Đêm khuya, trong phòng giam dành cho phạm nhân nữ ở Giang Thành, yên tĩnh lạnh lẽo. Ôn Ninh cuộn minh trên giường, trên người cô chi mỗi chiếc chăn mỏng manh đến đáng thương, không thể chống lại nổi giá lạnh xâm nhập, cô không nhịn được đưa tay ***** đầu gối đau nhức, chỗ xương khớp ở gối đau ngứa làm cô cả đêm không cách nào chìm vào giấc ngủ được. Ba năm, vốn cho rằng loại gian khổ này đã thành thói quen, nhưng rốt cục cô không kiên cường như trong tưởng tượng. Nhiều năm qua, ốm đau tích tụ lại, làm cho mùa đông này càng thêm gian nan, Ôn Ninh thậm chí không biết còn có thể đợi đến ngày được ra tù hay không. Ba năm trước đây sau khi định xuống tội danh, cô phải chấp hành hình phạt mười năm tù, bây giờ, còn có bảy năm nữa. Bởi vì đau, Ôn Ninh di chuyển thân thể, giường chiểu lắc lư đánh thức người bên cạnh, cô ta nóng nảy đứng dậy, túm lấy tóc Ôn Ninh. Ôn Ninh đối mặt với người phụ nữ có vẻ mặt tàn nhắn kia, vẻ mặt cô ngây ngô, bị đánh đã thành quen. Chỉ là sự yên lặng của cô cũng…
Chương 120: Cáo trạng
Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu DàngTác giả: Sênh SênhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya, trong phòng giam dành cho phạm nhân nữ ở Giang Thành, yên tĩnh lạnh lẽo. Ôn Ninh cuộn minh trên giường, trên người cô chi mỗi chiếc chăn mỏng manh đến đáng thương, không thể chống lại nổi giá lạnh xâm nhập, cô không nhịn được đưa tay ***** đầu gối đau nhức, chỗ xương khớp ở gối đau ngứa làm cô cả đêm không cách nào chìm vào giấc ngủ được. Ba năm, vốn cho rằng loại gian khổ này đã thành thói quen, nhưng rốt cục cô không kiên cường như trong tưởng tượng. Nhiều năm qua, ốm đau tích tụ lại, làm cho mùa đông này càng thêm gian nan, Ôn Ninh thậm chí không biết còn có thể đợi đến ngày được ra tù hay không. Ba năm trước đây sau khi định xuống tội danh, cô phải chấp hành hình phạt mười năm tù, bây giờ, còn có bảy năm nữa. Bởi vì đau, Ôn Ninh di chuyển thân thể, giường chiểu lắc lư đánh thức người bên cạnh, cô ta nóng nảy đứng dậy, túm lấy tóc Ôn Ninh. Ôn Ninh đối mặt với người phụ nữ có vẻ mặt tàn nhắn kia, vẻ mặt cô ngây ngô, bị đánh đã thành quen. Chỉ là sự yên lặng của cô cũng… Bị Ôn Ninh từ chối hai lần liên tiếp, sắc mặt của Lục Tấn Uyên cũng dần trở nên khó coi.Lòng tốt của anh, ở trong mắt cô lại giống như nước lũ, tránh còn không kịp sao?"Ôn Ninh, đừng không biết tốt xấu."Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, trong giọng nói đã có chút tức giận.Chóp mũi của Ôn Ninh có chút chua xót, không biết tốt xấu, nếu tiếp tục nhận sự quan tâm của anh, thì đó mới là không biết tốt xấu.Cô không muốn đắm chìm vào trong sự dịu dàng của anh nữa, lỡ như thật sự như những gì Mộ Thản Nhiên nói, hai người bọn họ chỉ là đang giận dỗi nhau, mà cô chính là công cụ mà Lục Tấn Uyên dùng để ***** người khác...Bây giờ từ chối, mới là sự lựa chọn tốt nhất. "Tôi chính là không biết tốt xấu như vậy đó, Lục Tấn Uyên, thu lại lòng tốt của anh đi, giữ nó... Cho người thực sự cần."Ôn Ninh gắn từng tiếng một, không lưu loát nói.Cô chưa bao giờ giỏi nói ra những lời khó nghe, đặc biệt là khi đối mặt với lòng tốt của Lục Tấn Uyên.Lục Tấn Uyên vô cùng tức giận, ném đồ trong tay bịch một tiếng ra ngoài: "Có phải gần đây tôi quá dung túng cô rồi hay không? Cô cho là, cô là cái gì?"Trong lòng Ôn Ninh khổ sở, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua như cũ: "Tôi đương nhiên biết tôi ở trong lòng anh không là cái gì cả, cho nên, để cho tôi rời khỏi nơi này, đối với cả hai chúng ta đều tốt."Rời đi?Cô lại còn muốn rời đi?Lục Tấn Uyên giận không thể áp chế, đi hai bước qua đó, dùng ưu thế chiều cao của mình, từ trên cao nhìn xuống Ôn Ninh: "Cô cho rằng hiện tại cô có thể đi đến chỗ nào? Trong bụng mang thai đứa con ngoài dã thú, còn có ai muốn cô nữa sao? Cô cho là bụng lớn rồi thì có thể tìm được công việc nuôi sống nó sao?" "Anh câm miệng!" Ôn Ninh nghe thấy LụcTấn Uyên vừa mở miệng là nói cục cưng trong bụng mình là đứa con ngoài dã thú, cũng bắt đầu tức giận.
Bị Ôn Ninh từ chối hai lần liên tiếp, sắc mặt của Lục Tấn Uyên cũng dần trở nên khó coi.
Lòng tốt của anh, ở trong mắt cô lại giống như nước lũ, tránh còn không kịp sao?
"Ôn Ninh, đừng không biết tốt xấu."
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, trong giọng nói đã có chút tức giận.
Chóp mũi của Ôn Ninh có chút chua xót, không biết tốt xấu, nếu tiếp tục nhận sự quan tâm của anh, thì đó mới là không biết tốt xấu.
Cô không muốn đắm chìm vào trong sự dịu dàng của anh nữa, lỡ như thật sự như những gì Mộ Thản Nhiên nói, hai người bọn họ chỉ là đang giận dỗi nhau, mà cô chính là công cụ mà Lục Tấn Uyên dùng để ***** người khác...
Bây giờ từ chối, mới là sự lựa chọn tốt nhất. "Tôi chính là không biết tốt xấu như vậy đó, Lục Tấn Uyên, thu lại lòng tốt của anh đi, giữ nó... Cho người thực sự cần."
Ôn Ninh gắn từng tiếng một, không lưu loát nói.
Cô chưa bao giờ giỏi nói ra những lời khó nghe, đặc biệt là khi đối mặt với lòng tốt của Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên vô cùng tức giận, ném đồ trong tay bịch một tiếng ra ngoài: "Có phải gần đây tôi quá dung túng cô rồi hay không? Cô cho là, cô là cái gì?"
Trong lòng Ôn Ninh khổ sở, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua như cũ: "Tôi đương nhiên biết tôi ở trong lòng anh không là cái gì cả, cho nên, để cho tôi rời khỏi nơi này, đối với cả hai chúng ta đều tốt."
Rời đi?
Cô lại còn muốn rời đi?
Lục Tấn Uyên giận không thể áp chế, đi hai bước qua đó, dùng ưu thế chiều cao của mình, từ trên cao nhìn xuống Ôn Ninh: "Cô cho rằng hiện tại cô có thể đi đến chỗ nào? Trong bụng mang thai đứa con ngoài dã thú, còn có ai muốn cô nữa sao? Cô cho là bụng lớn rồi thì có thể tìm được công việc nuôi sống nó sao?" "Anh câm miệng!" Ôn Ninh nghe thấy Lục
Tấn Uyên vừa mở miệng là nói cục cưng trong bụng mình là đứa con ngoài dã thú, cũng bắt đầu tức giận.
Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu DàngTác giả: Sênh SênhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya, trong phòng giam dành cho phạm nhân nữ ở Giang Thành, yên tĩnh lạnh lẽo. Ôn Ninh cuộn minh trên giường, trên người cô chi mỗi chiếc chăn mỏng manh đến đáng thương, không thể chống lại nổi giá lạnh xâm nhập, cô không nhịn được đưa tay ***** đầu gối đau nhức, chỗ xương khớp ở gối đau ngứa làm cô cả đêm không cách nào chìm vào giấc ngủ được. Ba năm, vốn cho rằng loại gian khổ này đã thành thói quen, nhưng rốt cục cô không kiên cường như trong tưởng tượng. Nhiều năm qua, ốm đau tích tụ lại, làm cho mùa đông này càng thêm gian nan, Ôn Ninh thậm chí không biết còn có thể đợi đến ngày được ra tù hay không. Ba năm trước đây sau khi định xuống tội danh, cô phải chấp hành hình phạt mười năm tù, bây giờ, còn có bảy năm nữa. Bởi vì đau, Ôn Ninh di chuyển thân thể, giường chiểu lắc lư đánh thức người bên cạnh, cô ta nóng nảy đứng dậy, túm lấy tóc Ôn Ninh. Ôn Ninh đối mặt với người phụ nữ có vẻ mặt tàn nhắn kia, vẻ mặt cô ngây ngô, bị đánh đã thành quen. Chỉ là sự yên lặng của cô cũng… Bị Ôn Ninh từ chối hai lần liên tiếp, sắc mặt của Lục Tấn Uyên cũng dần trở nên khó coi.Lòng tốt của anh, ở trong mắt cô lại giống như nước lũ, tránh còn không kịp sao?"Ôn Ninh, đừng không biết tốt xấu."Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, trong giọng nói đã có chút tức giận.Chóp mũi của Ôn Ninh có chút chua xót, không biết tốt xấu, nếu tiếp tục nhận sự quan tâm của anh, thì đó mới là không biết tốt xấu.Cô không muốn đắm chìm vào trong sự dịu dàng của anh nữa, lỡ như thật sự như những gì Mộ Thản Nhiên nói, hai người bọn họ chỉ là đang giận dỗi nhau, mà cô chính là công cụ mà Lục Tấn Uyên dùng để ***** người khác...Bây giờ từ chối, mới là sự lựa chọn tốt nhất. "Tôi chính là không biết tốt xấu như vậy đó, Lục Tấn Uyên, thu lại lòng tốt của anh đi, giữ nó... Cho người thực sự cần."Ôn Ninh gắn từng tiếng một, không lưu loát nói.Cô chưa bao giờ giỏi nói ra những lời khó nghe, đặc biệt là khi đối mặt với lòng tốt của Lục Tấn Uyên.Lục Tấn Uyên vô cùng tức giận, ném đồ trong tay bịch một tiếng ra ngoài: "Có phải gần đây tôi quá dung túng cô rồi hay không? Cô cho là, cô là cái gì?"Trong lòng Ôn Ninh khổ sở, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua như cũ: "Tôi đương nhiên biết tôi ở trong lòng anh không là cái gì cả, cho nên, để cho tôi rời khỏi nơi này, đối với cả hai chúng ta đều tốt."Rời đi?Cô lại còn muốn rời đi?Lục Tấn Uyên giận không thể áp chế, đi hai bước qua đó, dùng ưu thế chiều cao của mình, từ trên cao nhìn xuống Ôn Ninh: "Cô cho rằng hiện tại cô có thể đi đến chỗ nào? Trong bụng mang thai đứa con ngoài dã thú, còn có ai muốn cô nữa sao? Cô cho là bụng lớn rồi thì có thể tìm được công việc nuôi sống nó sao?" "Anh câm miệng!" Ôn Ninh nghe thấy LụcTấn Uyên vừa mở miệng là nói cục cưng trong bụng mình là đứa con ngoài dã thú, cũng bắt đầu tức giận.