Tiết Hàn Lộ, lá rụng. Thôn Bình Sơn tọa lạc ở chân núi, sau khi trời mưa xuống, cái lạnh càng rõ rệt, rõ ràng mới là giữa thu, mà lại lạnh như đã vào đông. Trần Hi lạnh đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, trán lại còn đau dữ dội, chỉ biết cuộn chặt chăn r3n rỉ. Thật là nghiệp chướng mà. Cô chỉ là thức đêm ở phòng thí nghiệm chạy dữ liệu suốt một đêm, vừa tỉnh dậy, lại xuyên không vào trong sách. Nếu xuyên thành nhân vật chính thì cũng thôi đi, cho dù là xuyên thành người qua đường giáo ăn no mặc ấm, cô cũng có thể tiếp nhận, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuyên thành nhân vật phản diện của nữ chính trong truyện điền văn. Phản diện, đúng như tên gọi của nó. Nữ chính càng chân thành, thiện lương, đẹp đẽ và hạnh phúc bao nhiêu, thì cô càng ngu ngốc, xấu xa, và kết cục đương nhiên là bi thảm, đau khổ. Nguyên thân và nữ chính là người cùng thôn, hai người bằng tuổi nhau, dung mạo không hơn kém nhau bao nhiêu, luôn bị người trong thôn so sánh. Nguyên thân có tính tình mạnh mẽ hơn một…
Chương 50
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu NhượcTác giả: Lăng Hựu NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiết Hàn Lộ, lá rụng. Thôn Bình Sơn tọa lạc ở chân núi, sau khi trời mưa xuống, cái lạnh càng rõ rệt, rõ ràng mới là giữa thu, mà lại lạnh như đã vào đông. Trần Hi lạnh đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, trán lại còn đau dữ dội, chỉ biết cuộn chặt chăn r3n rỉ. Thật là nghiệp chướng mà. Cô chỉ là thức đêm ở phòng thí nghiệm chạy dữ liệu suốt một đêm, vừa tỉnh dậy, lại xuyên không vào trong sách. Nếu xuyên thành nhân vật chính thì cũng thôi đi, cho dù là xuyên thành người qua đường giáo ăn no mặc ấm, cô cũng có thể tiếp nhận, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuyên thành nhân vật phản diện của nữ chính trong truyện điền văn. Phản diện, đúng như tên gọi của nó. Nữ chính càng chân thành, thiện lương, đẹp đẽ và hạnh phúc bao nhiêu, thì cô càng ngu ngốc, xấu xa, và kết cục đương nhiên là bi thảm, đau khổ. Nguyên thân và nữ chính là người cùng thôn, hai người bằng tuổi nhau, dung mạo không hơn kém nhau bao nhiêu, luôn bị người trong thôn so sánh. Nguyên thân có tính tình mạnh mẽ hơn một… Thấy hắn muốn ngồi trở lại tiếp tục nhóm lửa, bà ta sợ tàn lửa bay ra cháy mất chữ của cháu, nói với hắn: "Ngươi xem đi, để ta giúp ngươi đun nước."Lục Thời Nghiễn vẫn đang bị bệnh, sắc mặt cũng không phải quá tốt, đang muốn nói không cần, Ngưu lão thái đã cầm quạt hương bồ ngồi xổm trước bếp lò.Hắn chần chừ một lát, ừ một tiếng.Chữ thằng bé viết rất bình thường."Thế nào?" Ngưu lão thái vừa nấu nước, vừa ngẩng đầu nhìn Lục Thời Nghiễn: "Có phải tốt hơn nhiều không?Lục Thời Nghiễn: "Cần luyện thêm một chút."Nụ cười trên mặt Ngưu lão thái thoáng ngừng lại.Lục Thời Nghiễn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: "Nhị Oa tuổi còn nhỏ, cũng chịu khó, luyện vài năm, nhất định sẽ tiến bộ."Ngưu lão thái lập tức vui rạo rực nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Nhị Oa Tử có thiên phú đọc sách."Đọc sách có thiên phú hay không, Lục Thời Nghiễn không dám vọng động kết luận, nhưng chữ thì cần phải luyện thêm nhiều.Ngưu lão thái thêm củi, lại nói: "Lục tiểu tử, ngươi chỉ điểm cho Nhị Oa Tử một chút được không?"Lục Thời Nghiễn suy nghĩ một chút nói: "Ta viết một chữ, Nhị Oa ở nhà mô phỏng lại trong vọng một tháng, sau đó lại đưa ta xem."Ngưu lão thái vui vẻ vỗ đùi: "Được được được, ngươi mau viết, ngươi mau viết đi."Trên mặt Lục Thời Nghiễn lộ ra chút chần chừ.Thấy hắn không nhúc nhích, Ngưu lão thái nhíu mày: "Sao không đi viết đi, nước cứ để ta đun giúp ngươi."Khuôn mặt tái nhợt của Lục Thời Nghiễn lại trắng thêm vài phần, hắn nhìn Ngưu lão thái: "Bà đi mang giấy mực của Nhị Oa Tử tới đây, để ta viết."Ngưu lão thái thầm nghĩ, sao viết chữ còn muốn bà ta về nhà lấy giấy mực của Nhị Oa Tử, Lục tiểu tử keo kiệt như vậy từ khi nào? Thỉnh giáo hắn một chút, còn phải tự mình chuẩn bị giấy mực?Nhưng bà ta đọc kỹ chữ cháu ngoan, nói thầm một tiếng, cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài: "Vậy ngươi tự mình trông lửa đi, ta về nhà mang giấy mực qua."Dứt lời, người cũng đã ra khỏi sân.Lục Thời Nghiễn đứng tại chỗ một lát, sau đó lại ngồi xuống, mặt không chút thay đổi thêm củi nhóm lửa.Trong nhà đã sớm không còn giấy mực.Trong lòng Ngưu lão thái mặc dù nói thầm, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã cầm đồ chạy về.Ngay cả bút của Nhị Oa Tử cũng lấy ra!Nước sôi, Lục Thời Nghiễn cầm đồ vào nhà, ngồi bên bàn Bát Tiên trong nhà chính, viết chữ "Vĩnh".Ngưu lão thái thò đầu nhìn thoáng qua, tặc lưỡi: "Chỉ có một từ này?"Chờ mực khô, Lục Thời Nghiễn đưa tờ giấy cho bà ta: "Ừ."Ngưu lão thái cái gì cũng không hiểu, nghe Lục Thời Nghiễn nói phải, bà ta lập tức cảm thấy có lẽ là chữ này cực kỳ lợi hại, cầm về nhà để cho cháu trai ngoan của bà ta luyện tập trước vậy."Lát nữa viết xong, ta lại đưa qua làm phiền ngươi!" Ngưu lão thái cười ha hả nói.Lục Thời Nghiễn bình tĩnh gật đầu: "Được."Hắn ta thật sự là một người nhã nhặn và lịch sự vô cùng.Lúc Ngưu lão thái chuẩn bị đi, dường như nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, Lục tiểu tử, ngươi bệnh như vậy, mấy hôm nay ăn uống thế nào?"Nhìn sắc mặt tái nhợt, lại hay ho khan, thật đáng tiếc cho việc học hành giỏi giang của hắn.Ánh mắt của Lục Thời Nghiễn thoáng dừng một chút: "Bạn bè có gửi một ít đồ ăn."Nói xong, hắn chủ động dò hỏi: "Ngưu nãi nãi, hôm nay trong thôn, nhà ai buổi sáng ăn sủi cảo vậy?"Ngưu lão thái khoát tay: "Nhiều lắm! Mấy nhà, như bị điên, sáng sớm đã băm nhân, ồn ào đến mức không ngủ được, làm thằng nhóc nhà ta cũng bị đánh thức, nhất định đòi ăn sủi cảo.Ta bị ồn quá, đành ra đồng cắt ít hẹ, gói cho nó hai bát."Sắc mặt Lục Thời Nghiễn dịu đi một chút: "Là nhà nào vậy?"Ngưu lão thái: "Ôi, ta cũng không nhớ rõ, Nhị Cẩu gia, Bình Tử gia, lão Lý gia… Hẳn là còn có mấy nhà nữa nhưng ta cũng không quá để ý."Lục Thời Nghiễn gật đầu.Hắn vốn tưởng rằng là Lâm Lang tới đưa sủi cảo, nhưng giờ xem ra, người đưa sủi cảo quả thật là người khác.
Thấy hắn muốn ngồi trở lại tiếp tục nhóm lửa, bà ta sợ tàn lửa bay ra cháy mất chữ của cháu, nói với hắn: "Ngươi xem đi, để ta giúp ngươi đun nước.
"
Lục Thời Nghiễn vẫn đang bị bệnh, sắc mặt cũng không phải quá tốt, đang muốn nói không cần, Ngưu lão thái đã cầm quạt hương bồ ngồi xổm trước bếp lò.
Hắn chần chừ một lát, ừ một tiếng.
Chữ thằng bé viết rất bình thường.
"Thế nào?" Ngưu lão thái vừa nấu nước, vừa ngẩng đầu nhìn Lục Thời Nghiễn: "Có phải tốt hơn nhiều không?
Lục Thời Nghiễn: "Cần luyện thêm một chút.
"
Nụ cười trên mặt Ngưu lão thái thoáng ngừng lại.
Lục Thời Nghiễn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: "Nhị Oa tuổi còn nhỏ, cũng chịu khó, luyện vài năm, nhất định sẽ tiến bộ.
"
Ngưu lão thái lập tức vui rạo rực nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Nhị Oa Tử có thiên phú đọc sách.
"
Đọc sách có thiên phú hay không, Lục Thời Nghiễn không dám vọng động kết luận, nhưng chữ thì cần phải luyện thêm nhiều.
Ngưu lão thái thêm củi, lại nói: "Lục tiểu tử, ngươi chỉ điểm cho Nhị Oa Tử một chút được không?"
Lục Thời Nghiễn suy nghĩ một chút nói: "Ta viết một chữ, Nhị Oa ở nhà mô phỏng lại trong vọng một tháng, sau đó lại đưa ta xem.
"
Ngưu lão thái vui vẻ vỗ đùi: "Được được được, ngươi mau viết, ngươi mau viết đi.
"
Trên mặt Lục Thời Nghiễn lộ ra chút chần chừ.
Thấy hắn không nhúc nhích, Ngưu lão thái nhíu mày: "Sao không đi viết đi, nước cứ để ta đun giúp ngươi.
"
Khuôn mặt tái nhợt của Lục Thời Nghiễn lại trắng thêm vài phần, hắn nhìn Ngưu lão thái: "Bà đi mang giấy mực của Nhị Oa Tử tới đây, để ta viết.
"
Ngưu lão thái thầm nghĩ, sao viết chữ còn muốn bà ta về nhà lấy giấy mực của Nhị Oa Tử, Lục tiểu tử keo kiệt như vậy từ khi nào? Thỉnh giáo hắn một chút, còn phải tự mình chuẩn bị giấy mực?
Nhưng bà ta đọc kỹ chữ cháu ngoan, nói thầm một tiếng, cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài: "Vậy ngươi tự mình trông lửa đi, ta về nhà mang giấy mực qua.
"
Dứt lời, người cũng đã ra khỏi sân.
Lục Thời Nghiễn đứng tại chỗ một lát, sau đó lại ngồi xuống, mặt không chút thay đổi thêm củi nhóm lửa.
Trong nhà đã sớm không còn giấy mực.
Trong lòng Ngưu lão thái mặc dù nói thầm, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã cầm đồ chạy về.
Ngay cả bút của Nhị Oa Tử cũng lấy ra!
Nước sôi, Lục Thời Nghiễn cầm đồ vào nhà, ngồi bên bàn Bát Tiên trong nhà chính, viết chữ "Vĩnh".
Ngưu lão thái thò đầu nhìn thoáng qua, tặc lưỡi: "Chỉ có một từ này?"
Chờ mực khô, Lục Thời Nghiễn đưa tờ giấy cho bà ta: "Ừ.
"
Ngưu lão thái cái gì cũng không hiểu, nghe Lục Thời Nghiễn nói phải, bà ta lập tức cảm thấy có lẽ là chữ này cực kỳ lợi hại, cầm về nhà để cho cháu trai ngoan của bà ta luyện tập trước vậy.
"Lát nữa viết xong, ta lại đưa qua làm phiền ngươi!" Ngưu lão thái cười ha hả nói.
Lục Thời Nghiễn bình tĩnh gật đầu: "Được.
"
Hắn ta thật sự là một người nhã nhặn và lịch sự vô cùng.
Lúc Ngưu lão thái chuẩn bị đi, dường như nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, Lục tiểu tử, ngươi bệnh như vậy, mấy hôm nay ăn uống thế nào?"
Nhìn sắc mặt tái nhợt, lại hay ho khan, thật đáng tiếc cho việc học hành giỏi giang của hắn.
Ánh mắt của Lục Thời Nghiễn thoáng dừng một chút: "Bạn bè có gửi một ít đồ ăn.
"
Nói xong, hắn chủ động dò hỏi: "Ngưu nãi nãi, hôm nay trong thôn, nhà ai buổi sáng ăn sủi cảo vậy?"
Ngưu lão thái khoát tay: "Nhiều lắm! Mấy nhà, như bị điên, sáng sớm đã băm nhân, ồn ào đến mức không ngủ được, làm thằng nhóc nhà ta cũng bị đánh thức, nhất định đòi ăn sủi cảo.
Ta bị ồn quá, đành ra đồng cắt ít hẹ, gói cho nó hai bát.
"
Sắc mặt Lục Thời Nghiễn dịu đi một chút: "Là nhà nào vậy?"
Ngưu lão thái: "Ôi, ta cũng không nhớ rõ, Nhị Cẩu gia, Bình Tử gia, lão Lý gia… Hẳn là còn có mấy nhà nữa nhưng ta cũng không quá để ý.
"
Lục Thời Nghiễn gật đầu.
Hắn vốn tưởng rằng là Lâm Lang tới đưa sủi cảo, nhưng giờ xem ra, người đưa sủi cảo quả thật là người khác.
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu NhượcTác giả: Lăng Hựu NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiết Hàn Lộ, lá rụng. Thôn Bình Sơn tọa lạc ở chân núi, sau khi trời mưa xuống, cái lạnh càng rõ rệt, rõ ràng mới là giữa thu, mà lại lạnh như đã vào đông. Trần Hi lạnh đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, trán lại còn đau dữ dội, chỉ biết cuộn chặt chăn r3n rỉ. Thật là nghiệp chướng mà. Cô chỉ là thức đêm ở phòng thí nghiệm chạy dữ liệu suốt một đêm, vừa tỉnh dậy, lại xuyên không vào trong sách. Nếu xuyên thành nhân vật chính thì cũng thôi đi, cho dù là xuyên thành người qua đường giáo ăn no mặc ấm, cô cũng có thể tiếp nhận, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuyên thành nhân vật phản diện của nữ chính trong truyện điền văn. Phản diện, đúng như tên gọi của nó. Nữ chính càng chân thành, thiện lương, đẹp đẽ và hạnh phúc bao nhiêu, thì cô càng ngu ngốc, xấu xa, và kết cục đương nhiên là bi thảm, đau khổ. Nguyên thân và nữ chính là người cùng thôn, hai người bằng tuổi nhau, dung mạo không hơn kém nhau bao nhiêu, luôn bị người trong thôn so sánh. Nguyên thân có tính tình mạnh mẽ hơn một… Thấy hắn muốn ngồi trở lại tiếp tục nhóm lửa, bà ta sợ tàn lửa bay ra cháy mất chữ của cháu, nói với hắn: "Ngươi xem đi, để ta giúp ngươi đun nước."Lục Thời Nghiễn vẫn đang bị bệnh, sắc mặt cũng không phải quá tốt, đang muốn nói không cần, Ngưu lão thái đã cầm quạt hương bồ ngồi xổm trước bếp lò.Hắn chần chừ một lát, ừ một tiếng.Chữ thằng bé viết rất bình thường."Thế nào?" Ngưu lão thái vừa nấu nước, vừa ngẩng đầu nhìn Lục Thời Nghiễn: "Có phải tốt hơn nhiều không?Lục Thời Nghiễn: "Cần luyện thêm một chút."Nụ cười trên mặt Ngưu lão thái thoáng ngừng lại.Lục Thời Nghiễn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: "Nhị Oa tuổi còn nhỏ, cũng chịu khó, luyện vài năm, nhất định sẽ tiến bộ."Ngưu lão thái lập tức vui rạo rực nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Nhị Oa Tử có thiên phú đọc sách."Đọc sách có thiên phú hay không, Lục Thời Nghiễn không dám vọng động kết luận, nhưng chữ thì cần phải luyện thêm nhiều.Ngưu lão thái thêm củi, lại nói: "Lục tiểu tử, ngươi chỉ điểm cho Nhị Oa Tử một chút được không?"Lục Thời Nghiễn suy nghĩ một chút nói: "Ta viết một chữ, Nhị Oa ở nhà mô phỏng lại trong vọng một tháng, sau đó lại đưa ta xem."Ngưu lão thái vui vẻ vỗ đùi: "Được được được, ngươi mau viết, ngươi mau viết đi."Trên mặt Lục Thời Nghiễn lộ ra chút chần chừ.Thấy hắn không nhúc nhích, Ngưu lão thái nhíu mày: "Sao không đi viết đi, nước cứ để ta đun giúp ngươi."Khuôn mặt tái nhợt của Lục Thời Nghiễn lại trắng thêm vài phần, hắn nhìn Ngưu lão thái: "Bà đi mang giấy mực của Nhị Oa Tử tới đây, để ta viết."Ngưu lão thái thầm nghĩ, sao viết chữ còn muốn bà ta về nhà lấy giấy mực của Nhị Oa Tử, Lục tiểu tử keo kiệt như vậy từ khi nào? Thỉnh giáo hắn một chút, còn phải tự mình chuẩn bị giấy mực?Nhưng bà ta đọc kỹ chữ cháu ngoan, nói thầm một tiếng, cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài: "Vậy ngươi tự mình trông lửa đi, ta về nhà mang giấy mực qua."Dứt lời, người cũng đã ra khỏi sân.Lục Thời Nghiễn đứng tại chỗ một lát, sau đó lại ngồi xuống, mặt không chút thay đổi thêm củi nhóm lửa.Trong nhà đã sớm không còn giấy mực.Trong lòng Ngưu lão thái mặc dù nói thầm, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã cầm đồ chạy về.Ngay cả bút của Nhị Oa Tử cũng lấy ra!Nước sôi, Lục Thời Nghiễn cầm đồ vào nhà, ngồi bên bàn Bát Tiên trong nhà chính, viết chữ "Vĩnh".Ngưu lão thái thò đầu nhìn thoáng qua, tặc lưỡi: "Chỉ có một từ này?"Chờ mực khô, Lục Thời Nghiễn đưa tờ giấy cho bà ta: "Ừ."Ngưu lão thái cái gì cũng không hiểu, nghe Lục Thời Nghiễn nói phải, bà ta lập tức cảm thấy có lẽ là chữ này cực kỳ lợi hại, cầm về nhà để cho cháu trai ngoan của bà ta luyện tập trước vậy."Lát nữa viết xong, ta lại đưa qua làm phiền ngươi!" Ngưu lão thái cười ha hả nói.Lục Thời Nghiễn bình tĩnh gật đầu: "Được."Hắn ta thật sự là một người nhã nhặn và lịch sự vô cùng.Lúc Ngưu lão thái chuẩn bị đi, dường như nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, Lục tiểu tử, ngươi bệnh như vậy, mấy hôm nay ăn uống thế nào?"Nhìn sắc mặt tái nhợt, lại hay ho khan, thật đáng tiếc cho việc học hành giỏi giang của hắn.Ánh mắt của Lục Thời Nghiễn thoáng dừng một chút: "Bạn bè có gửi một ít đồ ăn."Nói xong, hắn chủ động dò hỏi: "Ngưu nãi nãi, hôm nay trong thôn, nhà ai buổi sáng ăn sủi cảo vậy?"Ngưu lão thái khoát tay: "Nhiều lắm! Mấy nhà, như bị điên, sáng sớm đã băm nhân, ồn ào đến mức không ngủ được, làm thằng nhóc nhà ta cũng bị đánh thức, nhất định đòi ăn sủi cảo.Ta bị ồn quá, đành ra đồng cắt ít hẹ, gói cho nó hai bát."Sắc mặt Lục Thời Nghiễn dịu đi một chút: "Là nhà nào vậy?"Ngưu lão thái: "Ôi, ta cũng không nhớ rõ, Nhị Cẩu gia, Bình Tử gia, lão Lý gia… Hẳn là còn có mấy nhà nữa nhưng ta cũng không quá để ý."Lục Thời Nghiễn gật đầu.Hắn vốn tưởng rằng là Lâm Lang tới đưa sủi cảo, nhưng giờ xem ra, người đưa sủi cảo quả thật là người khác.