Tô Diệu Vân cảm thấy như bị quỷ đè, đầu óc choáng váng, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng như ngàn cân, cả người mềm nhũn không thể cử động. Giống như đang ở giữa chợ ồn ào, bên tai không ngừng có tiếng người nói: "Sinh viên đại học duy nhất trong thôn, cũng là sinh viên đại học lười biếng duy nhất trong thôn. " "Không biết hai vợ chồng đội trưởng Tô có phải bị điên không, lãng phí tiền cho một đứa con gái đi học. " "Học đại học xong chẳng phải vẫn về thôn, mai mốt tôi cũng bảo con gái mình đừng học nữa, bây giờ bận mùa màng rồi về giúp tôi làm việc. " "Này! Nhà tôi có thằng Nhị Đản học cùng lớp với nó, không biết học kỳ này học được cái gì, Nhị Đản nói nó học không tốt. " "Cho nên mới nói tại sao Đản Đản lại nghịch ngợm trong lớp. " "Tôi thấy vậy, trực tiếp nói với trưởng thôn đổi người khác, Lan Huệ nhà tôi cũng được, học hết cấp ba thì kém đại học đến đâu chứ?" "Gái lớn rồi còn không lấy chồng thì chẳng ai thèm. " "Cướp việc của người khác thì có thể là người tốt sao? Tôi thấy cả đời…

Chương 13: Chương 13

Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông HọcTác giả: Thử Quất Phi Bỉ KếtTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTô Diệu Vân cảm thấy như bị quỷ đè, đầu óc choáng váng, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng như ngàn cân, cả người mềm nhũn không thể cử động. Giống như đang ở giữa chợ ồn ào, bên tai không ngừng có tiếng người nói: "Sinh viên đại học duy nhất trong thôn, cũng là sinh viên đại học lười biếng duy nhất trong thôn. " "Không biết hai vợ chồng đội trưởng Tô có phải bị điên không, lãng phí tiền cho một đứa con gái đi học. " "Học đại học xong chẳng phải vẫn về thôn, mai mốt tôi cũng bảo con gái mình đừng học nữa, bây giờ bận mùa màng rồi về giúp tôi làm việc. " "Này! Nhà tôi có thằng Nhị Đản học cùng lớp với nó, không biết học kỳ này học được cái gì, Nhị Đản nói nó học không tốt. " "Cho nên mới nói tại sao Đản Đản lại nghịch ngợm trong lớp. " "Tôi thấy vậy, trực tiếp nói với trưởng thôn đổi người khác, Lan Huệ nhà tôi cũng được, học hết cấp ba thì kém đại học đến đâu chứ?" "Gái lớn rồi còn không lấy chồng thì chẳng ai thèm. " "Cướp việc của người khác thì có thể là người tốt sao? Tôi thấy cả đời… Nhưng mà, bình thường Tô Diệu Vân gặp người đều tỏ ra kiêu ngạo coi thường người khác, mọi người nhìn nhau không ai nói gì.Ngược lại là hiệu trưởng đi ngang qua phòng giáo viên, thấy Tô Diệu Vân không nhịn được khuyên nhủ tận tình."Diệu Vân, chuyện này học sinh có lỗi, tôi sẽ để phụ huynh dẫn người đến xin lỗi cô, cô đừng để trong lòng, cứ dạy học cho tốt."Còn về việc có thể dạy học thú vị hơn không, dạy ra thành tích tốt không, hiệu trưởng nghĩ rằng để sau này hãy nói, người vừa mới khỏi bệnh sợ nóng nảy một chút là lại ngã bệnh, ông biết tìm ai để nói đây."Vâng, cảm ơn hiệu trưởng."Tô Diệu Vân biết hiệu trưởng vẫn rất bênh vực cô, có vấn đề gì lập tức tìm phụ huynh học sinh giải quyết vấn đề, vì vậy cô chân thành bày tỏ lòng cảm ơn của mình với hiệu trưởng.Thấy cô có vẻ nghe lời, hiệu trưởng lập tức ngạc nhiên vô cùng.Có giáo viên phản ánh Tô Diệu Vân là người kiêu ngạo, không hòa hợp với đội ngũ giáo viên, ông không phải không biết, dù sao thì bình thường Tô Diệu Vân nói chuyện với ông cũng chẳng thèm trả lời.Nhưng ông không biểu hiện ra mặt, gật đầu để cô đi làm việc của mình, tiếp tục đi tuần tra.Còn Tô Diệu Vân cũng cầm sách giáo khoa của mình đến cửa lớp, chuẩn bị bắt đầu tiết học đầu tiên của mình khi đến thế giới này.Lớp 7 (1) cho rằng tiết toán hôm nay vẫn là tiết tự học nên mọi người đều nói chuyện, lớp học ồn ào như chợ rau.Khi Tô Diệu Vân bước vào lớp, thậm chí không có ai chú ý đến cô giáo đang đứng trên bục giảng, mãi đến khi nghe thấy tiếng ho mà Tô Diệu Vân cố tình tạo ra, lớp học mới dần dần yên tĩnh lại.Có vài học sinh cá biệt trong lớp còn muốn làm loạn nhưng khi ánh mắt tĩnh lặng của Tô Diệu Vân nhìn tới thì lập tức im bặt.Chuyện gì thế nhỉ, sao cứ cảm thấy cô giáo Tô sau khi ốm dậy trở về lại trở nên đáng sợ thế, từng người cúi đầu không dám nhìn Tô Diệu Vân, còn Lý Bảo Lương từng khiến cho nguyên chủ tức giận bỏ đi thì càng lo lắng bất an.Tô Diệu Vân thấy cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, không nhanh không chậm nói: "Lấy vở ra chép đề, bây giờ làm một bài kiểm tra trên lớp."Nói xong thì quay người viết năm bài toán lên bảng đen, đây là phương pháp mà cô nghĩ ra tối hôm qua, một là có thể kiểm tra trình độ của học sinh để sau này dễ đối chiếu, hai là có thể giúp các em tập trung chú ý.

Nhưng mà, bình thường Tô Diệu Vân gặp người đều tỏ ra kiêu ngạo coi thường người khác, mọi người nhìn nhau không ai nói gì.

Ngược lại là hiệu trưởng đi ngang qua phòng giáo viên, thấy Tô Diệu Vân không nhịn được khuyên nhủ tận tình.

"Diệu Vân, chuyện này học sinh có lỗi, tôi sẽ để phụ huynh dẫn người đến xin lỗi cô, cô đừng để trong lòng, cứ dạy học cho tốt.

"

Còn về việc có thể dạy học thú vị hơn không, dạy ra thành tích tốt không, hiệu trưởng nghĩ rằng để sau này hãy nói, người vừa mới khỏi bệnh sợ nóng nảy một chút là lại ngã bệnh, ông biết tìm ai để nói đây.

"Vâng, cảm ơn hiệu trưởng.

"

Tô Diệu Vân biết hiệu trưởng vẫn rất bênh vực cô, có vấn đề gì lập tức tìm phụ huynh học sinh giải quyết vấn đề, vì vậy cô chân thành bày tỏ lòng cảm ơn của mình với hiệu trưởng.

Thấy cô có vẻ nghe lời, hiệu trưởng lập tức ngạc nhiên vô cùng.

Có giáo viên phản ánh Tô Diệu Vân là người kiêu ngạo, không hòa hợp với đội ngũ giáo viên, ông không phải không biết, dù sao thì bình thường Tô Diệu Vân nói chuyện với ông cũng chẳng thèm trả lời.

Nhưng ông không biểu hiện ra mặt, gật đầu để cô đi làm việc của mình, tiếp tục đi tuần tra.

Còn Tô Diệu Vân cũng cầm sách giáo khoa của mình đến cửa lớp, chuẩn bị bắt đầu tiết học đầu tiên của mình khi đến thế giới này.

Lớp 7 (1) cho rằng tiết toán hôm nay vẫn là tiết tự học nên mọi người đều nói chuyện, lớp học ồn ào như chợ rau.

Khi Tô Diệu Vân bước vào lớp, thậm chí không có ai chú ý đến cô giáo đang đứng trên bục giảng, mãi đến khi nghe thấy tiếng ho mà Tô Diệu Vân cố tình tạo ra, lớp học mới dần dần yên tĩnh lại.

Có vài học sinh cá biệt trong lớp còn muốn làm loạn nhưng khi ánh mắt tĩnh lặng của Tô Diệu Vân nhìn tới thì lập tức im bặt.

Chuyện gì thế nhỉ, sao cứ cảm thấy cô giáo Tô sau khi ốm dậy trở về lại trở nên đáng sợ thế, từng người cúi đầu không dám nhìn Tô Diệu Vân, còn Lý Bảo Lương từng khiến cho nguyên chủ tức giận bỏ đi thì càng lo lắng bất an.

Tô Diệu Vân thấy cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, không nhanh không chậm nói: "Lấy vở ra chép đề, bây giờ làm một bài kiểm tra trên lớp.

"

Nói xong thì quay người viết năm bài toán lên bảng đen, đây là phương pháp mà cô nghĩ ra tối hôm qua, một là có thể kiểm tra trình độ của học sinh để sau này dễ đối chiếu, hai là có thể giúp các em tập trung chú ý.

Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông HọcTác giả: Thử Quất Phi Bỉ KếtTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTô Diệu Vân cảm thấy như bị quỷ đè, đầu óc choáng váng, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng như ngàn cân, cả người mềm nhũn không thể cử động. Giống như đang ở giữa chợ ồn ào, bên tai không ngừng có tiếng người nói: "Sinh viên đại học duy nhất trong thôn, cũng là sinh viên đại học lười biếng duy nhất trong thôn. " "Không biết hai vợ chồng đội trưởng Tô có phải bị điên không, lãng phí tiền cho một đứa con gái đi học. " "Học đại học xong chẳng phải vẫn về thôn, mai mốt tôi cũng bảo con gái mình đừng học nữa, bây giờ bận mùa màng rồi về giúp tôi làm việc. " "Này! Nhà tôi có thằng Nhị Đản học cùng lớp với nó, không biết học kỳ này học được cái gì, Nhị Đản nói nó học không tốt. " "Cho nên mới nói tại sao Đản Đản lại nghịch ngợm trong lớp. " "Tôi thấy vậy, trực tiếp nói với trưởng thôn đổi người khác, Lan Huệ nhà tôi cũng được, học hết cấp ba thì kém đại học đến đâu chứ?" "Gái lớn rồi còn không lấy chồng thì chẳng ai thèm. " "Cướp việc của người khác thì có thể là người tốt sao? Tôi thấy cả đời… Nhưng mà, bình thường Tô Diệu Vân gặp người đều tỏ ra kiêu ngạo coi thường người khác, mọi người nhìn nhau không ai nói gì.Ngược lại là hiệu trưởng đi ngang qua phòng giáo viên, thấy Tô Diệu Vân không nhịn được khuyên nhủ tận tình."Diệu Vân, chuyện này học sinh có lỗi, tôi sẽ để phụ huynh dẫn người đến xin lỗi cô, cô đừng để trong lòng, cứ dạy học cho tốt."Còn về việc có thể dạy học thú vị hơn không, dạy ra thành tích tốt không, hiệu trưởng nghĩ rằng để sau này hãy nói, người vừa mới khỏi bệnh sợ nóng nảy một chút là lại ngã bệnh, ông biết tìm ai để nói đây."Vâng, cảm ơn hiệu trưởng."Tô Diệu Vân biết hiệu trưởng vẫn rất bênh vực cô, có vấn đề gì lập tức tìm phụ huynh học sinh giải quyết vấn đề, vì vậy cô chân thành bày tỏ lòng cảm ơn của mình với hiệu trưởng.Thấy cô có vẻ nghe lời, hiệu trưởng lập tức ngạc nhiên vô cùng.Có giáo viên phản ánh Tô Diệu Vân là người kiêu ngạo, không hòa hợp với đội ngũ giáo viên, ông không phải không biết, dù sao thì bình thường Tô Diệu Vân nói chuyện với ông cũng chẳng thèm trả lời.Nhưng ông không biểu hiện ra mặt, gật đầu để cô đi làm việc của mình, tiếp tục đi tuần tra.Còn Tô Diệu Vân cũng cầm sách giáo khoa của mình đến cửa lớp, chuẩn bị bắt đầu tiết học đầu tiên của mình khi đến thế giới này.Lớp 7 (1) cho rằng tiết toán hôm nay vẫn là tiết tự học nên mọi người đều nói chuyện, lớp học ồn ào như chợ rau.Khi Tô Diệu Vân bước vào lớp, thậm chí không có ai chú ý đến cô giáo đang đứng trên bục giảng, mãi đến khi nghe thấy tiếng ho mà Tô Diệu Vân cố tình tạo ra, lớp học mới dần dần yên tĩnh lại.Có vài học sinh cá biệt trong lớp còn muốn làm loạn nhưng khi ánh mắt tĩnh lặng của Tô Diệu Vân nhìn tới thì lập tức im bặt.Chuyện gì thế nhỉ, sao cứ cảm thấy cô giáo Tô sau khi ốm dậy trở về lại trở nên đáng sợ thế, từng người cúi đầu không dám nhìn Tô Diệu Vân, còn Lý Bảo Lương từng khiến cho nguyên chủ tức giận bỏ đi thì càng lo lắng bất an.Tô Diệu Vân thấy cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, không nhanh không chậm nói: "Lấy vở ra chép đề, bây giờ làm một bài kiểm tra trên lớp."Nói xong thì quay người viết năm bài toán lên bảng đen, đây là phương pháp mà cô nghĩ ra tối hôm qua, một là có thể kiểm tra trình độ của học sinh để sau này dễ đối chiếu, hai là có thể giúp các em tập trung chú ý.

Chương 13: Chương 13