Lầu Tuyết Nguyệt, huyện Đào Nguyên. Phương Thượng híp mắt lại, các tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ bên cạnh hẳn, một giọng nói oanh yến truyền tới bên tai hẳn. “Phương lão gia, có thoải mái không?” Thị nữ đứng phía. sau đang bóp vai cho Phương Thượng nhẹ giọng hỏi bên tai hắn. Phương Thượng khẽ nhếch môi cười, những ngày tháng như vậy thật sự khiến cho hän rất thoải mái. “Không tệ, thưởng” “Nô tạ ơn lão gia!” Tỳ nữ xinh đẹp đứng sau lưng đang xoa bóp cho hẳn nghe vậy thì rất vui vẻ, âm thầm tăng thêm sức lực trên tay. Phương Thượng mở mắt ra, không hài lòng nói: “Gọi lão gia cái gì chứ, gọi thiếu gia!” Nô tì xinh đẹp cười duyên: “Vâng, thiếu gia!” Phương Thượng nhằm mắt lại lần nữa, trong lòng hắn không tránh khỏi có hơi cảm thán. Dưới sự nỗ lực không ngừng của hẳn, huyện Đào Nguyên cuối cùng cũng đã có kỹ viện đầu tiên...!Nhớ lại năm đó, lúc vừa mới xuyên không tới, hắn đã hoảng hốt một phen. Người khác xuyên không đều là vương tử, công tử, vậy mà hẳn lại trở thành một huyện lệnh nghèo kiết hủ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...