*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của…
Chương 19: 19: Tình Trạng Bệnh 2
[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chú chỉ lo lắng thôi mà...""Không có gì phải lo lắng cả." Thái độ của Sở Ngọc vô cùng kiên định."Em ấy là người thân duy nhất của cháu, nếu chú không tin những gì em ấy nói, vậy thì chú có thể đổi nhiệm vụ khác, cháu sẽ dốc hết sức giúp chú hoàn thành nhiệm vụ trước.""Chú không có ý đó đâu." Phương Tư Niên bất lực thở dài."Chỉ là giờ thế đạo loạn lạc, quá tin tưởng người khác sẽ dễ gặp nguy hiểm."Anh ta lo lắng nhìn chằm chằm Sở Ngọc cứ như đang xuyên qua cô để nghĩ về người kia, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp."Được rồi, chú sẽ đi cùng các cháu vậy." Anh ta nói tiếp: "Nhưng nếu ở căn cứ không tìm thấy gì cả thì các cháu phải đổi nhiệm vụ mới cùng chú, sau đó chú sẽ nghĩ cách đủ điểm."Lần này, Sở Ngọc không phản đối nữa, cô gật đầu rồi đi đến giúp Đô Đô thử nghiệm khả năng tiềm ẩn."...!Kẹo cao su là đồ phẩm, hương vị khác nhau ứng với không gian phù hợp lớn ,nếu muốn lấy đồ ra thì chỉ cần nhai một viên kẹo cao su cùng hương vị là được."Sở Ngọc vừa tóm tắt vừa ghi hết những thông tin này vào đồng hồ điện tử."Không gian có thể đựng cả sinh vật sống không?"Đinh Túc nghe vậy liền chạy lại gần, tò mò nhìn chằm chằm Đô Đô.Trước ánh mắt cảnh giác của Phương Tư Niên, hắn vội xua tay giải thích."Đừng hiểu lầm, có lẽ mấy anh nhìn thấy năng lực này thì thấy rất hiếm, nhưng ở căn cứ của chúng tôi thì cơ hồ tụ họp toàn người có năng lực.Nói chứ không chỉ những người có năng lực không gian, mà ngay cả người có cả năng lực cắt không gian cũng có vài người."hương Tư Niên muốn nói gì, thì Sở Ngọc dùng ánh mắt ra hiệu ngăn cản.Cô cúi đầu bấm gì đó trên đồng hồ, tiếng chuông leng keng trong trẻo cũng theo đó vang lên.“Hắn nói không sai, từ khi bước vào nơi trú ẩn, tôi cũng gặp kha khá năng lực giả.Tôi không biết tận thế bên ngoài như thế nào, nhưng đối với Công Viên Không Ngủ này, tận thế có nghĩa là ma thú không ngừng mạnh lên, còn con người thì trở thành kẻ hưởng lợi.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chú chỉ lo lắng thôi mà..."
"Không có gì phải lo lắng cả." Thái độ của Sở Ngọc vô cùng kiên định.
"Em ấy là người thân duy nhất của cháu, nếu chú không tin những gì em ấy nói, vậy thì chú có thể đổi nhiệm vụ khác, cháu sẽ dốc hết sức giúp chú hoàn thành nhiệm vụ trước."
"Chú không có ý đó đâu." Phương Tư Niên bất lực thở dài.
"Chỉ là giờ thế đạo loạn lạc, quá tin tưởng người khác sẽ dễ gặp nguy hiểm."
Anh ta lo lắng nhìn chằm chằm Sở Ngọc cứ như đang xuyên qua cô để nghĩ về người kia, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
"Được rồi, chú sẽ đi cùng các cháu vậy." Anh ta nói tiếp: "Nhưng nếu ở căn cứ không tìm thấy gì cả thì các cháu phải đổi nhiệm vụ mới cùng chú, sau đó chú sẽ nghĩ cách đủ điểm."
Lần này, Sở Ngọc không phản đối nữa, cô gật đầu rồi đi đến giúp Đô Đô thử nghiệm khả năng tiềm ẩn.
"...!Kẹo cao su là đồ phẩm, hương vị khác nhau ứng với không gian phù hợp lớn ,nếu muốn lấy đồ ra thì chỉ cần nhai một viên kẹo cao su cùng hương vị là được."
Sở Ngọc vừa tóm tắt vừa ghi hết những thông tin này vào đồng hồ điện tử.
"Không gian có thể đựng cả sinh vật sống không?"
Đinh Túc nghe vậy liền chạy lại gần, tò mò nhìn chằm chằm Đô Đô.
Trước ánh mắt cảnh giác của Phương Tư Niên, hắn vội xua tay giải thích.
"Đừng hiểu lầm, có lẽ mấy anh nhìn thấy năng lực này thì thấy rất hiếm, nhưng ở căn cứ của chúng tôi thì cơ hồ tụ họp toàn người có năng lực.
Nói chứ không chỉ những người có năng lực không gian, mà ngay cả người có cả năng lực cắt không gian cũng có vài người."
hương Tư Niên muốn nói gì, thì Sở Ngọc dùng ánh mắt ra hiệu ngăn cản.
Cô cúi đầu bấm gì đó trên đồng hồ, tiếng chuông leng keng trong trẻo cũng theo đó vang lên.
“Hắn nói không sai, từ khi bước vào nơi trú ẩn, tôi cũng gặp kha khá năng lực giả.
Tôi không biết tận thế bên ngoài như thế nào, nhưng đối với Công Viên Không Ngủ này, tận thế có nghĩa là ma thú không ngừng mạnh lên, còn con người thì trở thành kẻ hưởng lợi.”
[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chú chỉ lo lắng thôi mà...""Không có gì phải lo lắng cả." Thái độ của Sở Ngọc vô cùng kiên định."Em ấy là người thân duy nhất của cháu, nếu chú không tin những gì em ấy nói, vậy thì chú có thể đổi nhiệm vụ khác, cháu sẽ dốc hết sức giúp chú hoàn thành nhiệm vụ trước.""Chú không có ý đó đâu." Phương Tư Niên bất lực thở dài."Chỉ là giờ thế đạo loạn lạc, quá tin tưởng người khác sẽ dễ gặp nguy hiểm."Anh ta lo lắng nhìn chằm chằm Sở Ngọc cứ như đang xuyên qua cô để nghĩ về người kia, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp."Được rồi, chú sẽ đi cùng các cháu vậy." Anh ta nói tiếp: "Nhưng nếu ở căn cứ không tìm thấy gì cả thì các cháu phải đổi nhiệm vụ mới cùng chú, sau đó chú sẽ nghĩ cách đủ điểm."Lần này, Sở Ngọc không phản đối nữa, cô gật đầu rồi đi đến giúp Đô Đô thử nghiệm khả năng tiềm ẩn."...!Kẹo cao su là đồ phẩm, hương vị khác nhau ứng với không gian phù hợp lớn ,nếu muốn lấy đồ ra thì chỉ cần nhai một viên kẹo cao su cùng hương vị là được."Sở Ngọc vừa tóm tắt vừa ghi hết những thông tin này vào đồng hồ điện tử."Không gian có thể đựng cả sinh vật sống không?"Đinh Túc nghe vậy liền chạy lại gần, tò mò nhìn chằm chằm Đô Đô.Trước ánh mắt cảnh giác của Phương Tư Niên, hắn vội xua tay giải thích."Đừng hiểu lầm, có lẽ mấy anh nhìn thấy năng lực này thì thấy rất hiếm, nhưng ở căn cứ của chúng tôi thì cơ hồ tụ họp toàn người có năng lực.Nói chứ không chỉ những người có năng lực không gian, mà ngay cả người có cả năng lực cắt không gian cũng có vài người."hương Tư Niên muốn nói gì, thì Sở Ngọc dùng ánh mắt ra hiệu ngăn cản.Cô cúi đầu bấm gì đó trên đồng hồ, tiếng chuông leng keng trong trẻo cũng theo đó vang lên.“Hắn nói không sai, từ khi bước vào nơi trú ẩn, tôi cũng gặp kha khá năng lực giả.Tôi không biết tận thế bên ngoài như thế nào, nhưng đối với Công Viên Không Ngủ này, tận thế có nghĩa là ma thú không ngừng mạnh lên, còn con người thì trở thành kẻ hưởng lợi.”