Bắc Quốc, Tuyết Đô. Tiệc rượu thương mại của nhà họ Lục được tổ chức trong trang viên biệt thự, khung cảnh xa hoa tráng lệ, có rất nhiều người nổi tiếng tham dự. Ở một góc, Lục Vân Phong rùng mình tỉnh lại. Sau khi nhanh chóng tiếp nhận văn bản ký ức trong đầu, Lục Vân Phong buồn bực muốn chết. Lần thứ bảy rồi. Bản thân gặp tai nạn xe khi đang giao đồ ăn, sau đó bị kéo. vào hệ thống, xuyên không vào nhân vật phản diện trong tiểu thuyết thể loại sảng văn trên mạng. Theo lời nhắc của hệ thống, chỉ cần có thể sống sót đến cuối mà không bị nhân vật chính gi ết chết thì có thể nhận được phần thưởng tương ứng đưa mình trở lại thế giới thực. Thứ nhất là không còn sự lựa chọn nào khác. Thứ hai, bệnh của mẹ không thể trì hoãn được nữa, phải kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ, vì vậy Lục Vân Phong chỉ có thể chấp nhận thử thách. Tuy nhiên, sáu lần mình chết trước đó đều là lần sau đau khổ hơn lần trước. Nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng quá bi3n thái rồi. Bi3n thái một cách hoàn toàn vô lý. Những…
Chương 28: Tôi còn có việc
Xuyên Sách: Phản Diện Đào HoaTác giả: KK Cố HươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBắc Quốc, Tuyết Đô. Tiệc rượu thương mại của nhà họ Lục được tổ chức trong trang viên biệt thự, khung cảnh xa hoa tráng lệ, có rất nhiều người nổi tiếng tham dự. Ở một góc, Lục Vân Phong rùng mình tỉnh lại. Sau khi nhanh chóng tiếp nhận văn bản ký ức trong đầu, Lục Vân Phong buồn bực muốn chết. Lần thứ bảy rồi. Bản thân gặp tai nạn xe khi đang giao đồ ăn, sau đó bị kéo. vào hệ thống, xuyên không vào nhân vật phản diện trong tiểu thuyết thể loại sảng văn trên mạng. Theo lời nhắc của hệ thống, chỉ cần có thể sống sót đến cuối mà không bị nhân vật chính gi ết chết thì có thể nhận được phần thưởng tương ứng đưa mình trở lại thế giới thực. Thứ nhất là không còn sự lựa chọn nào khác. Thứ hai, bệnh của mẹ không thể trì hoãn được nữa, phải kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ, vì vậy Lục Vân Phong chỉ có thể chấp nhận thử thách. Tuy nhiên, sáu lần mình chết trước đó đều là lần sau đau khổ hơn lần trước. Nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng quá bi3n thái rồi. Bi3n thái một cách hoàn toàn vô lý. Những… “Hả? Tôi không có nói gì hết.”Lần này Từ Tuyết Kiều làm cho rõ ràng, không chỉ có riêng mình, mà cả Trần Mộng Vân cũng nghe thấy.Từ Tuyết Kiều nheo mắt lại, trong lòng tự nhủ mình phải quan sát cẩn thận.Chuyện kỳ lạ như vậy, mình cần phải biết cho rõ mới được.Cô không nói gì, chỉ nhìn hai người.Lục Vân Phong xấu hổ nói: Chúng ta hãy tán gẫu vào hôm khác nhé.Tôi còn có việc...“Ừm” Trần Mộng Vân nặn ra một nụ cười và gật đầu: “Được.”“ẤY, đừng đi mà. Trò chuyện thêm một lát.”Từ Tuyết Kiều thấy người ta đúng là đưa tang không chê quan tài lớn.Cô ôm lấy cánh tay Trần Mộng Vân, nói với Lục Vân Phong: “Anh Vân Phong, nghe nói gần đây anh muốn đính hôn với chị Thanh Thu à?”Lục Vân Phong thật sự muốn tát chết con nhỏ lừa đảo kia.Đúng là không nói cái hay mà lại đi nói cái xấu.Nói về chuyện đính hôn ngay trước mặt bạn gái là mối tình đầu của mình, còn cái gì xấu hổ hơn nữa sao?“Từ Tuyết Kiều, cô là khắc tinh trong mệnh của tôi, tôi phục cô rồi. Nếu cô không phải là hậu cung của Long Ngạo Thiên, ông đây sẽ chăn góc tường rồi ***** đánh vào mông cô”Hai cô gái rất giật mình. Từ Tuyết Kiều biết đây là giọng điệu trút giận, với lại đúng là mình đang mỉa mai khi làm chuyện này, cho nên khôngnhững không giận mà còn cười thầm trong lòng.Nhưng Trần Mộng Vân không nghe lọt được lời này.Vẻ mặt của Trần Mộng Vân không vui lắm: “Sếp Lục, chúc mừng anh.”Lục Vân Phong xấu hổ nói: “Đâu có đâu có, khụ khụ, còn chưa xem bát tự đâu, mấy người cũng biết Thanh Thu ghét tôi cỡ nào mà”Trần Mộng Vân không muốn nhắc tới nữa, cười lễ phép: “Vậy mấy người cứ trò chuyện, tôi còn có việc.”Lục Vân Phong nhanh chóng nói: “Ừ ừ, tôi cũng bận rồi, để hôm nào vậy.”Lục Vân Phong nhìn bóng dáng của Trần Mộng Vân, hơi thất vọng và mất mát.Ký ức đã ở trong đầu, không vẩy đi được.Mình và Trần Mộng Vân đúng là hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm qua lại thời thơ ấu.Nói không tiếc nuối là giả, nếu lúc trước mình không làm bậy thì... sao lại có vai ác Lục Vân Phong như bây giờ được?“Trước kia là tôi không tốt, rất xin lỗi.”“Thật lòng chúc cô được hạnh phúc.”Trần Mộng Vân chưa đi xa, nghe tiếng lòng rõ ràng. Chợt cảm giác chua xót, khóe mắt cay cay.Cô ấy đứng lại.Vô thức quay đầu lại nhìn Lục Vân Phong, cái nhìn này chất chứa nỗi hận thầm kín, tiếc nuối, đau khổ, thảm thiết...Lục Vân Phong cũng đang nhìn cô ấy với vẻ tội nghiệp, ánh mắt của hai người đối diện nhau trong cú xoay người này.Lục Vân Phong nhanh chóng nặn ra một nụ cười, vẫy tay.Trần Mộng Vân cũng lễ phép cười, xoay người rời đi.Từ Tuyết Kiều läc đầu thở dài: “Đáng tiếc, trước kia hai người tốt như vậy, chúng tôi ai cũng ao ước. Nhưng tên cặn bã nhà anh, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, tổn thương trái tim của người ta”Lục Vân Phong nhìn Từ Tuyết Kiều: “Tôi phát hiện con người cô...”Lúc này Tưởng Thi Hàm lảo đảo chạy tới, hết sức lo lắng, sắp khóc: “Sếp Lục, tôi muốn xin nghỉ.”“Sao thế?”
“Hả? Tôi không có nói gì hết.”
Lần này Từ Tuyết Kiều làm cho rõ ràng, không chỉ có riêng mình, mà cả Trần Mộng Vân cũng nghe thấy.
Từ Tuyết Kiều nheo mắt lại, trong lòng tự nhủ mình phải quan sát cẩn thận.
Chuyện kỳ lạ như vậy, mình cần phải biết cho rõ mới được.
Cô không nói gì, chỉ nhìn hai người.
Lục Vân Phong xấu hổ nói: Chúng ta hãy tán gẫu vào hôm khác nhé.
Tôi còn có việc...
“Ừm” Trần Mộng Vân nặn ra một nụ cười và gật đầu: “Được.”
“ẤY, đừng đi mà. Trò chuyện thêm một lát.”
Từ Tuyết Kiều thấy người ta đúng là đưa tang không chê quan tài lớn.
Cô ôm lấy cánh tay Trần Mộng Vân, nói với Lục Vân Phong: “Anh Vân Phong, nghe nói gần đây anh muốn đính hôn với chị Thanh Thu à?”
Lục Vân Phong thật sự muốn tát chết con nhỏ lừa đảo kia.
Đúng là không nói cái hay mà lại đi nói cái xấu.
Nói về chuyện đính hôn ngay trước mặt bạn gái là mối tình đầu của mình, còn cái gì xấu hổ hơn nữa sao?
“Từ Tuyết Kiều, cô là khắc tinh trong mệnh của tôi, tôi phục cô rồi. Nếu cô không phải là hậu cung của Long Ngạo Thiên, ông đây sẽ chăn góc tường rồi ***** đánh vào mông cô”
Hai cô gái rất giật mình. Từ Tuyết Kiều biết đây là giọng điệu trút giận, với lại đúng là mình đang mỉa mai khi làm chuyện này, cho nên không
những không giận mà còn cười thầm trong lòng.
Nhưng Trần Mộng Vân không nghe lọt được lời này.
Vẻ mặt của Trần Mộng Vân không vui lắm: “Sếp Lục, chúc mừng anh.”
Lục Vân Phong xấu hổ nói: “Đâu có đâu có, khụ khụ, còn chưa xem bát tự đâu, mấy người cũng biết Thanh Thu ghét tôi cỡ nào mà”
Trần Mộng Vân không muốn nhắc tới nữa, cười lễ phép: “Vậy mấy người cứ trò chuyện, tôi còn có việc.”
Lục Vân Phong nhanh chóng nói: “Ừ ừ, tôi cũng bận rồi, để hôm nào vậy.”
Lục Vân Phong nhìn bóng dáng của Trần Mộng Vân, hơi thất vọng và mất mát.
Ký ức đã ở trong đầu, không vẩy đi được.
Mình và Trần Mộng Vân đúng là hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm qua lại thời thơ ấu.
Nói không tiếc nuối là giả, nếu lúc trước mình không làm bậy thì... sao lại có vai ác Lục Vân Phong như bây giờ được?
“Trước kia là tôi không tốt, rất xin lỗi.”
“Thật lòng chúc cô được hạnh phúc.”
Trần Mộng Vân chưa đi xa, nghe tiếng lòng rõ ràng. Chợt cảm giác chua xót, khóe mắt cay cay.
Cô ấy đứng lại.
Vô thức quay đầu lại nhìn Lục Vân Phong, cái nhìn này chất chứa nỗi hận thầm kín, tiếc nuối, đau khổ, thảm thiết...
Lục Vân Phong cũng đang nhìn cô ấy với vẻ tội nghiệp, ánh mắt của hai người đối diện nhau trong cú xoay người này.
Lục Vân Phong nhanh chóng nặn ra một nụ cười, vẫy tay.
Trần Mộng Vân cũng lễ phép cười, xoay người rời đi.
Từ Tuyết Kiều läc đầu thở dài: “Đáng tiếc, trước kia hai người tốt như vậy, chúng tôi ai cũng ao ước. Nhưng tên cặn bã nhà anh, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, tổn thương trái tim của người ta”
Lục Vân Phong nhìn Từ Tuyết Kiều: “Tôi phát hiện con người cô...”
Lúc này Tưởng Thi Hàm lảo đảo chạy tới, hết sức lo lắng, sắp khóc: “Sếp Lục, tôi muốn xin nghỉ.”
“Sao thế?”
Xuyên Sách: Phản Diện Đào HoaTác giả: KK Cố HươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBắc Quốc, Tuyết Đô. Tiệc rượu thương mại của nhà họ Lục được tổ chức trong trang viên biệt thự, khung cảnh xa hoa tráng lệ, có rất nhiều người nổi tiếng tham dự. Ở một góc, Lục Vân Phong rùng mình tỉnh lại. Sau khi nhanh chóng tiếp nhận văn bản ký ức trong đầu, Lục Vân Phong buồn bực muốn chết. Lần thứ bảy rồi. Bản thân gặp tai nạn xe khi đang giao đồ ăn, sau đó bị kéo. vào hệ thống, xuyên không vào nhân vật phản diện trong tiểu thuyết thể loại sảng văn trên mạng. Theo lời nhắc của hệ thống, chỉ cần có thể sống sót đến cuối mà không bị nhân vật chính gi ết chết thì có thể nhận được phần thưởng tương ứng đưa mình trở lại thế giới thực. Thứ nhất là không còn sự lựa chọn nào khác. Thứ hai, bệnh của mẹ không thể trì hoãn được nữa, phải kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ, vì vậy Lục Vân Phong chỉ có thể chấp nhận thử thách. Tuy nhiên, sáu lần mình chết trước đó đều là lần sau đau khổ hơn lần trước. Nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng quá bi3n thái rồi. Bi3n thái một cách hoàn toàn vô lý. Những… “Hả? Tôi không có nói gì hết.”Lần này Từ Tuyết Kiều làm cho rõ ràng, không chỉ có riêng mình, mà cả Trần Mộng Vân cũng nghe thấy.Từ Tuyết Kiều nheo mắt lại, trong lòng tự nhủ mình phải quan sát cẩn thận.Chuyện kỳ lạ như vậy, mình cần phải biết cho rõ mới được.Cô không nói gì, chỉ nhìn hai người.Lục Vân Phong xấu hổ nói: Chúng ta hãy tán gẫu vào hôm khác nhé.Tôi còn có việc...“Ừm” Trần Mộng Vân nặn ra một nụ cười và gật đầu: “Được.”“ẤY, đừng đi mà. Trò chuyện thêm một lát.”Từ Tuyết Kiều thấy người ta đúng là đưa tang không chê quan tài lớn.Cô ôm lấy cánh tay Trần Mộng Vân, nói với Lục Vân Phong: “Anh Vân Phong, nghe nói gần đây anh muốn đính hôn với chị Thanh Thu à?”Lục Vân Phong thật sự muốn tát chết con nhỏ lừa đảo kia.Đúng là không nói cái hay mà lại đi nói cái xấu.Nói về chuyện đính hôn ngay trước mặt bạn gái là mối tình đầu của mình, còn cái gì xấu hổ hơn nữa sao?“Từ Tuyết Kiều, cô là khắc tinh trong mệnh của tôi, tôi phục cô rồi. Nếu cô không phải là hậu cung của Long Ngạo Thiên, ông đây sẽ chăn góc tường rồi ***** đánh vào mông cô”Hai cô gái rất giật mình. Từ Tuyết Kiều biết đây là giọng điệu trút giận, với lại đúng là mình đang mỉa mai khi làm chuyện này, cho nên khôngnhững không giận mà còn cười thầm trong lòng.Nhưng Trần Mộng Vân không nghe lọt được lời này.Vẻ mặt của Trần Mộng Vân không vui lắm: “Sếp Lục, chúc mừng anh.”Lục Vân Phong xấu hổ nói: “Đâu có đâu có, khụ khụ, còn chưa xem bát tự đâu, mấy người cũng biết Thanh Thu ghét tôi cỡ nào mà”Trần Mộng Vân không muốn nhắc tới nữa, cười lễ phép: “Vậy mấy người cứ trò chuyện, tôi còn có việc.”Lục Vân Phong nhanh chóng nói: “Ừ ừ, tôi cũng bận rồi, để hôm nào vậy.”Lục Vân Phong nhìn bóng dáng của Trần Mộng Vân, hơi thất vọng và mất mát.Ký ức đã ở trong đầu, không vẩy đi được.Mình và Trần Mộng Vân đúng là hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm qua lại thời thơ ấu.Nói không tiếc nuối là giả, nếu lúc trước mình không làm bậy thì... sao lại có vai ác Lục Vân Phong như bây giờ được?“Trước kia là tôi không tốt, rất xin lỗi.”“Thật lòng chúc cô được hạnh phúc.”Trần Mộng Vân chưa đi xa, nghe tiếng lòng rõ ràng. Chợt cảm giác chua xót, khóe mắt cay cay.Cô ấy đứng lại.Vô thức quay đầu lại nhìn Lục Vân Phong, cái nhìn này chất chứa nỗi hận thầm kín, tiếc nuối, đau khổ, thảm thiết...Lục Vân Phong cũng đang nhìn cô ấy với vẻ tội nghiệp, ánh mắt của hai người đối diện nhau trong cú xoay người này.Lục Vân Phong nhanh chóng nặn ra một nụ cười, vẫy tay.Trần Mộng Vân cũng lễ phép cười, xoay người rời đi.Từ Tuyết Kiều läc đầu thở dài: “Đáng tiếc, trước kia hai người tốt như vậy, chúng tôi ai cũng ao ước. Nhưng tên cặn bã nhà anh, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, tổn thương trái tim của người ta”Lục Vân Phong nhìn Từ Tuyết Kiều: “Tôi phát hiện con người cô...”Lúc này Tưởng Thi Hàm lảo đảo chạy tới, hết sức lo lắng, sắp khóc: “Sếp Lục, tôi muốn xin nghỉ.”“Sao thế?”