Ngay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi. Cái gì mà con đ.i.ế.m, thứ kém cỏi, không biết xấu hổ, lần lượt như nước sông Hoàng Hà, chảy không ngừng vào tai cô. Mộc Dương không khỏi lẩm bẩm trong lòng, mắng lâu như vậy, không cảm thấy khó thở sao? Mộc Dương vừa cố gắng nhớ lại thì lại nghe đối phương chửi bới: “Mộc Dương, tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục nằm giả c.h.ế.t không dậy nổi đi làm thì hôm nay ra khỏi nhà đi!" Mộc Dương bỗng nhiên mở mắt. Khi Mộc Dương mở mắt như vậy, bà ta liền giật mình. Sau đó là một loạt lời chửi bới: "Con khốn vô liêm sỉ này, mở mắt to như vậy dọa ai vậy?" Mộc Dương có chút bối rối trong giây lát. Cô chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy kể từ khi còn nhỏ. Dù lúc đầu cô bị coi như một con rối nhưng luôn sống một cuộc sống thoải mái, cơm ăn áo mặc ngon lành, không ai dám…
Chương 61
Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi ĐờiTác giả: Mặc PhiTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi. Cái gì mà con đ.i.ế.m, thứ kém cỏi, không biết xấu hổ, lần lượt như nước sông Hoàng Hà, chảy không ngừng vào tai cô. Mộc Dương không khỏi lẩm bẩm trong lòng, mắng lâu như vậy, không cảm thấy khó thở sao? Mộc Dương vừa cố gắng nhớ lại thì lại nghe đối phương chửi bới: “Mộc Dương, tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục nằm giả c.h.ế.t không dậy nổi đi làm thì hôm nay ra khỏi nhà đi!" Mộc Dương bỗng nhiên mở mắt. Khi Mộc Dương mở mắt như vậy, bà ta liền giật mình. Sau đó là một loạt lời chửi bới: "Con khốn vô liêm sỉ này, mở mắt to như vậy dọa ai vậy?" Mộc Dương có chút bối rối trong giây lát. Cô chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy kể từ khi còn nhỏ. Dù lúc đầu cô bị coi như một con rối nhưng luôn sống một cuộc sống thoải mái, cơm ăn áo mặc ngon lành, không ai dám… Lôi Hướng Dương nhìn Mộc Dương, thấy cô có vẻ đã đi dạo đủ rồi bèn hỏi cô có muốn về chưa.Mộc Dương nhìn Lôi Hướng Dương, trực tiếp hỏi ngược lại một câu: “Có phải cậu quên mất chuyện làm ăn trước đó chúng ta đã nói rồi không?”Lôi Hướng Dương im lặng hồi lâu, vì cậu đã quên mất thật.Nhưng thành thật mà nói, cậu cũng không nghĩ chuyện này đáng tin, cho nên sau một đêm suy nghĩ khó tránh tình huống có hơi không muốn làm.Quan sát vẻ mặt này của Lôi Hướng Dương, Mộc Dương khẽ nhíu mày.Mặc dù Mộc Dương rất muốn uốn nắn lại ngay nhưng cô cũng hiểu được suy nghĩ của Lôi Hướng Dương. Sau cùng cô đành hít sâu một hơi, phân tích một lượt cho cậu nghe: “Cậu đừng trông vụ làm ăn này tầm thường hơn nữa có vẻ rất khó, thực ra nếu ta làm được, chắc chắn chúng ta có thể kiếm được tiền. Tuy rằng không thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng có thể kiếm chút một chút một, qua mùa thu hoạch chí ít chúng ta có thể tích góp được một chút tiền rồi lại suy nghĩ thêm có thể làm cái khác không. Cứ xem như thật sự thua lỗ, mỗi ngày không bán hết hàng, cậu mang về cho các em ăn cũng coi như cải thiện đời sống. Cậu xem mấy đứa đều đã gầy tong teo thế nào rồi.”Nói thật, mấy câu phía trước cũng không đả động được Lôi Hướng Dương nhưng những lời sau đó lại thật sự k1ch thích Lôi Hướng Dương. Vậy nên sau cùng Lôi Hướng Dương cắn răng bất chấp hết: “Được, vậy giờ chúng ta đến hàng thịt hỏi một chút.”Hai người đi thẳng đến hàng bán thịt, sau khi hỏi thăm giá cả đều bỏ ngang suy nghĩ này.Quả thật quá đắt tiền, cho dù là lòng lợn không ai chịu mua về làm cũng không dễ mua. Dù sao với tiền vốn của hai người thì không mua được bao nhiêu.Lôi Hướng Dương ngẫm nghĩ, kéo Mộc Dương quay về, sau đó nhỏ giọng nói: “Làng trên chúng ta cũng có người bán thịt lợn, ông ta đang thu mua lợn ở khắp nơi rồi lại đem ra bán, giá cả bên phía ông ta có lẽ sẽ rẻ hơn trong phố chút ít.”Lúc này Mộc Dương mới lặng lẽ thở phào một hơi.Nếu như kế hoạch này của cô cũng vỡ lở vì thiếu tiền vốn thì quả thật cô cũng không biết nên làm cái gì.Nói thật, tiền trong xã hội hiện nay quá là quý giá. Thịt lợn bán theo miếng, năm xu là đã có thể mua được một cái bánh bao nhân thịt to rồi. Mười đồng đã tính là khoản tiền lớn. Một trăm lại càng hiếm thấy.Mộc Dương thật không thích ứng kịp với tình hình này.Dù sao thời sau thu nhập chi tiêu tính tiền triệu, tiền chục nghìn, chí ít cũng phải mấy nghìn mấy trăm.Bây giờ đi tới nơi này không chỉ kinh tế kém phát triển mà ngay cả giao thông cũng vô cùng lạc hậu.Trong lòng Mộc Dương rất rõ, huyện trấn nhỏ mình lớn lên này tương lai không biết sẽ là thành phố đông đúc đường sá thế nào.Sau này muốn phát triển tốt hơn thì phải rời khỏi cái thị trấn nhỏ này.Thế là hai người cũng không trì hoãn nữa mà vội vã quay về.Vừa đi đường Mộc Dương và Lôi Hướng Dương cẩn thận hỏi thăm giá cả hàng hóaSau đó mới biết rằng giá cả hàng hóa bây giờ khá thấp.Một cân thịt lợn giá hơn 2 tệ.So sánh như vậy thì 15 tệ mà trước kia Trương Hiểu Dung đưa cho Mộc Dương lại được coi là một số tiền rất lớn.Mộc Dương nghĩ đến đây thì trong lòng có chút khó chịu.Cô thầm quyết tâm, tương lai nhất định phải để cho Trương Hiểu Dung được hưởng phúc. Nếu không thì sao có thể xứng đáng với tình cảm của Trương Hiểu Dung dành cho cô được chứ.
Lôi Hướng Dương nhìn Mộc Dương, thấy cô có vẻ đã đi dạo đủ rồi bèn hỏi cô có muốn về chưa.
Mộc Dương nhìn Lôi Hướng Dương, trực tiếp hỏi ngược lại một câu: “Có phải cậu quên mất chuyện làm ăn trước đó chúng ta đã nói rồi không?”
Lôi Hướng Dương im lặng hồi lâu, vì cậu đã quên mất thật.
Nhưng thành thật mà nói, cậu cũng không nghĩ chuyện này đáng tin, cho nên sau một đêm suy nghĩ khó tránh tình huống có hơi không muốn làm.
Quan sát vẻ mặt này của Lôi Hướng Dương, Mộc Dương khẽ nhíu mày.
Mặc dù Mộc Dương rất muốn uốn nắn lại ngay nhưng cô cũng hiểu được suy nghĩ của Lôi Hướng Dương. Sau cùng cô đành hít sâu một hơi, phân tích một lượt cho cậu nghe: “Cậu đừng trông vụ làm ăn này tầm thường hơn nữa có vẻ rất khó, thực ra nếu ta làm được, chắc chắn chúng ta có thể kiếm được tiền. Tuy rằng không thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng có thể kiếm chút một chút một, qua mùa thu hoạch chí ít chúng ta có thể tích góp được một chút tiền rồi lại suy nghĩ thêm có thể làm cái khác không. Cứ xem như thật sự thua lỗ, mỗi ngày không bán hết hàng, cậu mang về cho các em ăn cũng coi như cải thiện đời sống. Cậu xem mấy đứa đều đã gầy tong teo thế nào rồi.”
Nói thật, mấy câu phía trước cũng không đả động được Lôi Hướng Dương nhưng những lời sau đó lại thật sự k1ch thích Lôi Hướng Dương. Vậy nên sau cùng Lôi Hướng Dương cắn răng bất chấp hết: “Được, vậy giờ chúng ta đến hàng thịt hỏi một chút.”
Hai người đi thẳng đến hàng bán thịt, sau khi hỏi thăm giá cả đều bỏ ngang suy nghĩ này.
Quả thật quá đắt tiền, cho dù là lòng lợn không ai chịu mua về làm cũng không dễ mua. Dù sao với tiền vốn của hai người thì không mua được bao nhiêu.
Lôi Hướng Dương ngẫm nghĩ, kéo Mộc Dương quay về, sau đó nhỏ giọng nói: “Làng trên chúng ta cũng có người bán thịt lợn, ông ta đang thu mua lợn ở khắp nơi rồi lại đem ra bán, giá cả bên phía ông ta có lẽ sẽ rẻ hơn trong phố chút ít.”
Lúc này Mộc Dương mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Nếu như kế hoạch này của cô cũng vỡ lở vì thiếu tiền vốn thì quả thật cô cũng không biết nên làm cái gì.
Nói thật, tiền trong xã hội hiện nay quá là quý giá. Thịt lợn bán theo miếng, năm xu là đã có thể mua được một cái bánh bao nhân thịt to rồi. Mười đồng đã tính là khoản tiền lớn. Một trăm lại càng hiếm thấy.
Mộc Dương thật không thích ứng kịp với tình hình này.
Dù sao thời sau thu nhập chi tiêu tính tiền triệu, tiền chục nghìn, chí ít cũng phải mấy nghìn mấy trăm.
Bây giờ đi tới nơi này không chỉ kinh tế kém phát triển mà ngay cả giao thông cũng vô cùng lạc hậu.
Trong lòng Mộc Dương rất rõ, huyện trấn nhỏ mình lớn lên này tương lai không biết sẽ là thành phố đông đúc đường sá thế nào.
Sau này muốn phát triển tốt hơn thì phải rời khỏi cái thị trấn nhỏ này.
Thế là hai người cũng không trì hoãn nữa mà vội vã quay về.
Vừa đi đường Mộc Dương và Lôi Hướng Dương cẩn thận hỏi thăm giá cả hàng hóa
Sau đó mới biết rằng giá cả hàng hóa bây giờ khá thấp.
Một cân thịt lợn giá hơn 2 tệ.
So sánh như vậy thì 15 tệ mà trước kia Trương Hiểu Dung đưa cho Mộc Dương lại được coi là một số tiền rất lớn.
Mộc Dương nghĩ đến đây thì trong lòng có chút khó chịu.
Cô thầm quyết tâm, tương lai nhất định phải để cho Trương Hiểu Dung được hưởng phúc. Nếu không thì sao có thể xứng đáng với tình cảm của Trương Hiểu Dung dành cho cô được chứ.
Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi ĐờiTác giả: Mặc PhiTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi. Cái gì mà con đ.i.ế.m, thứ kém cỏi, không biết xấu hổ, lần lượt như nước sông Hoàng Hà, chảy không ngừng vào tai cô. Mộc Dương không khỏi lẩm bẩm trong lòng, mắng lâu như vậy, không cảm thấy khó thở sao? Mộc Dương vừa cố gắng nhớ lại thì lại nghe đối phương chửi bới: “Mộc Dương, tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục nằm giả c.h.ế.t không dậy nổi đi làm thì hôm nay ra khỏi nhà đi!" Mộc Dương bỗng nhiên mở mắt. Khi Mộc Dương mở mắt như vậy, bà ta liền giật mình. Sau đó là một loạt lời chửi bới: "Con khốn vô liêm sỉ này, mở mắt to như vậy dọa ai vậy?" Mộc Dương có chút bối rối trong giây lát. Cô chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy kể từ khi còn nhỏ. Dù lúc đầu cô bị coi như một con rối nhưng luôn sống một cuộc sống thoải mái, cơm ăn áo mặc ngon lành, không ai dám… Lôi Hướng Dương nhìn Mộc Dương, thấy cô có vẻ đã đi dạo đủ rồi bèn hỏi cô có muốn về chưa.Mộc Dương nhìn Lôi Hướng Dương, trực tiếp hỏi ngược lại một câu: “Có phải cậu quên mất chuyện làm ăn trước đó chúng ta đã nói rồi không?”Lôi Hướng Dương im lặng hồi lâu, vì cậu đã quên mất thật.Nhưng thành thật mà nói, cậu cũng không nghĩ chuyện này đáng tin, cho nên sau một đêm suy nghĩ khó tránh tình huống có hơi không muốn làm.Quan sát vẻ mặt này của Lôi Hướng Dương, Mộc Dương khẽ nhíu mày.Mặc dù Mộc Dương rất muốn uốn nắn lại ngay nhưng cô cũng hiểu được suy nghĩ của Lôi Hướng Dương. Sau cùng cô đành hít sâu một hơi, phân tích một lượt cho cậu nghe: “Cậu đừng trông vụ làm ăn này tầm thường hơn nữa có vẻ rất khó, thực ra nếu ta làm được, chắc chắn chúng ta có thể kiếm được tiền. Tuy rằng không thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng có thể kiếm chút một chút một, qua mùa thu hoạch chí ít chúng ta có thể tích góp được một chút tiền rồi lại suy nghĩ thêm có thể làm cái khác không. Cứ xem như thật sự thua lỗ, mỗi ngày không bán hết hàng, cậu mang về cho các em ăn cũng coi như cải thiện đời sống. Cậu xem mấy đứa đều đã gầy tong teo thế nào rồi.”Nói thật, mấy câu phía trước cũng không đả động được Lôi Hướng Dương nhưng những lời sau đó lại thật sự k1ch thích Lôi Hướng Dương. Vậy nên sau cùng Lôi Hướng Dương cắn răng bất chấp hết: “Được, vậy giờ chúng ta đến hàng thịt hỏi một chút.”Hai người đi thẳng đến hàng bán thịt, sau khi hỏi thăm giá cả đều bỏ ngang suy nghĩ này.Quả thật quá đắt tiền, cho dù là lòng lợn không ai chịu mua về làm cũng không dễ mua. Dù sao với tiền vốn của hai người thì không mua được bao nhiêu.Lôi Hướng Dương ngẫm nghĩ, kéo Mộc Dương quay về, sau đó nhỏ giọng nói: “Làng trên chúng ta cũng có người bán thịt lợn, ông ta đang thu mua lợn ở khắp nơi rồi lại đem ra bán, giá cả bên phía ông ta có lẽ sẽ rẻ hơn trong phố chút ít.”Lúc này Mộc Dương mới lặng lẽ thở phào một hơi.Nếu như kế hoạch này của cô cũng vỡ lở vì thiếu tiền vốn thì quả thật cô cũng không biết nên làm cái gì.Nói thật, tiền trong xã hội hiện nay quá là quý giá. Thịt lợn bán theo miếng, năm xu là đã có thể mua được một cái bánh bao nhân thịt to rồi. Mười đồng đã tính là khoản tiền lớn. Một trăm lại càng hiếm thấy.Mộc Dương thật không thích ứng kịp với tình hình này.Dù sao thời sau thu nhập chi tiêu tính tiền triệu, tiền chục nghìn, chí ít cũng phải mấy nghìn mấy trăm.Bây giờ đi tới nơi này không chỉ kinh tế kém phát triển mà ngay cả giao thông cũng vô cùng lạc hậu.Trong lòng Mộc Dương rất rõ, huyện trấn nhỏ mình lớn lên này tương lai không biết sẽ là thành phố đông đúc đường sá thế nào.Sau này muốn phát triển tốt hơn thì phải rời khỏi cái thị trấn nhỏ này.Thế là hai người cũng không trì hoãn nữa mà vội vã quay về.Vừa đi đường Mộc Dương và Lôi Hướng Dương cẩn thận hỏi thăm giá cả hàng hóaSau đó mới biết rằng giá cả hàng hóa bây giờ khá thấp.Một cân thịt lợn giá hơn 2 tệ.So sánh như vậy thì 15 tệ mà trước kia Trương Hiểu Dung đưa cho Mộc Dương lại được coi là một số tiền rất lớn.Mộc Dương nghĩ đến đây thì trong lòng có chút khó chịu.Cô thầm quyết tâm, tương lai nhất định phải để cho Trương Hiểu Dung được hưởng phúc. Nếu không thì sao có thể xứng đáng với tình cảm của Trương Hiểu Dung dành cho cô được chứ.