Thanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật Cốc! cốc! Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi. Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết. Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ. “Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.”…

Chương 37: 37: Không Dám Muốn Đồ Của Anh Ta Sợ Một Khi Nợ Anh Thì Cô Sẽ Không Trả Được

Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng TàiTác giả: Quân Tử Khuê LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật Cốc! cốc! Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi. Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết. Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ. “Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.”… Niệm Thanh tưởng rằng là Lục Xuyên, xoay người nhìn thế nhưng lại là Cố ThanhHhằng, hơi hơi nhíu mi.Cô thu lại suy nghĩ chết lặng trong lòng, không hiểu tại sao Cố Thanh Hằng lại xuất hiện tại đây.Anh không phải là nên cùng Niệm Tử chung một chỗ sao?“Tôi để Đoan Ngọ đưa Niệm Tử về trước”.Cố Thanh Hằng nhìn ra ý nghĩ trong đầu của Niệm Thanh, ánh mắt chuyên chú nhìn vào hai mắt ửng đỏ của Niệm Thanh.Niệm Thanh nhăn mặt, không thích bị Cố Thanh Hằng nhìn ra cảm giác của cô.Cô muốn lấy xuống chiếc áo khoác trên người trả lại cho Cố Thanh Hằng.Tay của Cố Thanh Hằng thế nhưng lại giữ lấy tay của cô: “Em cứ mặc đi, đừng bỏ ra.”Niệm Thanh động động, không thể rút tay ra được, Cố Thanh Hằng giữ rất chặt, lực kình rất lớn.“Tôi phải về nhà”.Cô nhắc nhở anh nên buông tay rồi.“Tôi đưa em về”.Cố Thanh Hằng buông tay của Niệm Thanh ra, cánh môi cong lên mỉm cười.Viết thương ở khóe miệng anh thời khắc nhắc nhở sự ái muội đêm nay.Niệm Thanh rời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn “không cần phiền phức, tôi tự mình có thể quay về.”“Lên xe, Tôi có chuyện muốn nói với em”.Cố Thanh Hằng tự ý quyết định, anh đã mở cửa xe cho anh và Niệm Thanh.“Cố tiên sinh, những gì nên nói lúc trước trong điện thoại tôi đã nói rồi.Chúng ta không có gì để nói”.Niệm Thanh cảm thấy rất phiền lòng, xoay người muốn rời đi.Cô muốn cô và Cố Thanh Hằng ai quay về đường nấy nhưng cố thanh hằng lại như âm hồn bất tán.“Em có còn muốn tốt nghiệp đại học nữa không?” chuyện này, nếu em không nói tôi sẽ tìm cha mẹ của em để nói”.Bỏ lại câu này, Cố Thanh Hằng liền lên xe.Trong xe, đợi Niệm Thanh tự quyết định.Cảm giác bị người ta bắt được nhược điểm rất không tốt.mà người bắt được nhược điểm của cô còn là người cô không thể trêu chọc, cảm giác đó càng tồi tệ.Niệm Thanh chậm chạp bước từng bước, không thể không quay lại chỗ của Cố Thanh Hằng, ngoan ngoãn lên xe của anh.Anh lái xe rời điTrong xe, Niệm Thanh thấp thỏm chờ đợi Cố Thanh Hằng, anh thế nhưng lại nhắm mắt dưỡng thần, lười mở miệng.“Muốn đi đâu? đây không phải đường về nhà tôI”.Niệm Thanh chú ý tới con đường không đúng, mở miệng thăm dò người lái xe.“Tới nhà tôi”.Người trả lời câu hỏi của cô là Cố Thanh Hằng.Niệm Thanh cau mày, muốn nói không cũng không được.Cố Thanh Hằng có điểm yếu của cô, anh biết cô không thể để Niệm gia biết chuyện ở trường học và chuyện cô lén lút ra ngoài làm việc.Trước khi cô và Cố Thanh Hằng bàn xong thì cô vẫn phải nhẫn nại.Một đường không nói thẳng cho tới khu nhà của Cố Thanh Hằng.Tiến vào thang máy, lên lầu.Niệm Thanh theo sau Cố Thanh Hằng, nhìn anh mở cửa, cùng anh đi vào phòng.Chuyện đầu tiên mà cô làm đó là đem áo khoác thuộc về anh trên thân thể cô bỏ xuống, trả lại cho anh.Không dám muốn đồ của anh, sợ một khi mắc nợ cô sẽ không trả được.“Để trong phòng của tôi”.Cố Thanh Hằng ngồi trên sô pha, không nhận áo, vẻ mặt trêu tức.Niệm Thanh cắn môi, không muốn đi vào phòng của Cố Thanh Hằng, đó là nơi mà cô mất đi lần đầu tiên, có ký ức mà cô không muốn nhớ lại.“Không dám vào?” Cố Thanh Hằng cười, dùng phép khích tướng.

Niệm Thanh tưởng rằng là Lục Xuyên, xoay người nhìn thế nhưng lại là Cố ThanhHhằng, hơi hơi nhíu mi.

Cô thu lại suy nghĩ chết lặng trong lòng, không hiểu tại sao Cố Thanh Hằng lại xuất hiện tại đây.

Anh không phải là nên cùng Niệm Tử chung một chỗ sao?

“Tôi để Đoan Ngọ đưa Niệm Tử về trước”.

Cố Thanh Hằng nhìn ra ý nghĩ trong đầu của Niệm Thanh, ánh mắt chuyên chú nhìn vào hai mắt ửng đỏ của Niệm Thanh.

Niệm Thanh nhăn mặt, không thích bị Cố Thanh Hằng nhìn ra cảm giác của cô.

Cô muốn lấy xuống chiếc áo khoác trên người trả lại cho Cố Thanh Hằng.

Tay của Cố Thanh Hằng thế nhưng lại giữ lấy tay của cô: “Em cứ mặc đi, đừng bỏ ra.”

Niệm Thanh động động, không thể rút tay ra được, Cố Thanh Hằng giữ rất chặt, lực kình rất lớn.

“Tôi phải về nhà”.

Cô nhắc nhở anh nên buông tay rồi.

“Tôi đưa em về”.

Cố Thanh Hằng buông tay của Niệm Thanh ra, cánh môi cong lên mỉm cười.

Viết thương ở khóe miệng anh thời khắc nhắc nhở sự ái muội đêm nay.

Niệm Thanh rời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn “không cần phiền phức, tôi tự mình có thể quay về.”

“Lên xe, Tôi có chuyện muốn nói với em”.

Cố Thanh Hằng tự ý quyết định, anh đã mở cửa xe cho anh và Niệm Thanh.

“Cố tiên sinh, những gì nên nói lúc trước trong điện thoại tôi đã nói rồi.

Chúng ta không có gì để nói”.

Niệm Thanh cảm thấy rất phiền lòng, xoay người muốn rời đi.

Cô muốn cô và Cố Thanh Hằng ai quay về đường nấy nhưng cố thanh hằng lại như âm hồn bất tán.

“Em có còn muốn tốt nghiệp đại học nữa không?” chuyện này, nếu em không nói tôi sẽ tìm cha mẹ của em để nói”.

Bỏ lại câu này, Cố Thanh Hằng liền lên xe.

Trong xe, đợi Niệm Thanh tự quyết định.

Cảm giác bị người ta bắt được nhược điểm rất không tốt.

mà người bắt được nhược điểm của cô còn là người cô không thể trêu chọc, cảm giác đó càng tồi tệ.

Niệm Thanh chậm chạp bước từng bước, không thể không quay lại chỗ của Cố Thanh Hằng, ngoan ngoãn lên xe của anh.

Anh lái xe rời đi

Trong xe, Niệm Thanh thấp thỏm chờ đợi Cố Thanh Hằng, anh thế nhưng lại nhắm mắt dưỡng thần, lười mở miệng.

“Muốn đi đâu? đây không phải đường về nhà tôI”.

Niệm Thanh chú ý tới con đường không đúng, mở miệng thăm dò người lái xe.

“Tới nhà tôi”.

Người trả lời câu hỏi của cô là Cố Thanh Hằng.

Niệm Thanh cau mày, muốn nói không cũng không được.

Cố Thanh Hằng có điểm yếu của cô, anh biết cô không thể để Niệm gia biết chuyện ở trường học và chuyện cô lén lút ra ngoài làm việc.

Trước khi cô và Cố Thanh Hằng bàn xong thì cô vẫn phải nhẫn nại.

Một đường không nói thẳng cho tới khu nhà của Cố Thanh Hằng.

Tiến vào thang máy, lên lầu.

Niệm Thanh theo sau Cố Thanh Hằng, nhìn anh mở cửa, cùng anh đi vào phòng.

Chuyện đầu tiên mà cô làm đó là đem áo khoác thuộc về anh trên thân thể cô bỏ xuống, trả lại cho anh.

Không dám muốn đồ của anh, sợ một khi mắc nợ cô sẽ không trả được.

“Để trong phòng của tôi”.

Cố Thanh Hằng ngồi trên sô pha, không nhận áo, vẻ mặt trêu tức.

Niệm Thanh cắn môi, không muốn đi vào phòng của Cố Thanh Hằng, đó là nơi mà cô mất đi lần đầu tiên, có ký ức mà cô không muốn nhớ lại.

“Không dám vào?” Cố Thanh Hằng cười, dùng phép khích tướng.

Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng TàiTác giả: Quân Tử Khuê LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật Cốc! cốc! Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi. Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết. Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ. “Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.”… Niệm Thanh tưởng rằng là Lục Xuyên, xoay người nhìn thế nhưng lại là Cố ThanhHhằng, hơi hơi nhíu mi.Cô thu lại suy nghĩ chết lặng trong lòng, không hiểu tại sao Cố Thanh Hằng lại xuất hiện tại đây.Anh không phải là nên cùng Niệm Tử chung một chỗ sao?“Tôi để Đoan Ngọ đưa Niệm Tử về trước”.Cố Thanh Hằng nhìn ra ý nghĩ trong đầu của Niệm Thanh, ánh mắt chuyên chú nhìn vào hai mắt ửng đỏ của Niệm Thanh.Niệm Thanh nhăn mặt, không thích bị Cố Thanh Hằng nhìn ra cảm giác của cô.Cô muốn lấy xuống chiếc áo khoác trên người trả lại cho Cố Thanh Hằng.Tay của Cố Thanh Hằng thế nhưng lại giữ lấy tay của cô: “Em cứ mặc đi, đừng bỏ ra.”Niệm Thanh động động, không thể rút tay ra được, Cố Thanh Hằng giữ rất chặt, lực kình rất lớn.“Tôi phải về nhà”.Cô nhắc nhở anh nên buông tay rồi.“Tôi đưa em về”.Cố Thanh Hằng buông tay của Niệm Thanh ra, cánh môi cong lên mỉm cười.Viết thương ở khóe miệng anh thời khắc nhắc nhở sự ái muội đêm nay.Niệm Thanh rời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn “không cần phiền phức, tôi tự mình có thể quay về.”“Lên xe, Tôi có chuyện muốn nói với em”.Cố Thanh Hằng tự ý quyết định, anh đã mở cửa xe cho anh và Niệm Thanh.“Cố tiên sinh, những gì nên nói lúc trước trong điện thoại tôi đã nói rồi.Chúng ta không có gì để nói”.Niệm Thanh cảm thấy rất phiền lòng, xoay người muốn rời đi.Cô muốn cô và Cố Thanh Hằng ai quay về đường nấy nhưng cố thanh hằng lại như âm hồn bất tán.“Em có còn muốn tốt nghiệp đại học nữa không?” chuyện này, nếu em không nói tôi sẽ tìm cha mẹ của em để nói”.Bỏ lại câu này, Cố Thanh Hằng liền lên xe.Trong xe, đợi Niệm Thanh tự quyết định.Cảm giác bị người ta bắt được nhược điểm rất không tốt.mà người bắt được nhược điểm của cô còn là người cô không thể trêu chọc, cảm giác đó càng tồi tệ.Niệm Thanh chậm chạp bước từng bước, không thể không quay lại chỗ của Cố Thanh Hằng, ngoan ngoãn lên xe của anh.Anh lái xe rời điTrong xe, Niệm Thanh thấp thỏm chờ đợi Cố Thanh Hằng, anh thế nhưng lại nhắm mắt dưỡng thần, lười mở miệng.“Muốn đi đâu? đây không phải đường về nhà tôI”.Niệm Thanh chú ý tới con đường không đúng, mở miệng thăm dò người lái xe.“Tới nhà tôi”.Người trả lời câu hỏi của cô là Cố Thanh Hằng.Niệm Thanh cau mày, muốn nói không cũng không được.Cố Thanh Hằng có điểm yếu của cô, anh biết cô không thể để Niệm gia biết chuyện ở trường học và chuyện cô lén lút ra ngoài làm việc.Trước khi cô và Cố Thanh Hằng bàn xong thì cô vẫn phải nhẫn nại.Một đường không nói thẳng cho tới khu nhà của Cố Thanh Hằng.Tiến vào thang máy, lên lầu.Niệm Thanh theo sau Cố Thanh Hằng, nhìn anh mở cửa, cùng anh đi vào phòng.Chuyện đầu tiên mà cô làm đó là đem áo khoác thuộc về anh trên thân thể cô bỏ xuống, trả lại cho anh.Không dám muốn đồ của anh, sợ một khi mắc nợ cô sẽ không trả được.“Để trong phòng của tôi”.Cố Thanh Hằng ngồi trên sô pha, không nhận áo, vẻ mặt trêu tức.Niệm Thanh cắn môi, không muốn đi vào phòng của Cố Thanh Hằng, đó là nơi mà cô mất đi lần đầu tiên, có ký ức mà cô không muốn nhớ lại.“Không dám vào?” Cố Thanh Hằng cười, dùng phép khích tướng.

Chương 37: 37: Không Dám Muốn Đồ Của Anh Ta Sợ Một Khi Nợ Anh Thì Cô Sẽ Không Trả Được