Thanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật Cốc! cốc! Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi. Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết. Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ. “Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.”…
Chương 18: 18: Ngay Cả Quan Thiếu Nghiên Cũng Không Có Hứng Thú
Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng TàiTác giả: Quân Tử Khuê LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật Cốc! cốc! Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi. Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết. Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ. “Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.”… Người phụ nữ tới Nệm Thanh không quen biết, có điều cô đã nhìn thấy vài lần trên tạp chí kinh tế Cù Nam, chủ tịch ngân hàng lớn nhất Thanh Thành.Tên Cù Nam thường thường xuất hiện cùng Cố Thanh Hằng.“Thì ra nhà anh có khách tới rồi.” Cù Nam nói với Cố Thanh Hằng, sau đó thì nhìn Niệm Thanh, đuôi mắt khẽ nâng lên cười “cô gái nhỏ sau khi lớn càng trở nên xinh đẹp.”Niệm Thanh nhíu mi, không hiểu ý của Cù Nam.Cô chỉ nhìn thấy Cù Nam qua tạp chí kinh tế, theo lý mà nói, Cù Nam không quen biết cô, nhưng…“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Cố Thanh Hằng đánh gãy suy nghĩ của Niệm Thanh.“Trước đây, thỉnh cầu của Cố thị đối với ngân hàng đã rơi xuống”.Cù Nam nói một nửa, sau đó chuyển ánh mắt qua Niệm Thanh cười cười muốn nói lại thôi.Niệm Thanh hiểu ý, cô đã làm phiền tới Cù Nam và Cố Thanh Hằng thương lượng chuyện công việc.Cô ở đây coi như là một người ngoài, phải tránh đi.“Anh rể, nếu anh bận việc vậy em đi trước”.Niệm Thanh thức thời nói, ý tứ trong lòng vẫn như cũ chuyển tới hợp đồng với Cố Thanh Hằng, không chết tâm, bổ sung thêm một câu: “lần sau, em sẽ hẹn lại anh.”Cố Thanh Hằng nâng khóe mi mỉm cười, khóe môi hơi cong nhưng không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.Niệm Thanh không nắm được ý tứ của anh, anh không cự tuyệt, cô liền coi như anh đã đáp ứng rồi, cùng lắm thì lần sau cô sẽ gọi nhiều thêm vài cuộc điện thoại, quấy nhiễu anh, dựa trên phần tình cảm anh là anh rể tương lai của cô, anh hẳn là sẽ không cự tuyệt cô đi?Khi Niệm Thanh rời đi, Cố Thanh Hằng cố ý để trợ lý tiễn cô, cô không xoay chuyển được ý tốt của anh nên chỉ đành chấp nhận.Ra cửa, đi thang máy xuống lầu, Niệm Thanh thuận miệng hỏi một câu: “Anh tên là gì?”“Đoan Ngọ”.Nam trợ lý đáp.Niệm Thanh nhíu mi, cảm thấy cái tên thật kỳ quái.Sau khi xuống lầu, Đoan Ngọ lái xe ra, dừng trước mặt Niệm Thanh, mở cửa cho cô, mời nói: “Thanh tiểu thư, mời lên xe”Niệm Thanh không lên, ở bên ngoài cửa xe phí thời gian đắn đo hỏi: “người lần trước đem lễ phục tới Niệm gia tặng tôi có phải là anh không tiên sinh?”“Phải.” Đoan Ngọ trả lời ngay thẳng.Niệm Thanh gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, quyết đoán ngồi lên xe.Tại sao Cố Thanh Hằng phải lãng phí tặng lễ phục? nhưng lại thần thần bí bí? Cô nghĩ không ra cũng ngại không dám hỏi anh.Biện pháp tốt nhất là giả vờ chuyện gì cũng không biết.Niệm Thanh quay về nhà, Yến Tử vừa ngủ trưa dậy, vừa ăn salad vừa xem chương trình tạp kỹ.Niệm Thanh ngồi xuống, cầm điều khiển từ xa tắt ti vi, cùng Yến Tử thương lượng chuyện về Cố Thanh Hằng, thuận tiện đem chuyện anh tặng lễ phục nói cho Yến Tử để Yến Tử giúp cô phân tích một chút.Sau khi Yến Tử phân tích thì cho ra một kết quả “anh ta đối với cậu có ý.”Niệm Thanh vô lực không có sức đùa với cô ấy: “cậu nghiêm túc một chút, loại con nít như mình ngay cả Quan Thiếu Nghiên còn không thấy hứng thú, Cố Thanh Hằng có ý với mình?”“Cũng đúng.” Yến Tử cảm thấy Niệm Thanh nói có lý “nhưng anh ta tặng lễ phục cho cậu có dụng tâm gì? Là em vợ sao?”
Người phụ nữ tới Nệm Thanh không quen biết, có điều cô đã nhìn thấy vài lần trên tạp chí kinh tế Cù Nam, chủ tịch ngân hàng lớn nhất Thanh Thành.
Tên Cù Nam thường thường xuất hiện cùng Cố Thanh Hằng.
“Thì ra nhà anh có khách tới rồi.” Cù Nam nói với Cố Thanh Hằng, sau đó thì nhìn Niệm Thanh, đuôi mắt khẽ nâng lên cười “cô gái nhỏ sau khi lớn càng trở nên xinh đẹp.”
Niệm Thanh nhíu mi, không hiểu ý của Cù Nam.
Cô chỉ nhìn thấy Cù Nam qua tạp chí kinh tế, theo lý mà nói, Cù Nam không quen biết cô, nhưng…
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Cố Thanh Hằng đánh gãy suy nghĩ của Niệm Thanh.
“Trước đây, thỉnh cầu của Cố thị đối với ngân hàng đã rơi xuống”.
Cù Nam nói một nửa, sau đó chuyển ánh mắt qua Niệm Thanh cười cười muốn nói lại thôi.
Niệm Thanh hiểu ý, cô đã làm phiền tới Cù Nam và Cố Thanh Hằng thương lượng chuyện công việc.
Cô ở đây coi như là một người ngoài, phải tránh đi.
“Anh rể, nếu anh bận việc vậy em đi trước”.
Niệm Thanh thức thời nói, ý tứ trong lòng vẫn như cũ chuyển tới hợp đồng với Cố Thanh Hằng, không chết tâm, bổ sung thêm một câu: “lần sau, em sẽ hẹn lại anh.”
Cố Thanh Hằng nâng khóe mi mỉm cười, khóe môi hơi cong nhưng không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
Niệm Thanh không nắm được ý tứ của anh, anh không cự tuyệt, cô liền coi như anh đã đáp ứng rồi, cùng lắm thì lần sau cô sẽ gọi nhiều thêm vài cuộc điện thoại, quấy nhiễu anh, dựa trên phần tình cảm anh là anh rể tương lai của cô, anh hẳn là sẽ không cự tuyệt cô đi?
Khi Niệm Thanh rời đi, Cố Thanh Hằng cố ý để trợ lý tiễn cô, cô không xoay chuyển được ý tốt của anh nên chỉ đành chấp nhận.
Ra cửa, đi thang máy xuống lầu, Niệm Thanh thuận miệng hỏi một câu: “Anh tên là gì?”
“Đoan Ngọ”.
Nam trợ lý đáp.
Niệm Thanh nhíu mi, cảm thấy cái tên thật kỳ quái.
Sau khi xuống lầu, Đoan Ngọ lái xe ra, dừng trước mặt Niệm Thanh, mở cửa cho cô, mời nói: “Thanh tiểu thư, mời lên xe”
Niệm Thanh không lên, ở bên ngoài cửa xe phí thời gian đắn đo hỏi: “người lần trước đem lễ phục tới Niệm gia tặng tôi có phải là anh không tiên sinh?”
“Phải.” Đoan Ngọ trả lời ngay thẳng.
Niệm Thanh gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, quyết đoán ngồi lên xe.
Tại sao Cố Thanh Hằng phải lãng phí tặng lễ phục? nhưng lại thần thần bí bí? Cô nghĩ không ra cũng ngại không dám hỏi anh.
Biện pháp tốt nhất là giả vờ chuyện gì cũng không biết.
Niệm Thanh quay về nhà, Yến Tử vừa ngủ trưa dậy, vừa ăn salad vừa xem chương trình tạp kỹ.
Niệm Thanh ngồi xuống, cầm điều khiển từ xa tắt ti vi, cùng Yến Tử thương lượng chuyện về Cố Thanh Hằng, thuận tiện đem chuyện anh tặng lễ phục nói cho Yến Tử để Yến Tử giúp cô phân tích một chút.
Sau khi Yến Tử phân tích thì cho ra một kết quả “anh ta đối với cậu có ý.”
Niệm Thanh vô lực không có sức đùa với cô ấy: “cậu nghiêm túc một chút, loại con nít như mình ngay cả Quan Thiếu Nghiên còn không thấy hứng thú, Cố Thanh Hằng có ý với mình?”
“Cũng đúng.” Yến Tử cảm thấy Niệm Thanh nói có lý “nhưng anh ta tặng lễ phục cho cậu có dụng tâm gì? Là em vợ sao?”
Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng TàiTác giả: Quân Tử Khuê LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật Cốc! cốc! Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi. Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết. Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ. “Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.”… Người phụ nữ tới Nệm Thanh không quen biết, có điều cô đã nhìn thấy vài lần trên tạp chí kinh tế Cù Nam, chủ tịch ngân hàng lớn nhất Thanh Thành.Tên Cù Nam thường thường xuất hiện cùng Cố Thanh Hằng.“Thì ra nhà anh có khách tới rồi.” Cù Nam nói với Cố Thanh Hằng, sau đó thì nhìn Niệm Thanh, đuôi mắt khẽ nâng lên cười “cô gái nhỏ sau khi lớn càng trở nên xinh đẹp.”Niệm Thanh nhíu mi, không hiểu ý của Cù Nam.Cô chỉ nhìn thấy Cù Nam qua tạp chí kinh tế, theo lý mà nói, Cù Nam không quen biết cô, nhưng…“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Cố Thanh Hằng đánh gãy suy nghĩ của Niệm Thanh.“Trước đây, thỉnh cầu của Cố thị đối với ngân hàng đã rơi xuống”.Cù Nam nói một nửa, sau đó chuyển ánh mắt qua Niệm Thanh cười cười muốn nói lại thôi.Niệm Thanh hiểu ý, cô đã làm phiền tới Cù Nam và Cố Thanh Hằng thương lượng chuyện công việc.Cô ở đây coi như là một người ngoài, phải tránh đi.“Anh rể, nếu anh bận việc vậy em đi trước”.Niệm Thanh thức thời nói, ý tứ trong lòng vẫn như cũ chuyển tới hợp đồng với Cố Thanh Hằng, không chết tâm, bổ sung thêm một câu: “lần sau, em sẽ hẹn lại anh.”Cố Thanh Hằng nâng khóe mi mỉm cười, khóe môi hơi cong nhưng không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.Niệm Thanh không nắm được ý tứ của anh, anh không cự tuyệt, cô liền coi như anh đã đáp ứng rồi, cùng lắm thì lần sau cô sẽ gọi nhiều thêm vài cuộc điện thoại, quấy nhiễu anh, dựa trên phần tình cảm anh là anh rể tương lai của cô, anh hẳn là sẽ không cự tuyệt cô đi?Khi Niệm Thanh rời đi, Cố Thanh Hằng cố ý để trợ lý tiễn cô, cô không xoay chuyển được ý tốt của anh nên chỉ đành chấp nhận.Ra cửa, đi thang máy xuống lầu, Niệm Thanh thuận miệng hỏi một câu: “Anh tên là gì?”“Đoan Ngọ”.Nam trợ lý đáp.Niệm Thanh nhíu mi, cảm thấy cái tên thật kỳ quái.Sau khi xuống lầu, Đoan Ngọ lái xe ra, dừng trước mặt Niệm Thanh, mở cửa cho cô, mời nói: “Thanh tiểu thư, mời lên xe”Niệm Thanh không lên, ở bên ngoài cửa xe phí thời gian đắn đo hỏi: “người lần trước đem lễ phục tới Niệm gia tặng tôi có phải là anh không tiên sinh?”“Phải.” Đoan Ngọ trả lời ngay thẳng.Niệm Thanh gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, quyết đoán ngồi lên xe.Tại sao Cố Thanh Hằng phải lãng phí tặng lễ phục? nhưng lại thần thần bí bí? Cô nghĩ không ra cũng ngại không dám hỏi anh.Biện pháp tốt nhất là giả vờ chuyện gì cũng không biết.Niệm Thanh quay về nhà, Yến Tử vừa ngủ trưa dậy, vừa ăn salad vừa xem chương trình tạp kỹ.Niệm Thanh ngồi xuống, cầm điều khiển từ xa tắt ti vi, cùng Yến Tử thương lượng chuyện về Cố Thanh Hằng, thuận tiện đem chuyện anh tặng lễ phục nói cho Yến Tử để Yến Tử giúp cô phân tích một chút.Sau khi Yến Tử phân tích thì cho ra một kết quả “anh ta đối với cậu có ý.”Niệm Thanh vô lực không có sức đùa với cô ấy: “cậu nghiêm túc một chút, loại con nít như mình ngay cả Quan Thiếu Nghiên còn không thấy hứng thú, Cố Thanh Hằng có ý với mình?”“Cũng đúng.” Yến Tử cảm thấy Niệm Thanh nói có lý “nhưng anh ta tặng lễ phục cho cậu có dụng tâm gì? Là em vợ sao?”