Thanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật Cốc! cốc! Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi. Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết. Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ. “Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.”…
Chương 39: 39: Yên Tâm Tôi Nhất Định Muốn Em
Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng TàiTác giả: Quân Tử Khuê LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật Cốc! cốc! Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi. Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết. Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ. “Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.”… Niệm Thanh không dám tin tưởng.Cô vẫn luôn suy nghĩ tới việc đổi nơi công tác khác.Hiện giờ cơ hội đã tới, đối tượng lại là tập đoàn Cố thị, nói không động tâm là giả.Cánh cổng của Cố thị cực cao, cứ mỗi hai năm chỉ nhận một nhóm thực tập sinh chọn lọc, cô đã bỏ lỡ cơ hội rồi.Hiện giờ, Cố Thanh Hằng có ý muốn vì cô mà phá lệ.Một khi được Cố thị tuyển dụng, ít nhất cô có thể đảm bảo được tiền đồ sau này của mình.Nhưng…“Từ chức công việc bán báo hiểm của em đi, nóc nhà Cố thị thích hợp cho em phát triển hơn”.Cố Thanh Hằng nhẫn nại chỉ đường, ngón tay chạm vào vết thương trên khóe miệng, ánh mắt rất thâm thúy.“Tôi làm sao biết tới lúc đó anh có muốn tôi không?” Niệm Thanh không dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào, đặc biệt là Cố Thanh Hằng.Tâm tư của người đàn ông này quá sâu, cô không dám không tự lượng sức mình mà chiếm được lợi thế trước mắt của anh.“Yên tâm, tôi nhất định muốn em”.Cố Thanh Hằng nhướng mày mỉm cười, giọng nói của anh làm người ta không khỏi hiểu sai vấn đề.Đôi con ngươi của anh gắt gao nhìn Niệm Thanh, từ từ mở miệng: “có điều nhắc nhở là, em nhất định phải lấy được bằng đại học.Cố Thị không mời những người học lực không đủ”.Không có tác dụng, Niệm Thanh cau mày.Sợ rằng tới lúc đó, cô vẫn chưa vào được Cố Thị để làm việc thì đã bị gả cho Quan Thiếu Nghiên rồi.Niệm gia là một cửa ải khó khăn, Niệm Hải và Tưởng Dung sẽ không để sau khi cô tốt nghiệp đi làm mấy công việc không có lợi ích.Cố Thanh Hằng biết băn khoăn của Niệm Thanh, anh tiếp tục ném ra mồi nhử: “cha mẹ của em bên kia, tôi sẽ đi nói chuyện.Tôi sẽ làm cho bọn họ đồng ý sau khi em tốt nghiệp tới Cố Thị làm việc.”Niệm Thanh lập tức nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt “anh có cách?”Cố Thanh Hằng cười: “đương nhiên”.Niệm Thanh rất muốn hỏi Cố Thanh Hằng, điều kiện là gì?.Anh không thể vô duyên vô cớ giúp cô, lần đầu tiên của cô không có giá trị lớn như vậy.ít nhất, đối với loại người như anh mà nói, lần đầu tiên của cô không đáng để nhắc tới.Nhưng giọng nói bị mắc ở yết hầu, cô không thể hỏi ra miệng.“Tôi… suy nghĩ một lát”.Niệm Thanh sau cùng chỉ có thể nói ra một lựa chọn.Cố Thanh Hằng mở ra dụ hoặc rất hấp dẫn người khác, nhưng cô lại không có đủ sự gan dạ để tiếp thu.Nếu như cô vào Cố Thị làm việc sẽ đem theo ý nghĩa là cô dựa vào chỗ dựa vững chắc, từ Tuan Thiếu Nghiên chuyển sang Cố Thanh Hằng.Cô biết Quan Thiếu Nghiên là tên cặn bã, nhưng Cố Thanh Hằng cũng không tốt hơn Quan Thiếu Nghiên, bên cạnh anh còn có một Niệm Tử…“Được”.Cố Thanh Hằng vuốt cằm, dần dần thu lại sợi dây, không vội vã bắt được con cá “hai ngày sau, cuộc thi bổ sung ở đại học do tôi làm giám thị, tới lúc đó em quyết định tới hay không tới”.Nói xong, anh nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: “hiện giờ rất muộn rồi, đêm nay em ngủ ở đây đi.”Niệm Thanh vừa nghe liền cảm giác không ổn, mở miệng liền muốn từ chối, Cố Thanh Hằng đã sớm dự liệu được sự phản kháng của cô, cắt ngang nói: “Sợ cái gì, tôi cũng không phải muốn em thượng giường cùng tôi.”Niệm Thanh bị á khẩu không trả lời được, không biết được Cố Thanh Hằng là chính nhân quân tử hay một tên cặn bã!
Niệm Thanh không dám tin tưởng.
Cô vẫn luôn suy nghĩ tới việc đổi nơi công tác khác.
Hiện giờ cơ hội đã tới, đối tượng lại là tập đoàn Cố thị, nói không động tâm là giả.
Cánh cổng của Cố thị cực cao, cứ mỗi hai năm chỉ nhận một nhóm thực tập sinh chọn lọc, cô đã bỏ lỡ cơ hội rồi.
Hiện giờ, Cố Thanh Hằng có ý muốn vì cô mà phá lệ.
Một khi được Cố thị tuyển dụng, ít nhất cô có thể đảm bảo được tiền đồ sau này của mình.
Nhưng…
“Từ chức công việc bán báo hiểm của em đi, nóc nhà Cố thị thích hợp cho em phát triển hơn”.
Cố Thanh Hằng nhẫn nại chỉ đường, ngón tay chạm vào vết thương trên khóe miệng, ánh mắt rất thâm thúy.
“Tôi làm sao biết tới lúc đó anh có muốn tôi không?” Niệm Thanh không dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào, đặc biệt là Cố Thanh Hằng.
Tâm tư của người đàn ông này quá sâu, cô không dám không tự lượng sức mình mà chiếm được lợi thế trước mắt của anh.
“Yên tâm, tôi nhất định muốn em”.
Cố Thanh Hằng nhướng mày mỉm cười, giọng nói của anh làm người ta không khỏi hiểu sai vấn đề.
Đôi con ngươi của anh gắt gao nhìn Niệm Thanh, từ từ mở miệng: “có điều nhắc nhở là, em nhất định phải lấy được bằng đại học.
Cố Thị không mời những người học lực không đủ”.
Không có tác dụng, Niệm Thanh cau mày.
Sợ rằng tới lúc đó, cô vẫn chưa vào được Cố Thị để làm việc thì đã bị gả cho Quan Thiếu Nghiên rồi.
Niệm gia là một cửa ải khó khăn, Niệm Hải và Tưởng Dung sẽ không để sau khi cô tốt nghiệp đi làm mấy công việc không có lợi ích.
Cố Thanh Hằng biết băn khoăn của Niệm Thanh, anh tiếp tục ném ra mồi nhử: “cha mẹ của em bên kia, tôi sẽ đi nói chuyện.
Tôi sẽ làm cho bọn họ đồng ý sau khi em tốt nghiệp tới Cố Thị làm việc.”
Niệm Thanh lập tức nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt “anh có cách?”
Cố Thanh Hằng cười: “đương nhiên”.
Niệm Thanh rất muốn hỏi Cố Thanh Hằng, điều kiện là gì?.
Anh không thể vô duyên vô cớ giúp cô, lần đầu tiên của cô không có giá trị lớn như vậy.
ít nhất, đối với loại người như anh mà nói, lần đầu tiên của cô không đáng để nhắc tới.
Nhưng giọng nói bị mắc ở yết hầu, cô không thể hỏi ra miệng.
“Tôi… suy nghĩ một lát”.
Niệm Thanh sau cùng chỉ có thể nói ra một lựa chọn.
Cố Thanh Hằng mở ra dụ hoặc rất hấp dẫn người khác, nhưng cô lại không có đủ sự gan dạ để tiếp thu.
Nếu như cô vào Cố Thị làm việc sẽ đem theo ý nghĩa là cô dựa vào chỗ dựa vững chắc, từ Tuan Thiếu Nghiên chuyển sang Cố Thanh Hằng.
Cô biết Quan Thiếu Nghiên là tên cặn bã, nhưng Cố Thanh Hằng cũng không tốt hơn Quan Thiếu Nghiên, bên cạnh anh còn có một Niệm Tử…
“Được”.Cố Thanh Hằng vuốt cằm, dần dần thu lại sợi dây, không vội vã bắt được con cá “hai ngày sau, cuộc thi bổ sung ở đại học do tôi làm giám thị, tới lúc đó em quyết định tới hay không tới”.
Nói xong, anh nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: “hiện giờ rất muộn rồi, đêm nay em ngủ ở đây đi.”
Niệm Thanh vừa nghe liền cảm giác không ổn, mở miệng liền muốn từ chối, Cố Thanh Hằng đã sớm dự liệu được sự phản kháng của cô, cắt ngang nói: “Sợ cái gì, tôi cũng không phải muốn em thượng giường cùng tôi.”
Niệm Thanh bị á khẩu không trả lời được, không biết được Cố Thanh Hằng là chính nhân quân tử hay một tên cặn bã!
Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng TàiTác giả: Quân Tử Khuê LaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật Cốc! cốc! Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi. Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết. Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ. “Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.”… Niệm Thanh không dám tin tưởng.Cô vẫn luôn suy nghĩ tới việc đổi nơi công tác khác.Hiện giờ cơ hội đã tới, đối tượng lại là tập đoàn Cố thị, nói không động tâm là giả.Cánh cổng của Cố thị cực cao, cứ mỗi hai năm chỉ nhận một nhóm thực tập sinh chọn lọc, cô đã bỏ lỡ cơ hội rồi.Hiện giờ, Cố Thanh Hằng có ý muốn vì cô mà phá lệ.Một khi được Cố thị tuyển dụng, ít nhất cô có thể đảm bảo được tiền đồ sau này của mình.Nhưng…“Từ chức công việc bán báo hiểm của em đi, nóc nhà Cố thị thích hợp cho em phát triển hơn”.Cố Thanh Hằng nhẫn nại chỉ đường, ngón tay chạm vào vết thương trên khóe miệng, ánh mắt rất thâm thúy.“Tôi làm sao biết tới lúc đó anh có muốn tôi không?” Niệm Thanh không dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào, đặc biệt là Cố Thanh Hằng.Tâm tư của người đàn ông này quá sâu, cô không dám không tự lượng sức mình mà chiếm được lợi thế trước mắt của anh.“Yên tâm, tôi nhất định muốn em”.Cố Thanh Hằng nhướng mày mỉm cười, giọng nói của anh làm người ta không khỏi hiểu sai vấn đề.Đôi con ngươi của anh gắt gao nhìn Niệm Thanh, từ từ mở miệng: “có điều nhắc nhở là, em nhất định phải lấy được bằng đại học.Cố Thị không mời những người học lực không đủ”.Không có tác dụng, Niệm Thanh cau mày.Sợ rằng tới lúc đó, cô vẫn chưa vào được Cố Thị để làm việc thì đã bị gả cho Quan Thiếu Nghiên rồi.Niệm gia là một cửa ải khó khăn, Niệm Hải và Tưởng Dung sẽ không để sau khi cô tốt nghiệp đi làm mấy công việc không có lợi ích.Cố Thanh Hằng biết băn khoăn của Niệm Thanh, anh tiếp tục ném ra mồi nhử: “cha mẹ của em bên kia, tôi sẽ đi nói chuyện.Tôi sẽ làm cho bọn họ đồng ý sau khi em tốt nghiệp tới Cố Thị làm việc.”Niệm Thanh lập tức nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt “anh có cách?”Cố Thanh Hằng cười: “đương nhiên”.Niệm Thanh rất muốn hỏi Cố Thanh Hằng, điều kiện là gì?.Anh không thể vô duyên vô cớ giúp cô, lần đầu tiên của cô không có giá trị lớn như vậy.ít nhất, đối với loại người như anh mà nói, lần đầu tiên của cô không đáng để nhắc tới.Nhưng giọng nói bị mắc ở yết hầu, cô không thể hỏi ra miệng.“Tôi… suy nghĩ một lát”.Niệm Thanh sau cùng chỉ có thể nói ra một lựa chọn.Cố Thanh Hằng mở ra dụ hoặc rất hấp dẫn người khác, nhưng cô lại không có đủ sự gan dạ để tiếp thu.Nếu như cô vào Cố Thị làm việc sẽ đem theo ý nghĩa là cô dựa vào chỗ dựa vững chắc, từ Tuan Thiếu Nghiên chuyển sang Cố Thanh Hằng.Cô biết Quan Thiếu Nghiên là tên cặn bã, nhưng Cố Thanh Hằng cũng không tốt hơn Quan Thiếu Nghiên, bên cạnh anh còn có một Niệm Tử…“Được”.Cố Thanh Hằng vuốt cằm, dần dần thu lại sợi dây, không vội vã bắt được con cá “hai ngày sau, cuộc thi bổ sung ở đại học do tôi làm giám thị, tới lúc đó em quyết định tới hay không tới”.Nói xong, anh nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: “hiện giờ rất muộn rồi, đêm nay em ngủ ở đây đi.”Niệm Thanh vừa nghe liền cảm giác không ổn, mở miệng liền muốn từ chối, Cố Thanh Hằng đã sớm dự liệu được sự phản kháng của cô, cắt ngang nói: “Sợ cái gì, tôi cũng không phải muốn em thượng giường cùng tôi.”Niệm Thanh bị á khẩu không trả lời được, không biết được Cố Thanh Hằng là chính nhân quân tử hay một tên cặn bã!