Ngay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi. Cái gì mà con đ.i.ế.m, thứ kém cỏi, không biết xấu hổ, lần lượt như nước sông Hoàng Hà, chảy không ngừng vào tai cô. Mộc Dương không khỏi lẩm bẩm trong lòng, mắng lâu như vậy, không cảm thấy khó thở sao? Mộc Dương vừa cố gắng nhớ lại thì lại nghe đối phương chửi bới: “Mộc Dương, tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục nằm giả c.h.ế.t không dậy nổi đi làm thì hôm nay ra khỏi nhà đi!" Mộc Dương bỗng nhiên mở mắt. Khi Mộc Dương mở mắt như vậy, bà ta liền giật mình. Sau đó là một loạt lời chửi bới: "Con khốn vô liêm sỉ này, mở mắt to như vậy dọa ai vậy?" Mộc Dương có chút bối rối trong giây lát. Cô chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy kể từ khi còn nhỏ. Dù lúc đầu cô bị coi như một con rối nhưng luôn sống một cuộc sống thoải mái, cơm ăn áo mặc ngon lành, không ai dám…
Chương 44
Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi ĐờiTác giả: Mặc PhiTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi. Cái gì mà con đ.i.ế.m, thứ kém cỏi, không biết xấu hổ, lần lượt như nước sông Hoàng Hà, chảy không ngừng vào tai cô. Mộc Dương không khỏi lẩm bẩm trong lòng, mắng lâu như vậy, không cảm thấy khó thở sao? Mộc Dương vừa cố gắng nhớ lại thì lại nghe đối phương chửi bới: “Mộc Dương, tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục nằm giả c.h.ế.t không dậy nổi đi làm thì hôm nay ra khỏi nhà đi!" Mộc Dương bỗng nhiên mở mắt. Khi Mộc Dương mở mắt như vậy, bà ta liền giật mình. Sau đó là một loạt lời chửi bới: "Con khốn vô liêm sỉ này, mở mắt to như vậy dọa ai vậy?" Mộc Dương có chút bối rối trong giây lát. Cô chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy kể từ khi còn nhỏ. Dù lúc đầu cô bị coi như một con rối nhưng luôn sống một cuộc sống thoải mái, cơm ăn áo mặc ngon lành, không ai dám… Ban đầu Lôi Hướng Dương còn cho là ý tưởng hay ho gì, thế nhưng nghe cô nói xong anh mới nhận thấy có lẽ mình đã đánh giá Mộc Dương hơi cao rồi. Trong lòng anh có hơi thất vọng, cũng không nhịn được nói một câu chê bai: “Tôi còn tưởng là cách hay gì. Nếu như cái này dễ làm thế thì cô nghĩ ai mà chẳng muốn làm? Có nhà nào bán thịt mà không có rủi ro chứ?”Vừa mới cải cách, có thể làm vào lúc này chỉ có mở một sạp bán thịt, nếu không có chút tài nghệ thì làm sao mà cạnh tranh được?Đương nhiên Mộc Dương cũng biết cái lẽ ấy, vậy nên nghe Lôi Hướng Dương nói xong là cô biết ngay cậu đang hiểu lầm.Mộc Dương đắc ý lắc lư cái đầu: “Thế thì cậu không biết rồi, có khó bằng mấy cũng tự có cách giải quyết, cái tôi nghĩ khác cái mà cậu nghĩ.”Mộc Dương nói như vậy, trái lại làm trỗi dậy lòng hiếu kỳ của Lôi Hướng Dương.Lôi Hướng Dương cũng không chịu hỏi tử tế, chỉ nhíu mày, hỏi khích tướng: “Cô đoán xem liệu tôi có tin không?”Nếu không phải Mộc Dương là một linh hồn đã 30 tuổi thì chắc lúc này đã bị mắc mưu rồi.Mộc Dương chỉ cười mỉm chi hỏi ngược lại: “Thế cậu đoán xem liệu tôi có nói cho cậu nghe không nhở?”Lôi Hướng Dương ăn quả đắng, nhất thời không biết làm sao.Sau cùng, anh đành phải giục một câu: “Tóm lại là cách gì? Còn không nói nhanh đi.”Mộc Dương cười mỉm nói với anh: “Thực ra rất đơn giản, tôi thấy thực phẩm như thịt quá là đắt, người bình thường không mua nổi mà ăn, chẳng bằng mình bán một số thứ khác.”“Ví dụ như?” Lần này, Lôi Hướng Dương đã lưu ý hơn, cũng không trực tiếp bác bỏ ý tưởng của Mộc Dương nữa.Mộc Dương ra vẻ kinh nghiệm đầy mình, nói rất quyết đoán: “Mọi người đều thích ăn thịt nhưng vấn đề là họ không mua nổi thịt. Thế nên chúng ta có thể nghĩ cách nấu những món mặn khác.”“Ví dụ như không ai cần lòng lợn cả. Cái phần này không dễ xử lý. Trong quán ăn cũng không cần đến nhiều món như vậy.” Mộc Dương cười nói, nháy mắt một cái: “Món này mà xử lý sạch sẽ thì thực ra rất là ngon.”Chẳng hạn như trong danh mục mấy món trộn xốt không phải là có món tràng lợn om xốt rất nổi tiếng đó sao?Mộc Dương cũng từng ăn thử món này rồi, thấy hương vị rất được.Cuối cùng Lôi Hướng Dương vẫn nhịn không được trợn mắt liếc Mộc Dương: “Cô cũng nói món này khó xử lý sạch sẽ. Cô không biết làm, tôi cũng không biết, thế thì làm sao đây?”
Ban đầu Lôi Hướng Dương còn cho là ý tưởng hay ho gì, thế nhưng nghe cô nói xong anh mới nhận thấy có lẽ mình đã đánh giá Mộc Dương hơi cao rồi. Trong lòng anh có hơi thất vọng, cũng không nhịn được nói một câu chê bai: “Tôi còn tưởng là cách hay gì. Nếu như cái này dễ làm thế thì cô nghĩ ai mà chẳng muốn làm? Có nhà nào bán thịt mà không có rủi ro chứ?”
Vừa mới cải cách, có thể làm vào lúc này chỉ có mở một sạp bán thịt, nếu không có chút tài nghệ thì làm sao mà cạnh tranh được?
Đương nhiên Mộc Dương cũng biết cái lẽ ấy, vậy nên nghe Lôi Hướng Dương nói xong là cô biết ngay cậu đang hiểu lầm.
Mộc Dương đắc ý lắc lư cái đầu: “Thế thì cậu không biết rồi, có khó bằng mấy cũng tự có cách giải quyết, cái tôi nghĩ khác cái mà cậu nghĩ.”
Mộc Dương nói như vậy, trái lại làm trỗi dậy lòng hiếu kỳ của Lôi Hướng Dương.
Lôi Hướng Dương cũng không chịu hỏi tử tế, chỉ nhíu mày, hỏi khích tướng: “Cô đoán xem liệu tôi có tin không?”
Nếu không phải Mộc Dương là một linh hồn đã 30 tuổi thì chắc lúc này đã bị mắc mưu rồi.
Mộc Dương chỉ cười mỉm chi hỏi ngược lại: “Thế cậu đoán xem liệu tôi có nói cho cậu nghe không nhở?”
Lôi Hướng Dương ăn quả đắng, nhất thời không biết làm sao.
Sau cùng, anh đành phải giục một câu: “Tóm lại là cách gì? Còn không nói nhanh đi.”
Mộc Dương cười mỉm nói với anh: “Thực ra rất đơn giản, tôi thấy thực phẩm như thịt quá là đắt, người bình thường không mua nổi mà ăn, chẳng bằng mình bán một số thứ khác.”
“Ví dụ như?” Lần này, Lôi Hướng Dương đã lưu ý hơn, cũng không trực tiếp bác bỏ ý tưởng của Mộc Dương nữa.
Mộc Dương ra vẻ kinh nghiệm đầy mình, nói rất quyết đoán: “Mọi người đều thích ăn thịt nhưng vấn đề là họ không mua nổi thịt. Thế nên chúng ta có thể nghĩ cách nấu những món mặn khác.”
“Ví dụ như không ai cần lòng lợn cả. Cái phần này không dễ xử lý. Trong quán ăn cũng không cần đến nhiều món như vậy.” Mộc Dương cười nói, nháy mắt một cái: “Món này mà xử lý sạch sẽ thì thực ra rất là ngon.”
Chẳng hạn như trong danh mục mấy món trộn xốt không phải là có món tràng lợn om xốt rất nổi tiếng đó sao?
Mộc Dương cũng từng ăn thử món này rồi, thấy hương vị rất được.
Cuối cùng Lôi Hướng Dương vẫn nhịn không được trợn mắt liếc Mộc Dương: “Cô cũng nói món này khó xử lý sạch sẽ. Cô không biết làm, tôi cũng không biết, thế thì làm sao đây?”
Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi ĐờiTác giả: Mặc PhiTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi. Cái gì mà con đ.i.ế.m, thứ kém cỏi, không biết xấu hổ, lần lượt như nước sông Hoàng Hà, chảy không ngừng vào tai cô. Mộc Dương không khỏi lẩm bẩm trong lòng, mắng lâu như vậy, không cảm thấy khó thở sao? Mộc Dương vừa cố gắng nhớ lại thì lại nghe đối phương chửi bới: “Mộc Dương, tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục nằm giả c.h.ế.t không dậy nổi đi làm thì hôm nay ra khỏi nhà đi!" Mộc Dương bỗng nhiên mở mắt. Khi Mộc Dương mở mắt như vậy, bà ta liền giật mình. Sau đó là một loạt lời chửi bới: "Con khốn vô liêm sỉ này, mở mắt to như vậy dọa ai vậy?" Mộc Dương có chút bối rối trong giây lát. Cô chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy kể từ khi còn nhỏ. Dù lúc đầu cô bị coi như một con rối nhưng luôn sống một cuộc sống thoải mái, cơm ăn áo mặc ngon lành, không ai dám… Ban đầu Lôi Hướng Dương còn cho là ý tưởng hay ho gì, thế nhưng nghe cô nói xong anh mới nhận thấy có lẽ mình đã đánh giá Mộc Dương hơi cao rồi. Trong lòng anh có hơi thất vọng, cũng không nhịn được nói một câu chê bai: “Tôi còn tưởng là cách hay gì. Nếu như cái này dễ làm thế thì cô nghĩ ai mà chẳng muốn làm? Có nhà nào bán thịt mà không có rủi ro chứ?”Vừa mới cải cách, có thể làm vào lúc này chỉ có mở một sạp bán thịt, nếu không có chút tài nghệ thì làm sao mà cạnh tranh được?Đương nhiên Mộc Dương cũng biết cái lẽ ấy, vậy nên nghe Lôi Hướng Dương nói xong là cô biết ngay cậu đang hiểu lầm.Mộc Dương đắc ý lắc lư cái đầu: “Thế thì cậu không biết rồi, có khó bằng mấy cũng tự có cách giải quyết, cái tôi nghĩ khác cái mà cậu nghĩ.”Mộc Dương nói như vậy, trái lại làm trỗi dậy lòng hiếu kỳ của Lôi Hướng Dương.Lôi Hướng Dương cũng không chịu hỏi tử tế, chỉ nhíu mày, hỏi khích tướng: “Cô đoán xem liệu tôi có tin không?”Nếu không phải Mộc Dương là một linh hồn đã 30 tuổi thì chắc lúc này đã bị mắc mưu rồi.Mộc Dương chỉ cười mỉm chi hỏi ngược lại: “Thế cậu đoán xem liệu tôi có nói cho cậu nghe không nhở?”Lôi Hướng Dương ăn quả đắng, nhất thời không biết làm sao.Sau cùng, anh đành phải giục một câu: “Tóm lại là cách gì? Còn không nói nhanh đi.”Mộc Dương cười mỉm nói với anh: “Thực ra rất đơn giản, tôi thấy thực phẩm như thịt quá là đắt, người bình thường không mua nổi mà ăn, chẳng bằng mình bán một số thứ khác.”“Ví dụ như?” Lần này, Lôi Hướng Dương đã lưu ý hơn, cũng không trực tiếp bác bỏ ý tưởng của Mộc Dương nữa.Mộc Dương ra vẻ kinh nghiệm đầy mình, nói rất quyết đoán: “Mọi người đều thích ăn thịt nhưng vấn đề là họ không mua nổi thịt. Thế nên chúng ta có thể nghĩ cách nấu những món mặn khác.”“Ví dụ như không ai cần lòng lợn cả. Cái phần này không dễ xử lý. Trong quán ăn cũng không cần đến nhiều món như vậy.” Mộc Dương cười nói, nháy mắt một cái: “Món này mà xử lý sạch sẽ thì thực ra rất là ngon.”Chẳng hạn như trong danh mục mấy món trộn xốt không phải là có món tràng lợn om xốt rất nổi tiếng đó sao?Mộc Dương cũng từng ăn thử món này rồi, thấy hương vị rất được.Cuối cùng Lôi Hướng Dương vẫn nhịn không được trợn mắt liếc Mộc Dương: “Cô cũng nói món này khó xử lý sạch sẽ. Cô không biết làm, tôi cũng không biết, thế thì làm sao đây?”