là hồi ức của riêng nàng, không muốn các mẹ Bá Vương Hoa trải qua nỗi khổ của mạt thế nữa.Thẩm Vô Cữu thấy nàng lại lộ ra vẻ cô đơn hiếm thấy, đau lòng không chịu được, kéo nàng lại xem bức tượng nhỏ hắn khắc xong: "Giống nàng không?"Sở Du Ninh gật đầu: "Giống lắm, chỉ là không có màu, không nhìn ra được lắm.""Vậy ta tô màu cho nó, để các mẹ Bá Vương Hoa nhìn thấy nàng xinh đẹp nhất."Thế là hai người lại bận rộn tô màu, làm xong mọi thứ, hai người phong tỏa hoàn toàn địa cung, đóng chặt lại không cho bất kỳ ai vào nữa, chuyện này có giống như họ đoán hay không thì không ai biết, nhưng Sở Du Ninh cảm thấy cả người cũng đã nhẹ nhõm hơn.*Làm xong một chuyện lớn, hai người đều thả lỏng, có tâm trạng làm chuyện nên làm, điên cuồng như muốn nuốt chửng đối phương.Cuối cùng một kích thật mạnh, Sở Du Ninh mệt mỏi nằm trên người Thẩm Vô Cữu, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.Thẩm Vô Cữu đặt người lên giường, mặc quần áo xuống giường lấy khăn mặt làm ướt, vắt khô nước lau sạch sẽ cho nàng, sau đó ôm nàng ngủ.Sở Du Ninh ngủ một giấc này liền mơ một giấc mơ dài.Trong mơ, tinh thần lực của nàng như xuyên qua dòng sông thời gian, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, xe cộ như nước, cùng với dòng người đông đúc,Những chiếc ô tô chạy trên đường một cách trật tự và thông suốt, trên màn hình lớn ở quảng trường phát những quảng cáo siêu nét, mọi người vội vã, đều vì chạy đến tương lai mà họ mơ ước.Đây chính là thời thái bình thịnh vượng mà thế hệ trước nói đến sao?Nàng đã thấy rồi, thế giới này phồn vinh thịnh vượng.Chẳng trách thế hệ trước luôn nhắc đến, nàng tưởng rằng thế giới mà nàng xuyên đến đã đủ tốt rồi, không ngờ thế giới trước mạt thế mới khiến nàng mở rộng tầm mắt.Thực sự là một thời thái bình thịnh vượng khiến người ta nhìn vào đều chấn động, khiến người ta mê mẩn, khiến người ta khao khát, khiến người ta tự hào.Chỉ không biết thế giới rộng lớn và phồn hoa như vậy, các mẹ Bá Vương Hoa đang ở đâu.Vừa nghĩ như vậy, trước mắt Sở Du Ninh lại đổi cảnh.Nàng đứng trước cổng một trường đại học, có chút khó hiểu tại sao lại đến đây, nàng phải tranh thủ lúc giấc mơ chưa tỉnh mà nhanh chóng đi tìm các mẹ Bá Vương Hoa.Sở Du Ninh đang sốt ruột thì thấy một cô gái tóc ngắn đeo ba lô chạy ra khỏi cổng trường, bước chân vội vã.Mặc dù trẻ hơn và tràn đầy sức sống nhưng Sở Du Ninh vẫn nhận ra ngay đây là đội trưởng ma ma của Bá Vương Hoa!"Đội trưởng ma ma!" Nàng kích động đến mức quên mất đây là mơ, theo thói quen nhào tới muốn vùi n.g.ự.c cọ cọ, kết quả đội trưởng ma ma trực tiếp xuyên qua người nàng đi mất.Sở Du Ninh ngẩn người, nhớ ra đây là trong mơ, vội vàng đuổi theo.