Tác giả:

Sân bay Kinh Hải. Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh, sau đó nối với lồ ng máy bay, dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không các hành khách xuống máy bay một cách trật tự. Vừa đặt chân xuống mặt đất, Hoàng Lương nhằm mắt lại hít một hơi thật sâu. Đã bảy năm không trở lại, không khí quê hương khiến anh vô cùng hoài niệm. Lúc này người rời ga đã đông hơn, đi cùng anh còn có một người phụ nữ cống theo một đứa bé, đứa bé trong cũi trông có vẻ chưa đầy một tuổi, mũi ươn ướt, đang vui thích gặm ngón tay. Hoàng Lương không hề quen biết hai mẹ con họ, nhưng món đồ cô ấy cầm trên tay lại làm anh chú ý. Đó là một chiếc hộp vuông được bọc vải đen, đoán chừng là hộp đựng tro cốt. Điều này cũng bình thường, nhưng dưới tấm vải đen lại lóe lên màu đỏ. “Tránh ra! Tránh ral" Có tiếng quát từ phía sau vang lên. Một nhóm người bao quanh một thanh niên đeo kính râm sải bước đi đến, người đi đường lần lượt bị đẩy sang một bên, trong mắt họ hiện lên sự tức giận nhưng không ai dám lên tiếng. “Đồ không có mắt…

Chương 44: C44: Chuyện này

Tru Thần ĐiệnTác giả: Vương GiácTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhSân bay Kinh Hải. Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh, sau đó nối với lồ ng máy bay, dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không các hành khách xuống máy bay một cách trật tự. Vừa đặt chân xuống mặt đất, Hoàng Lương nhằm mắt lại hít một hơi thật sâu. Đã bảy năm không trở lại, không khí quê hương khiến anh vô cùng hoài niệm. Lúc này người rời ga đã đông hơn, đi cùng anh còn có một người phụ nữ cống theo một đứa bé, đứa bé trong cũi trông có vẻ chưa đầy một tuổi, mũi ươn ướt, đang vui thích gặm ngón tay. Hoàng Lương không hề quen biết hai mẹ con họ, nhưng món đồ cô ấy cầm trên tay lại làm anh chú ý. Đó là một chiếc hộp vuông được bọc vải đen, đoán chừng là hộp đựng tro cốt. Điều này cũng bình thường, nhưng dưới tấm vải đen lại lóe lên màu đỏ. “Tránh ra! Tránh ral" Có tiếng quát từ phía sau vang lên. Một nhóm người bao quanh một thanh niên đeo kính râm sải bước đi đến, người đi đường lần lượt bị đẩy sang một bên, trong mắt họ hiện lên sự tức giận nhưng không ai dám lên tiếng. “Đồ không có mắt… Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh vội vàng giải thích: “Thưa chị, số suất tuyển sinh của trường chúng tôi đã kín chỗ hết rồi, mời chị qua phòng kế bên gặp cô Tào, cô ấy sẽ phụ trách việc phân bổ con chị tới các trường khác.”“Gì cơ? Hết suất rồi à? Cái trường của nợ gì thế này!” Người phụ nữ trợn mắt lườm nguýt, lấy điện thoại trong túi ra.“Alo, trường hết suất tuyển sinh rồi kia, em đã bảo là cho. con mình học trường tư dành cho con em nhà giàu đi mà anh cứ không chịu, cứ bảo là sẽ ảnh hưởng tới đường thăng tiến của anh, thế anh nghĩ con mình quan trọng hay là đường thăng tiến của anh quan trọng! Anh bảo giờ phải làm gì đây?”Trong văn phòng rộng rãi, Cao Bảo Quốc nghe vợ mình phàn nàn bèn cười làm hòa: “Vợ à, em chớ nóng, chớ nóng, giờ anh sẽ điện cho giám đốc Lâm bên sở Giáo dục ngay, em yên tâm, chắc chẳn con mình sẽ được học trường Kinh Hải một”Cao Bảo Quốc cúp điện thoại, bấm số điện thoại của giám đốc Lâm bên sở Giáo dục.Cao Bảo Quốc là giám đốc Công an thành phố Kinh Hải. Mấy năm nay, với thu nhập ngầm của anh ta, đừng nói là cho con học trường tư dành cho con nhà giàu mà dẫu có muốn mời thầy về dạy riêng cũng dư sức.Chỉ có điều, anh ta sợ người đời nói ra nói vào nên không dám phô trương để giữ cho chắc chiếc mũ ô sa trên đầu.Chỉ cần anh ta ngồi vững cái ghế giám đốc này thì chắc chăn không bao giờ lo thiếu tiền, hằng năm, xã hội đen, xã hộitrằng gì đều phải kính biếu anh ta hết.Chẳng mấy chốc, điện thoại trong văn phòng nhà trường reo lên.“Xin chào, đây là văn phòng nhà trường.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh nhận điện thoại.“Ồ, giám đốc Lâm”“Vâng, đúng vậy, phụ huynh lấy được suất tuyển sinh cuối cùng đang điền phiếu ạ.”“Chuyện này...”“Như vậy không được hay, hơn nữa làm vậy cũng là trái với quy định.”“Vâng, vâng, anh là lãnh đạo ạ.” “Vâng ạ”Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh cúp điện thoại, nét mặt lộ rõ thái độ nén giận.“Xin lỗi anh, suất cuối cùng này phải nhường cho chị kia.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh tỏ ra hết sức áy náy, bất đắc dĩ.Hoàng Lương hiểu, phen này là người phụ nữ kia đã nhờ được người bảo kê cho rồi.Mặc dù Tâm Ngữ còn nhỏ tuổi nhưng cô bé vẫn loáng thoáng hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt nhỏ không giấu nổi vẻ thất vọng nhìn Hoàng Lương, hỏi: “Bố ơi, có phải con không được học ở đây không ạ?”Hoàng Lương xoa đầu con gái, cười trả lời: “Tâm Ngữ cứ yên tâm, chắc chắn con sẽ được học ở đây, suất cuối cùng này là của con.”“Chậc..."Người phụ nữ nghe Hoàng Lương nói vậy thì tỏ vẻ khinh thường, nói bóng nói gió với giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh: “Này thầy, vừa rồi thầy bảo là đã hết suất rồi, thế giờ... Con trai tôi có thể nhập học được hay không đây?”Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh thở dài, đưa tờ phiếu đăng ký cho người phụ nữ.“Làm vậy từ đầu đi chẳng phải là được rồi sao, hừ!” Người phụ nữ giật lấy tờ giấy, lườm xéo thầy giáo.“Thưa anh, để tôi dẫn anh qua phòng kế bên, anh yên tâm, tôi sẽ tìm cho con anh một trường phù hợp.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh hết sức áy náy, đứng dậy nói với Hoàng Lương.Quan trên bảo sao thì lính dưới phải nghe vậy, thầy giáo này chỉ là giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh thuộc diện thấp cổ bé họng nhất trong trường, còn người ta là người đứng đầu sở Giáo dục, đích thân ra chỉ thị, thầy giáo không. còn cách nào khác.Hơn nữa, mẹ của em bé kia còn bỏ qua hiệu trưởng mà gọi thẳng cho giám đốc sở, có thể thấy thế lực của cô ta cũng không phải hạng xoàng.“Không cần” Hoàng Lương đáp, sắc mặt không hề thay đổi.

Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh vội vàng giải thích: “Thưa chị, số suất tuyển sinh của trường chúng tôi đã kín chỗ hết rồi, mời chị qua phòng kế bên gặp cô Tào, cô ấy sẽ phụ trách việc phân bổ con chị tới các trường khác.”

“Gì cơ? Hết suất rồi à? Cái trường của nợ gì thế này!” Người phụ nữ trợn mắt lườm nguýt, lấy điện thoại trong túi ra.

“Alo, trường hết suất tuyển sinh rồi kia, em đã bảo là cho. con mình học trường tư dành cho con em nhà giàu đi mà anh cứ không chịu, cứ bảo là sẽ ảnh hưởng tới đường thăng tiến của anh, thế anh nghĩ con mình quan trọng hay là đường thăng tiến của anh quan trọng! Anh bảo giờ phải làm gì đây?”

Trong văn phòng rộng rãi, Cao Bảo Quốc nghe vợ mình phàn nàn bèn cười làm hòa: “Vợ à, em chớ nóng, chớ nóng, giờ anh sẽ điện cho giám đốc Lâm bên sở Giáo dục ngay, em yên tâm, chắc chẳn con mình sẽ được học trường Kinh Hải một”

Cao Bảo Quốc cúp điện thoại, bấm số điện thoại của giám đốc Lâm bên sở Giáo dục.

Cao Bảo Quốc là giám đốc Công an thành phố Kinh Hải. Mấy năm nay, với thu nhập ngầm của anh ta, đừng nói là cho con học trường tư dành cho con nhà giàu mà dẫu có muốn mời thầy về dạy riêng cũng dư sức.

Chỉ có điều, anh ta sợ người đời nói ra nói vào nên không dám phô trương để giữ cho chắc chiếc mũ ô sa trên đầu.

Chỉ cần anh ta ngồi vững cái ghế giám đốc này thì chắc chăn không bao giờ lo thiếu tiền, hằng năm, xã hội đen, xã hội

trằng gì đều phải kính biếu anh ta hết.

Chẳng mấy chốc, điện thoại trong văn phòng nhà trường reo lên.

“Xin chào, đây là văn phòng nhà trường.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh nhận điện thoại.

“Ồ, giám đốc Lâm”

“Vâng, đúng vậy, phụ huynh lấy được suất tuyển sinh cuối cùng đang điền phiếu ạ.”

“Chuyện này...”

“Như vậy không được hay, hơn nữa làm vậy cũng là trái với quy định.”

“Vâng, vâng, anh là lãnh đạo ạ.” “Vâng ạ”

Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh cúp điện thoại, nét mặt lộ rõ thái độ nén giận.

“Xin lỗi anh, suất cuối cùng này phải nhường cho chị kia.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh tỏ ra hết sức áy náy, bất đắc dĩ.

Hoàng Lương hiểu, phen này là người phụ nữ kia đã nhờ được người bảo kê cho rồi.

Mặc dù Tâm Ngữ còn nhỏ tuổi nhưng cô bé vẫn loáng thoáng hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt nhỏ không giấu nổi vẻ thất vọng nhìn Hoàng Lương, hỏi: “Bố ơi, có phải con không được học ở đây không ạ?”

Hoàng Lương xoa đầu con gái, cười trả lời: “Tâm Ngữ cứ yên tâm, chắc chắn con sẽ được học ở đây, suất cuối cùng này là của con.”

“Chậc..."

Người phụ nữ nghe Hoàng Lương nói vậy thì tỏ vẻ khinh thường, nói bóng nói gió với giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh: “Này thầy, vừa rồi thầy bảo là đã hết suất rồi, thế giờ... Con trai tôi có thể nhập học được hay không đây?”

Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh thở dài, đưa tờ phiếu đăng ký cho người phụ nữ.

“Làm vậy từ đầu đi chẳng phải là được rồi sao, hừ!” Người phụ nữ giật lấy tờ giấy, lườm xéo thầy giáo.

“Thưa anh, để tôi dẫn anh qua phòng kế bên, anh yên tâm, tôi sẽ tìm cho con anh một trường phù hợp.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh hết sức áy náy, đứng dậy nói với Hoàng Lương.

Quan trên bảo sao thì lính dưới phải nghe vậy, thầy giáo này chỉ là giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh thuộc diện thấp cổ bé họng nhất trong trường, còn người ta là người đứng đầu sở Giáo dục, đích thân ra chỉ thị, thầy giáo không. còn cách nào khác.

Hơn nữa, mẹ của em bé kia còn bỏ qua hiệu trưởng mà gọi thẳng cho giám đốc sở, có thể thấy thế lực của cô ta cũng không phải hạng xoàng.

“Không cần” Hoàng Lương đáp, sắc mặt không hề thay đổi.

Tru Thần ĐiệnTác giả: Vương GiácTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhSân bay Kinh Hải. Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh, sau đó nối với lồ ng máy bay, dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không các hành khách xuống máy bay một cách trật tự. Vừa đặt chân xuống mặt đất, Hoàng Lương nhằm mắt lại hít một hơi thật sâu. Đã bảy năm không trở lại, không khí quê hương khiến anh vô cùng hoài niệm. Lúc này người rời ga đã đông hơn, đi cùng anh còn có một người phụ nữ cống theo một đứa bé, đứa bé trong cũi trông có vẻ chưa đầy một tuổi, mũi ươn ướt, đang vui thích gặm ngón tay. Hoàng Lương không hề quen biết hai mẹ con họ, nhưng món đồ cô ấy cầm trên tay lại làm anh chú ý. Đó là một chiếc hộp vuông được bọc vải đen, đoán chừng là hộp đựng tro cốt. Điều này cũng bình thường, nhưng dưới tấm vải đen lại lóe lên màu đỏ. “Tránh ra! Tránh ral" Có tiếng quát từ phía sau vang lên. Một nhóm người bao quanh một thanh niên đeo kính râm sải bước đi đến, người đi đường lần lượt bị đẩy sang một bên, trong mắt họ hiện lên sự tức giận nhưng không ai dám lên tiếng. “Đồ không có mắt… Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh vội vàng giải thích: “Thưa chị, số suất tuyển sinh của trường chúng tôi đã kín chỗ hết rồi, mời chị qua phòng kế bên gặp cô Tào, cô ấy sẽ phụ trách việc phân bổ con chị tới các trường khác.”“Gì cơ? Hết suất rồi à? Cái trường của nợ gì thế này!” Người phụ nữ trợn mắt lườm nguýt, lấy điện thoại trong túi ra.“Alo, trường hết suất tuyển sinh rồi kia, em đã bảo là cho. con mình học trường tư dành cho con em nhà giàu đi mà anh cứ không chịu, cứ bảo là sẽ ảnh hưởng tới đường thăng tiến của anh, thế anh nghĩ con mình quan trọng hay là đường thăng tiến của anh quan trọng! Anh bảo giờ phải làm gì đây?”Trong văn phòng rộng rãi, Cao Bảo Quốc nghe vợ mình phàn nàn bèn cười làm hòa: “Vợ à, em chớ nóng, chớ nóng, giờ anh sẽ điện cho giám đốc Lâm bên sở Giáo dục ngay, em yên tâm, chắc chẳn con mình sẽ được học trường Kinh Hải một”Cao Bảo Quốc cúp điện thoại, bấm số điện thoại của giám đốc Lâm bên sở Giáo dục.Cao Bảo Quốc là giám đốc Công an thành phố Kinh Hải. Mấy năm nay, với thu nhập ngầm của anh ta, đừng nói là cho con học trường tư dành cho con nhà giàu mà dẫu có muốn mời thầy về dạy riêng cũng dư sức.Chỉ có điều, anh ta sợ người đời nói ra nói vào nên không dám phô trương để giữ cho chắc chiếc mũ ô sa trên đầu.Chỉ cần anh ta ngồi vững cái ghế giám đốc này thì chắc chăn không bao giờ lo thiếu tiền, hằng năm, xã hội đen, xã hộitrằng gì đều phải kính biếu anh ta hết.Chẳng mấy chốc, điện thoại trong văn phòng nhà trường reo lên.“Xin chào, đây là văn phòng nhà trường.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh nhận điện thoại.“Ồ, giám đốc Lâm”“Vâng, đúng vậy, phụ huynh lấy được suất tuyển sinh cuối cùng đang điền phiếu ạ.”“Chuyện này...”“Như vậy không được hay, hơn nữa làm vậy cũng là trái với quy định.”“Vâng, vâng, anh là lãnh đạo ạ.” “Vâng ạ”Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh cúp điện thoại, nét mặt lộ rõ thái độ nén giận.“Xin lỗi anh, suất cuối cùng này phải nhường cho chị kia.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh tỏ ra hết sức áy náy, bất đắc dĩ.Hoàng Lương hiểu, phen này là người phụ nữ kia đã nhờ được người bảo kê cho rồi.Mặc dù Tâm Ngữ còn nhỏ tuổi nhưng cô bé vẫn loáng thoáng hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt nhỏ không giấu nổi vẻ thất vọng nhìn Hoàng Lương, hỏi: “Bố ơi, có phải con không được học ở đây không ạ?”Hoàng Lương xoa đầu con gái, cười trả lời: “Tâm Ngữ cứ yên tâm, chắc chắn con sẽ được học ở đây, suất cuối cùng này là của con.”“Chậc..."Người phụ nữ nghe Hoàng Lương nói vậy thì tỏ vẻ khinh thường, nói bóng nói gió với giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh: “Này thầy, vừa rồi thầy bảo là đã hết suất rồi, thế giờ... Con trai tôi có thể nhập học được hay không đây?”Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh thở dài, đưa tờ phiếu đăng ký cho người phụ nữ.“Làm vậy từ đầu đi chẳng phải là được rồi sao, hừ!” Người phụ nữ giật lấy tờ giấy, lườm xéo thầy giáo.“Thưa anh, để tôi dẫn anh qua phòng kế bên, anh yên tâm, tôi sẽ tìm cho con anh một trường phù hợp.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh hết sức áy náy, đứng dậy nói với Hoàng Lương.Quan trên bảo sao thì lính dưới phải nghe vậy, thầy giáo này chỉ là giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh thuộc diện thấp cổ bé họng nhất trong trường, còn người ta là người đứng đầu sở Giáo dục, đích thân ra chỉ thị, thầy giáo không. còn cách nào khác.Hơn nữa, mẹ của em bé kia còn bỏ qua hiệu trưởng mà gọi thẳng cho giám đốc sở, có thể thấy thế lực của cô ta cũng không phải hạng xoàng.“Không cần” Hoàng Lương đáp, sắc mặt không hề thay đổi.

Chương 44: C44: Chuyện này