Một cơn đau dữ dội ập đến từ đầu, Thịnh Mãn Mãn chỉ thấy trước mắt tối sầm rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Không biết đã qua bao lâu, ý thức mới trở lại, mắt còn chưa mở thì Thịnh Mãn Mãn đã vội sờ đầu mình. Thế nhưng chẳng có vết thương nào cả, như thể cơn đau ập đến đột ngột kia chỉ là ảo giác của cô. Trong lòng đầy nghi hoặc, cô từ từ mở mắt, tầm nhìn còn chưa rõ ràng thì đôi tay đã bị một đôi tay to đầy vết chai nắm chặt, một giọng nữ mừng rỡ đến phát khóc truyền vào tai: "Tiểu Mãn, con tỉnh rồi! Tiểu Mãn, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!" Theo tầm nhìn dần rõ ràng, Thịnh Mãn Mãn kinh hoàng ngồi bật dậy, nhìn người phụ nữ ngồi bên giường, mặt đen đúa thô ráp, mặc quần áo giản dị: "Cô, cô là ai vậy?!" Còn chưa kịp nhận ra giọng nói khác lạ của mình, ngoài cửa đã truyền đến tiếng trẻ con ầm ĩ: "Cha, Mãn Mãn thối ngốc rồi, Mãn Mãn thối ngốc rồi! Con bé còn không nhận ra cả mẹ mình!" Người phụ nữ bên giường thì lau nước mắt: "Tiểu Mãn, mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ con mà!" Một người đàn ông trung…
Chương 18: Chương 18
Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Vật Tư Xuyên Đến 70Tác giả: Thiên QuyếtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột cơn đau dữ dội ập đến từ đầu, Thịnh Mãn Mãn chỉ thấy trước mắt tối sầm rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Không biết đã qua bao lâu, ý thức mới trở lại, mắt còn chưa mở thì Thịnh Mãn Mãn đã vội sờ đầu mình. Thế nhưng chẳng có vết thương nào cả, như thể cơn đau ập đến đột ngột kia chỉ là ảo giác của cô. Trong lòng đầy nghi hoặc, cô từ từ mở mắt, tầm nhìn còn chưa rõ ràng thì đôi tay đã bị một đôi tay to đầy vết chai nắm chặt, một giọng nữ mừng rỡ đến phát khóc truyền vào tai: "Tiểu Mãn, con tỉnh rồi! Tiểu Mãn, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!" Theo tầm nhìn dần rõ ràng, Thịnh Mãn Mãn kinh hoàng ngồi bật dậy, nhìn người phụ nữ ngồi bên giường, mặt đen đúa thô ráp, mặc quần áo giản dị: "Cô, cô là ai vậy?!" Còn chưa kịp nhận ra giọng nói khác lạ của mình, ngoài cửa đã truyền đến tiếng trẻ con ầm ĩ: "Cha, Mãn Mãn thối ngốc rồi, Mãn Mãn thối ngốc rồi! Con bé còn không nhận ra cả mẹ mình!" Người phụ nữ bên giường thì lau nước mắt: "Tiểu Mãn, mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ con mà!" Một người đàn ông trung… Cả nhà yên tâm nhưng vẫn không nhịn được mà lau nước mắt, bình thường vào lúc này, bà cụ sẽ đến bảo Mã thị vào bếp nấu cơm nhưng hôm nay không ai đến gọi cả nhà họ.Đợi đến khi Thịnh Mãn Mãn tỉnh lại lần nữa, Thịnh Chu và Mã thị chuẩn bị đến nhà chính để nói lại chuyện chia gia tài thì bà cụ đã đến:"Thằng ba, cha anh bảo anh đến nhà chính một chuyến.""Cha nó ơi, con cũng đi.""Cha mẹ, con cũng đi."Thịnh Khai, Thịnh Phóng nói.Mã thị nói:"Phải có người trông em gái các con chứ."Thịnh Phóng nói:"Vậy chị ở lại, em đi cùng mọi người đi.""Được."Thịnh Khai nói, cô ấy là người rất dễ nói chuyện.Mã thị và hai người chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Mãn Mãn đang ngồi ngây ngốc trên giường đột nhiên nhảy xuống giường, cười khúc khích kéo lấy quần áo của Mã thị."Tiểu Mãn cũng muốn đi à?"Mã thị nhẹ giọng hỏi.Thịnh Mãn Mãn đương nhiên sẽ không trả lời cô ấy, bây giờ cô đang giả ngốc, phải thể hiện thái độ chuyên nghiệp.Cô đương nhiên muốn đi, cô muốn nghe xem ông già đó nói thế nào, nếu không tham gia vào chuyện chia gia tài này thì việc cô giả ngốc sẽ quá thiệt thòi."Tiểu Mãn ngoan, ở nhà với chị, đợi cha mẹ về sẽ nấu đồ ngon cho con."Mã thị dịu dàng xoa mặt con gái.Cô ấy gỡ tay Thịnh Mãn Mãn ra, định đi thì Thịnh Mãn Mãn lại đuổi theo, kéo lấy quần áo cô ta."Mẹ, đưa Tiểu Mãn đi cùng đi, cả nhà mình cùng đi."Thịnh Phóng nói.Mã thị nắm tay Thịnh Mãn Mãn:"Được, vậy Tiểu Mãn đi cùng chúng ta, chúng ta là một nhà mà."Cả nhà đến nhà chính, trong nhà có Thịnh Dũng, Thịnh Kim và Thịnh Ngân, thấy Thịnh Chu dẫn cả nhà đến, Thịnh Ngân không hài lòng nói:"Thằng ba, chúng ta là cha con anh em nói chuyện, dẫn theo một đám đàn bà đến làm gì?""Chẳng lẽ cha không phải muốn nói chuyện chia gia tài sao?"Thịnh Chu phản bác, thở dài:"Sau này con và vợ con con sống riêng, chuyện chia gia tài này đương nhiên cả nhà cùng nghe."Thịnh Kim nheo mắt lại, thật không ngờ, con gái út phát điên, thằng ba bị đả kích lại trở nên ăn nói lưu loát như vậy.Thịnh Ngân còn muốn nói gì đó nhưng bị Thịnh Dũng dùng ánh mắt ngăn lại:"Được rồi, đã đến thì đến cả rồi, ngồi xuống đi."Gia đình Thịnh Chu ngồi xuống hai chiếc ghế dài bên cạnh.Thịnh Dũng liếc nhìn Thịnh Mãn Mãn đang ngơ ngác, rồi mới nói:"Thằng ba à, theo lẽ thường thì cha và mẹ con còn trẻ, nhà ta còn lâu mới đến lúc phải chia gia tài nhưng vì con đã mở lời chia gia tài, chứng tỏ trong lòng con có suy nghĩ riêng về chuyện của đứa thứ sáu, vậy thì ta cũng không ngăn cản nữa, ta sẽ chia gia tài cho con.""Nhưng ta chia gia tài cho con, ra ngoài con phải nói với người khác là đứa thứ sáu bị bệnh, con không muốn gia đình phải gánh thêm gánh nặng nên mới nhất quyết phải chia gia tài."Thịnh Dũng dừng lại, nhìn Thịnh Chu:"Nếu không thì ta thà không chia gia tài cho con, không tốt cho con cũng không tốt cho cả nhà ta."Trái tim Thịnh Chu lạnh như băng, gật đầu đáp:"Được."Thịnh Dũng nói tiếp:"Thằng ba à, gia đình ta nghèo khó này cũng chẳng có gì đáng chia, gian nhà phía tây sẽ chia cho các con, ta sẽ bảo mẹ con lấy cho các con ít lương thực, đảm bảo các con có lương thực ăn cho đến trước khi chia lương thực mùa thu năm nay.”“Còn nữa, công điểm trước đây của các con phải ghi vào sổ của gia đình, công điểm sau này, nhà các con kiếm được thì là của nhà các con."
Cả nhà yên tâm nhưng vẫn không nhịn được mà lau nước mắt, bình thường vào lúc này, bà cụ sẽ đến bảo Mã thị vào bếp nấu cơm nhưng hôm nay không ai đến gọi cả nhà họ.
Đợi đến khi Thịnh Mãn Mãn tỉnh lại lần nữa, Thịnh Chu và Mã thị chuẩn bị đến nhà chính để nói lại chuyện chia gia tài thì bà cụ đã đến:
"Thằng ba, cha anh bảo anh đến nhà chính một chuyến.
"
"Cha nó ơi, con cũng đi.
"
"Cha mẹ, con cũng đi.
"
Thịnh Khai, Thịnh Phóng nói.
Mã thị nói:
"Phải có người trông em gái các con chứ.
"
Thịnh Phóng nói:
"Vậy chị ở lại, em đi cùng mọi người đi.
"
"Được.
"
Thịnh Khai nói, cô ấy là người rất dễ nói chuyện.
Mã thị và hai người chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Mãn Mãn đang ngồi ngây ngốc trên giường đột nhiên nhảy xuống giường, cười khúc khích kéo lấy quần áo của Mã thị.
"Tiểu Mãn cũng muốn đi à?"
Mã thị nhẹ giọng hỏi.
Thịnh Mãn Mãn đương nhiên sẽ không trả lời cô ấy, bây giờ cô đang giả ngốc, phải thể hiện thái độ chuyên nghiệp.
Cô đương nhiên muốn đi, cô muốn nghe xem ông già đó nói thế nào, nếu không tham gia vào chuyện chia gia tài này thì việc cô giả ngốc sẽ quá thiệt thòi.
"Tiểu Mãn ngoan, ở nhà với chị, đợi cha mẹ về sẽ nấu đồ ngon cho con.
"
Mã thị dịu dàng xoa mặt con gái.
Cô ấy gỡ tay Thịnh Mãn Mãn ra, định đi thì Thịnh Mãn Mãn lại đuổi theo, kéo lấy quần áo cô ta.
"Mẹ, đưa Tiểu Mãn đi cùng đi, cả nhà mình cùng đi.
"
Thịnh Phóng nói.
Mã thị nắm tay Thịnh Mãn Mãn:
"Được, vậy Tiểu Mãn đi cùng chúng ta, chúng ta là một nhà mà.
"
Cả nhà đến nhà chính, trong nhà có Thịnh Dũng, Thịnh Kim và Thịnh Ngân, thấy Thịnh Chu dẫn cả nhà đến, Thịnh Ngân không hài lòng nói:
"Thằng ba, chúng ta là cha con anh em nói chuyện, dẫn theo một đám đàn bà đến làm gì?"
"Chẳng lẽ cha không phải muốn nói chuyện chia gia tài sao?"
Thịnh Chu phản bác, thở dài:
"Sau này con và vợ con con sống riêng, chuyện chia gia tài này đương nhiên cả nhà cùng nghe.
"
Thịnh Kim nheo mắt lại, thật không ngờ, con gái út phát điên, thằng ba bị đả kích lại trở nên ăn nói lưu loát như vậy.
Thịnh Ngân còn muốn nói gì đó nhưng bị Thịnh Dũng dùng ánh mắt ngăn lại:
"Được rồi, đã đến thì đến cả rồi, ngồi xuống đi.
"
Gia đình Thịnh Chu ngồi xuống hai chiếc ghế dài bên cạnh.
Thịnh Dũng liếc nhìn Thịnh Mãn Mãn đang ngơ ngác, rồi mới nói:
"Thằng ba à, theo lẽ thường thì cha và mẹ con còn trẻ, nhà ta còn lâu mới đến lúc phải chia gia tài nhưng vì con đã mở lời chia gia tài, chứng tỏ trong lòng con có suy nghĩ riêng về chuyện của đứa thứ sáu, vậy thì ta cũng không ngăn cản nữa, ta sẽ chia gia tài cho con.
"
"Nhưng ta chia gia tài cho con, ra ngoài con phải nói với người khác là đứa thứ sáu bị bệnh, con không muốn gia đình phải gánh thêm gánh nặng nên mới nhất quyết phải chia gia tài.
"
Thịnh Dũng dừng lại, nhìn Thịnh Chu:
"Nếu không thì ta thà không chia gia tài cho con, không tốt cho con cũng không tốt cho cả nhà ta.
"
Trái tim Thịnh Chu lạnh như băng, gật đầu đáp:
"Được.
"
Thịnh Dũng nói tiếp:
"Thằng ba à, gia đình ta nghèo khó này cũng chẳng có gì đáng chia, gian nhà phía tây sẽ chia cho các con, ta sẽ bảo mẹ con lấy cho các con ít lương thực, đảm bảo các con có lương thực ăn cho đến trước khi chia lương thực mùa thu năm nay.
”
“Còn nữa, công điểm trước đây của các con phải ghi vào sổ của gia đình, công điểm sau này, nhà các con kiếm được thì là của nhà các con.
"
Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Vật Tư Xuyên Đến 70Tác giả: Thiên QuyếtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột cơn đau dữ dội ập đến từ đầu, Thịnh Mãn Mãn chỉ thấy trước mắt tối sầm rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Không biết đã qua bao lâu, ý thức mới trở lại, mắt còn chưa mở thì Thịnh Mãn Mãn đã vội sờ đầu mình. Thế nhưng chẳng có vết thương nào cả, như thể cơn đau ập đến đột ngột kia chỉ là ảo giác của cô. Trong lòng đầy nghi hoặc, cô từ từ mở mắt, tầm nhìn còn chưa rõ ràng thì đôi tay đã bị một đôi tay to đầy vết chai nắm chặt, một giọng nữ mừng rỡ đến phát khóc truyền vào tai: "Tiểu Mãn, con tỉnh rồi! Tiểu Mãn, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!" Theo tầm nhìn dần rõ ràng, Thịnh Mãn Mãn kinh hoàng ngồi bật dậy, nhìn người phụ nữ ngồi bên giường, mặt đen đúa thô ráp, mặc quần áo giản dị: "Cô, cô là ai vậy?!" Còn chưa kịp nhận ra giọng nói khác lạ của mình, ngoài cửa đã truyền đến tiếng trẻ con ầm ĩ: "Cha, Mãn Mãn thối ngốc rồi, Mãn Mãn thối ngốc rồi! Con bé còn không nhận ra cả mẹ mình!" Người phụ nữ bên giường thì lau nước mắt: "Tiểu Mãn, mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ con mà!" Một người đàn ông trung… Cả nhà yên tâm nhưng vẫn không nhịn được mà lau nước mắt, bình thường vào lúc này, bà cụ sẽ đến bảo Mã thị vào bếp nấu cơm nhưng hôm nay không ai đến gọi cả nhà họ.Đợi đến khi Thịnh Mãn Mãn tỉnh lại lần nữa, Thịnh Chu và Mã thị chuẩn bị đến nhà chính để nói lại chuyện chia gia tài thì bà cụ đã đến:"Thằng ba, cha anh bảo anh đến nhà chính một chuyến.""Cha nó ơi, con cũng đi.""Cha mẹ, con cũng đi."Thịnh Khai, Thịnh Phóng nói.Mã thị nói:"Phải có người trông em gái các con chứ."Thịnh Phóng nói:"Vậy chị ở lại, em đi cùng mọi người đi.""Được."Thịnh Khai nói, cô ấy là người rất dễ nói chuyện.Mã thị và hai người chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Mãn Mãn đang ngồi ngây ngốc trên giường đột nhiên nhảy xuống giường, cười khúc khích kéo lấy quần áo của Mã thị."Tiểu Mãn cũng muốn đi à?"Mã thị nhẹ giọng hỏi.Thịnh Mãn Mãn đương nhiên sẽ không trả lời cô ấy, bây giờ cô đang giả ngốc, phải thể hiện thái độ chuyên nghiệp.Cô đương nhiên muốn đi, cô muốn nghe xem ông già đó nói thế nào, nếu không tham gia vào chuyện chia gia tài này thì việc cô giả ngốc sẽ quá thiệt thòi."Tiểu Mãn ngoan, ở nhà với chị, đợi cha mẹ về sẽ nấu đồ ngon cho con."Mã thị dịu dàng xoa mặt con gái.Cô ấy gỡ tay Thịnh Mãn Mãn ra, định đi thì Thịnh Mãn Mãn lại đuổi theo, kéo lấy quần áo cô ta."Mẹ, đưa Tiểu Mãn đi cùng đi, cả nhà mình cùng đi."Thịnh Phóng nói.Mã thị nắm tay Thịnh Mãn Mãn:"Được, vậy Tiểu Mãn đi cùng chúng ta, chúng ta là một nhà mà."Cả nhà đến nhà chính, trong nhà có Thịnh Dũng, Thịnh Kim và Thịnh Ngân, thấy Thịnh Chu dẫn cả nhà đến, Thịnh Ngân không hài lòng nói:"Thằng ba, chúng ta là cha con anh em nói chuyện, dẫn theo một đám đàn bà đến làm gì?""Chẳng lẽ cha không phải muốn nói chuyện chia gia tài sao?"Thịnh Chu phản bác, thở dài:"Sau này con và vợ con con sống riêng, chuyện chia gia tài này đương nhiên cả nhà cùng nghe."Thịnh Kim nheo mắt lại, thật không ngờ, con gái út phát điên, thằng ba bị đả kích lại trở nên ăn nói lưu loát như vậy.Thịnh Ngân còn muốn nói gì đó nhưng bị Thịnh Dũng dùng ánh mắt ngăn lại:"Được rồi, đã đến thì đến cả rồi, ngồi xuống đi."Gia đình Thịnh Chu ngồi xuống hai chiếc ghế dài bên cạnh.Thịnh Dũng liếc nhìn Thịnh Mãn Mãn đang ngơ ngác, rồi mới nói:"Thằng ba à, theo lẽ thường thì cha và mẹ con còn trẻ, nhà ta còn lâu mới đến lúc phải chia gia tài nhưng vì con đã mở lời chia gia tài, chứng tỏ trong lòng con có suy nghĩ riêng về chuyện của đứa thứ sáu, vậy thì ta cũng không ngăn cản nữa, ta sẽ chia gia tài cho con.""Nhưng ta chia gia tài cho con, ra ngoài con phải nói với người khác là đứa thứ sáu bị bệnh, con không muốn gia đình phải gánh thêm gánh nặng nên mới nhất quyết phải chia gia tài."Thịnh Dũng dừng lại, nhìn Thịnh Chu:"Nếu không thì ta thà không chia gia tài cho con, không tốt cho con cũng không tốt cho cả nhà ta."Trái tim Thịnh Chu lạnh như băng, gật đầu đáp:"Được."Thịnh Dũng nói tiếp:"Thằng ba à, gia đình ta nghèo khó này cũng chẳng có gì đáng chia, gian nhà phía tây sẽ chia cho các con, ta sẽ bảo mẹ con lấy cho các con ít lương thực, đảm bảo các con có lương thực ăn cho đến trước khi chia lương thực mùa thu năm nay.”“Còn nữa, công điểm trước đây của các con phải ghi vào sổ của gia đình, công điểm sau này, nhà các con kiếm được thì là của nhà các con."