Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của…

Chương 27: 27: Ánh Sáng Cứu Rỗi 4

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước năm 16 tuổi, người bầu bạn bên cô lâu nhất không phải cha mẹ hay bạn bè, mà chính là người phụ nữ tự xưng là dì Trương này.Nhưng giờ đối diện với bà Trương, cô chỉ cảm thấy vô vàn kinh hoàng!Cơn kinh hoàng của cô là bị tất cả mọi người bỏ lại."Chị, đừng sợ, em vẫn còn ở đây mà." Đô Đô cố sức túm lấy áo Sở Ngọc, muốn ôm chặt lấy cô.Vóc người nhỏ nhắn của cậu chỉ có thể ôm lấy một chút của xíu cô mà thôi.Nhưng đúng là chút ấm áp ít ỏi ấy lại tiếp thêm cho cô sức sống."Xin lỗi, chúng tôi không cần người hướng dẫn." Nhận ra điều bất ổn, Phương Tư Niên tiến lên hai bước, ngăn cản bà Trương sắp tiếp tục xưng hô thân thiết "Ông chủ của chúng tôi vốn là người của căn cứ."Lúc này, Đinh Túc cũng hiểu ý Phương Tư Niên.Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ kiêu ngạo."Đúng thế, tôi chính là cấp cao của căn cứ, chẳng kém gì bọn mọi rợ các người đâu."Vừa dứt lời, hắn đi theo Phương Tư Niên rời đi, để lại cho bà Trương một bóng lưng.Xác định đối phương sẽ không đuổi theo, Đinh Túc lo lắng hỏi "Các người còn khối năng lượng không? Trạng thái của cô ấy không ổn, cần được nghỉ ngơi ngay lập tức, tốt nhất là ngủ một giấc.""Nhưng ngủ thì chẳng phải! ""Đây là nơi Ánh Sáng Cứu Rỗi, các người nghĩ tạo sao nhiều người lại muốn vào đây?" Đinh Túc thiếu kiên nhẫn, chất vấn Phương Tư Niên về vấn đề này liên tục: "Nơi này có cơ chế tự ngủ phục hồi, không thể hack bằng phương pháp ngủ chui, mà điều kiện tiên quyết là khi ở đây phải nạp đủ khối năng lượng"."Cái này có đủ không?"Chỉ thấy Đô Đô nhai kẹo cao su, trên tay đột nhiên xuất hiện một chiếc túi da đựng đầy những viên đá nhỏ màu xanh lục, sơ sơ đếm cũng gần 100 khối.“Đủ rồi, các người đi theo tôi đi.”……Ở một mảnh đen nhánh trong góc phòng, một cô gái cuộn tròn ở góc cơn buồn ngủ một chút ăn mòn cô, nhưng cô vẫn như cũ ở đau khổ chống đỡ.Cô không nhớ rõ đây là nơi nào, muốn làm gì, chỉ nhớ rõ không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước năm 16 tuổi, người bầu bạn bên cô lâu nhất không phải cha mẹ hay bạn bè, mà chính là người phụ nữ tự xưng là dì Trương này.

Nhưng giờ đối diện với bà Trương, cô chỉ cảm thấy vô vàn kinh hoàng!

Cơn kinh hoàng của cô là bị tất cả mọi người bỏ lại.

"Chị, đừng sợ, em vẫn còn ở đây mà.

" Đô Đô cố sức túm lấy áo Sở Ngọc, muốn ôm chặt lấy cô.

Vóc người nhỏ nhắn của cậu chỉ có thể ôm lấy một chút của xíu cô mà thôi.

Nhưng đúng là chút ấm áp ít ỏi ấy lại tiếp thêm cho cô sức sống.

"Xin lỗi, chúng tôi không cần người hướng dẫn.

" Nhận ra điều bất ổn, Phương Tư Niên tiến lên hai bước, ngăn cản bà Trương sắp tiếp tục xưng hô thân thiết "Ông chủ của chúng tôi vốn là người của căn cứ.

"

Lúc này, Đinh Túc cũng hiểu ý Phương Tư Niên.

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ kiêu ngạo.

"Đúng thế, tôi chính là cấp cao của căn cứ, chẳng kém gì bọn mọi rợ các người đâu.

"

Vừa dứt lời, hắn đi theo Phương Tư Niên rời đi, để lại cho bà Trương một bóng lưng.

Xác định đối phương sẽ không đuổi theo, Đinh Túc lo lắng hỏi "Các người còn khối năng lượng không? Trạng thái của cô ấy không ổn, cần được nghỉ ngơi ngay lập tức, tốt nhất là ngủ một giấc.

"

"Nhưng ngủ thì chẳng phải! "

"Đây là nơi Ánh Sáng Cứu Rỗi, các người nghĩ tạo sao nhiều người lại muốn vào đây?" Đinh Túc thiếu kiên nhẫn, chất vấn Phương Tư Niên về vấn đề này liên tục: "Nơi này có cơ chế tự ngủ phục hồi, không thể hack bằng phương pháp ngủ chui, mà điều kiện tiên quyết là khi ở đây phải nạp đủ khối năng lượng".

"Cái này có đủ không?"

Chỉ thấy Đô Đô nhai kẹo cao su, trên tay đột nhiên xuất hiện một chiếc túi da đựng đầy những viên đá nhỏ màu xanh lục, sơ sơ đếm cũng gần 100 khối.

“Đủ rồi, các người đi theo tôi đi.

……

Ở một mảnh đen nhánh trong góc phòng, một cô gái cuộn tròn ở góc cơn buồn ngủ một chút ăn mòn cô, nhưng cô vẫn như cũ ở đau khổ chống đỡ.

Cô không nhớ rõ đây là nơi nào, muốn làm gì, chỉ nhớ rõ không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ.

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống SótTác giả: Khanh Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tiểu Ni Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô. Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn. Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó. "Chị...!không được ngủ!" Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia. Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu. Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước năm 16 tuổi, người bầu bạn bên cô lâu nhất không phải cha mẹ hay bạn bè, mà chính là người phụ nữ tự xưng là dì Trương này.Nhưng giờ đối diện với bà Trương, cô chỉ cảm thấy vô vàn kinh hoàng!Cơn kinh hoàng của cô là bị tất cả mọi người bỏ lại."Chị, đừng sợ, em vẫn còn ở đây mà." Đô Đô cố sức túm lấy áo Sở Ngọc, muốn ôm chặt lấy cô.Vóc người nhỏ nhắn của cậu chỉ có thể ôm lấy một chút của xíu cô mà thôi.Nhưng đúng là chút ấm áp ít ỏi ấy lại tiếp thêm cho cô sức sống."Xin lỗi, chúng tôi không cần người hướng dẫn." Nhận ra điều bất ổn, Phương Tư Niên tiến lên hai bước, ngăn cản bà Trương sắp tiếp tục xưng hô thân thiết "Ông chủ của chúng tôi vốn là người của căn cứ."Lúc này, Đinh Túc cũng hiểu ý Phương Tư Niên.Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ kiêu ngạo."Đúng thế, tôi chính là cấp cao của căn cứ, chẳng kém gì bọn mọi rợ các người đâu."Vừa dứt lời, hắn đi theo Phương Tư Niên rời đi, để lại cho bà Trương một bóng lưng.Xác định đối phương sẽ không đuổi theo, Đinh Túc lo lắng hỏi "Các người còn khối năng lượng không? Trạng thái của cô ấy không ổn, cần được nghỉ ngơi ngay lập tức, tốt nhất là ngủ một giấc.""Nhưng ngủ thì chẳng phải! ""Đây là nơi Ánh Sáng Cứu Rỗi, các người nghĩ tạo sao nhiều người lại muốn vào đây?" Đinh Túc thiếu kiên nhẫn, chất vấn Phương Tư Niên về vấn đề này liên tục: "Nơi này có cơ chế tự ngủ phục hồi, không thể hack bằng phương pháp ngủ chui, mà điều kiện tiên quyết là khi ở đây phải nạp đủ khối năng lượng"."Cái này có đủ không?"Chỉ thấy Đô Đô nhai kẹo cao su, trên tay đột nhiên xuất hiện một chiếc túi da đựng đầy những viên đá nhỏ màu xanh lục, sơ sơ đếm cũng gần 100 khối.“Đủ rồi, các người đi theo tôi đi.”……Ở một mảnh đen nhánh trong góc phòng, một cô gái cuộn tròn ở góc cơn buồn ngủ một chút ăn mòn cô, nhưng cô vẫn như cũ ở đau khổ chống đỡ.Cô không nhớ rõ đây là nơi nào, muốn làm gì, chỉ nhớ rõ không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ.

Chương 27: 27: Ánh Sáng Cứu Rỗi 4