Tác giả:

"Lão già, kiểm tra lại giúp con, con cảm giác hình như mình mắc bệnh nan y rồi."   "Không cần kiểm tra, thằng nhóc thúi, con vốn không bị bệnh gì sất. Yên tâm, chỉ là dẫm phải thủy tinh thôi, không có gì nghiêm trọng."   "Thật không? Nhưng mà con còn thấy chóng mặt hoa mắt nữa, đầu óc lâng lâng, cứ như có ai đó không ngừng thì thầm bên tai ấy."   Gần đây Dương Kiệt vô cùng buồn bực.   Kể từ khi bất cẩn giẫm nát một viên ngọc thủy tinh cạnh miếu Dược Vương trên núi, hắn bắt đầu gặp xui xẻo. Cứ đến buổi tối, hắn lại nghe thấy tiếng thì thầm kỳ quái bên tai. Tình huống này đã kéo dài một tuần lễ, hắn cảm giác bản thân sắp nổi điên rồi, chỉ có thể cầu cứu ông lão bác sĩ tài giỏi này.   "Không nhưng nhị gì hết! Ta chắc chắn con rất khỏe mạnh! Thằng ranh này, có phải con kiếm cớ để khỏi về thành phố Tương Đàm không? Ta nói cho con biết, lúc trước cha con giao con cho ta, nhờ cậy ta dạy võ công và y thuật cho con, ta đều làm hết rồi. Còn con đó... Mau cút về nhà họ Dương đi, trong nhà còn có…

Chương 35: Cái này

Cực Phẩm Toàn Năng Y ThánhTác giả: Tịch LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Lão già, kiểm tra lại giúp con, con cảm giác hình như mình mắc bệnh nan y rồi."   "Không cần kiểm tra, thằng nhóc thúi, con vốn không bị bệnh gì sất. Yên tâm, chỉ là dẫm phải thủy tinh thôi, không có gì nghiêm trọng."   "Thật không? Nhưng mà con còn thấy chóng mặt hoa mắt nữa, đầu óc lâng lâng, cứ như có ai đó không ngừng thì thầm bên tai ấy."   Gần đây Dương Kiệt vô cùng buồn bực.   Kể từ khi bất cẩn giẫm nát một viên ngọc thủy tinh cạnh miếu Dược Vương trên núi, hắn bắt đầu gặp xui xẻo. Cứ đến buổi tối, hắn lại nghe thấy tiếng thì thầm kỳ quái bên tai. Tình huống này đã kéo dài một tuần lễ, hắn cảm giác bản thân sắp nổi điên rồi, chỉ có thể cầu cứu ông lão bác sĩ tài giỏi này.   "Không nhưng nhị gì hết! Ta chắc chắn con rất khỏe mạnh! Thằng ranh này, có phải con kiếm cớ để khỏi về thành phố Tương Đàm không? Ta nói cho con biết, lúc trước cha con giao con cho ta, nhờ cậy ta dạy võ công và y thuật cho con, ta đều làm hết rồi. Còn con đó... Mau cút về nhà họ Dương đi, trong nhà còn có… Theo Lâm Hồng Tụ đánh giá, Diệp Thiên Vũ trên sân khấu có thể gọi là một người đàn ông hoàn hảo.Anh ta trẻ trung, nhiều tiền, tài hoa hơn người, gương mặt đẹp trai, dáng người cao lớn. Hơn nữa, dường như anh ta cònyêu Diệp Khinh Tuyết sâu sắc.Dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng hợp với Diệp Khinh Tuyết hơn Dương KiệtVẽ phần Dương Kiệt, hì hì, hản xưng đôi với cô hơn nhá."Dương Kiệt, anh cảm thấy thế nào về tài năng đàn piano. của Diệp Thiên Vữ?" Cố Nhược Thu im lặng xuất hiện bên. cạnh Dương Kiệt."Cái này..."Dương Kiệt khế cau mày, có vẻ hơi khó xử.Cố Nhược Thu cười lạnh trong lòng.Cô ta đã nhờ người điều tra lai lịch của Dương Kiệt r sống ở nông thôn từ nhỏ, có lẽ cũng không được học hành gì nhiều, chẳng biết đống bãng cấp đó từ đâu ra. Cô ta đã dùng mọi phương pháp nhưng vẫn không thể điều tra được, có điều những loại hình mang tính chất nghệ thuật như đàn piano thì hẳn hẳn không được học đâu.Người như vậy sao mà biết kỹ năng chơi piano của Diệp Thiên Vũ tốt hay chưa tốt chứ!Này, trò hay bắt đầu rồi” Lúc này, rất nhiều người ở gần đó nhận ra nơi này có gì đó không đúng, bèn tụ tập lại xung quanh, chuấn bị xem Dương Kiệt tự biến mình thành kẻ ngốc.Đối với một gia tộc phú hào, tiền bạc của cải chỉ là những lều khiến họ khác biệt với người bình thường là thế. hệ saul Dù là học vấn hay tài năng, chúng đều là rồng phượng. giữa loài người, bởi do đã nhận nền giáo dục tiên tiến từ khi còn bé xíu.Lúc này Cố Nhược Thu hỏi Dương Kiệt thấy Diệp Thiên Vũ chơi thế nào không khác gì đang ngăm cười nhạo Dương Kiệt, chê hản không học vấn, không nghề nghiệp, cũng không có nhiều tài lẻ như Diệp Thiên Vũ.Một cái tát thẳng vào mặt!Cô ta khinh thường Dương Kiệt ở đẳng cấp thấp, hoàn toàn không băng Diệp Thiên Vũ, càng không xứng với Diệp Khinh Tuyết!Lâm Hồng Tụ không khỏi toát mồ hôi, âm thầm lo lăng cho Dương Kiệt.Tuy nhiên lúc cô quay sang, chỉ thấy Dương Kiệt hoàn toàn không quan tâm đ ến những gì bên kia nói, người ta còn đang vui vẻ ăn đ ĩa trái cây và các món nguội không biết lấy từ đâu.Thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Dương Kiệt, Cố Nhược Thu càng cười vui vẻ hơn"Không trả lời được cũng không sao đâu, dù sao thì mọi chuyện cũng rành rành ra đó rồi, đêm nay sẽ cho tất cả mọi người biết anh không xứng với Khinh Tuyết, nhà họ Dương các.anh cũng đừng hòng cản trở việc từ hôn” Bỗng dưng Cố Nhược Thu cảm thấy Dương Kiệt hơi đáng thương.Mặc dù sinh ra trong một đại gia tộc thì không phải lo lãng chuyện cơm ăn áo mặc nhưng sự cạnh tranh giữa đám con cháu lại khốc liệt hơn nhiều so với những gia đình bình thường. Cha mẹ của Dương Kiệt mất sớm, từ nhỏ hẳn đã là đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, ít được người khác quan tâm, thế nên mới mơ màng bị một lão già ôm lên núi sống.

Theo Lâm Hồng Tụ đánh giá, Diệp Thiên Vũ trên sân khấu có thể gọi là một người đàn ông hoàn hảo.

Anh ta trẻ trung, nhiều tiền, tài hoa hơn người, gương mặt đẹp trai, dáng người cao lớn. Hơn nữa, dường như anh ta còn

yêu Diệp Khinh Tuyết sâu sắc.

Dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng hợp với Diệp Khinh Tuyết hơn Dương Kiệt

Vẽ phần Dương Kiệt, hì hì, hản xưng đôi với cô hơn nhá.

"Dương Kiệt, anh cảm thấy thế nào về tài năng đàn piano. của Diệp Thiên Vữ?" Cố Nhược Thu im lặng xuất hiện bên. cạnh Dương Kiệt.

"Cái này..."

Dương Kiệt khế cau mày, có vẻ hơi khó xử.

Cố Nhược Thu cười lạnh trong lòng.

Cô ta đã nhờ người điều tra lai lịch của Dương Kiệt r sống ở nông thôn từ nhỏ, có lẽ cũng không được học hành gì nhiều, chẳng biết đống bãng cấp đó từ đâu ra. Cô ta đã dùng mọi phương pháp nhưng vẫn không thể điều tra được, có điều những loại hình mang tính chất nghệ thuật như đàn piano thì hẳn hẳn không được học đâu.

Người như vậy sao mà biết kỹ năng chơi piano của Diệp Thiên Vũ tốt hay chưa tốt chứ!

Này, trò hay bắt đầu rồi” Lúc này, rất nhiều người ở gần đó nhận ra nơi này có gì đó không đúng, bèn tụ tập lại xung quanh, chuấn bị xem Dương Kiệt tự biến mình thành kẻ ngốc.

Đối với một gia tộc phú hào, tiền bạc của cải chỉ là những lều khiến họ khác biệt với người bình thường là thế. hệ saul Dù là học vấn hay tài năng, chúng đều là rồng phượng. giữa loài người, bởi do đã nhận nền giáo dục tiên tiến từ khi còn bé xíu.

Lúc này Cố Nhược Thu hỏi Dương Kiệt thấy Diệp Thiên Vũ chơi thế nào không khác gì đang ngăm cười nhạo Dương Kiệt, chê hản không học vấn, không nghề nghiệp, cũng không có nhiều tài lẻ như Diệp Thiên Vũ.

Một cái tát thẳng vào mặt!

Cô ta khinh thường Dương Kiệt ở đẳng cấp thấp, hoàn toàn không băng Diệp Thiên Vũ, càng không xứng với Diệp Khinh Tuyết!

Lâm Hồng Tụ không khỏi toát mồ hôi, âm thầm lo lăng cho Dương Kiệt.

Tuy nhiên lúc cô quay sang, chỉ thấy Dương Kiệt hoàn toàn không quan tâm đ ến những gì bên kia nói, người ta còn đang vui vẻ ăn đ ĩa trái cây và các món nguội không biết lấy từ đâu.

Thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Dương Kiệt, Cố Nhược Thu càng cười vui vẻ hơn

"Không trả lời được cũng không sao đâu, dù sao thì mọi chuyện cũng rành rành ra đó rồi, đêm nay sẽ cho tất cả mọi người biết anh không xứng với Khinh Tuyết, nhà họ Dương các.

anh cũng đừng hòng cản trở việc từ hôn” Bỗng dưng Cố Nhược Thu cảm thấy Dương Kiệt hơi đáng thương.

Mặc dù sinh ra trong một đại gia tộc thì không phải lo lãng chuyện cơm ăn áo mặc nhưng sự cạnh tranh giữa đám con cháu lại khốc liệt hơn nhiều so với những gia đình bình thường. Cha mẹ của Dương Kiệt mất sớm, từ nhỏ hẳn đã là đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, ít được người khác quan tâm, thế nên mới mơ màng bị một lão già ôm lên núi sống.

Cực Phẩm Toàn Năng Y ThánhTác giả: Tịch LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Lão già, kiểm tra lại giúp con, con cảm giác hình như mình mắc bệnh nan y rồi."   "Không cần kiểm tra, thằng nhóc thúi, con vốn không bị bệnh gì sất. Yên tâm, chỉ là dẫm phải thủy tinh thôi, không có gì nghiêm trọng."   "Thật không? Nhưng mà con còn thấy chóng mặt hoa mắt nữa, đầu óc lâng lâng, cứ như có ai đó không ngừng thì thầm bên tai ấy."   Gần đây Dương Kiệt vô cùng buồn bực.   Kể từ khi bất cẩn giẫm nát một viên ngọc thủy tinh cạnh miếu Dược Vương trên núi, hắn bắt đầu gặp xui xẻo. Cứ đến buổi tối, hắn lại nghe thấy tiếng thì thầm kỳ quái bên tai. Tình huống này đã kéo dài một tuần lễ, hắn cảm giác bản thân sắp nổi điên rồi, chỉ có thể cầu cứu ông lão bác sĩ tài giỏi này.   "Không nhưng nhị gì hết! Ta chắc chắn con rất khỏe mạnh! Thằng ranh này, có phải con kiếm cớ để khỏi về thành phố Tương Đàm không? Ta nói cho con biết, lúc trước cha con giao con cho ta, nhờ cậy ta dạy võ công và y thuật cho con, ta đều làm hết rồi. Còn con đó... Mau cút về nhà họ Dương đi, trong nhà còn có… Theo Lâm Hồng Tụ đánh giá, Diệp Thiên Vũ trên sân khấu có thể gọi là một người đàn ông hoàn hảo.Anh ta trẻ trung, nhiều tiền, tài hoa hơn người, gương mặt đẹp trai, dáng người cao lớn. Hơn nữa, dường như anh ta cònyêu Diệp Khinh Tuyết sâu sắc.Dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng hợp với Diệp Khinh Tuyết hơn Dương KiệtVẽ phần Dương Kiệt, hì hì, hản xưng đôi với cô hơn nhá."Dương Kiệt, anh cảm thấy thế nào về tài năng đàn piano. của Diệp Thiên Vữ?" Cố Nhược Thu im lặng xuất hiện bên. cạnh Dương Kiệt."Cái này..."Dương Kiệt khế cau mày, có vẻ hơi khó xử.Cố Nhược Thu cười lạnh trong lòng.Cô ta đã nhờ người điều tra lai lịch của Dương Kiệt r sống ở nông thôn từ nhỏ, có lẽ cũng không được học hành gì nhiều, chẳng biết đống bãng cấp đó từ đâu ra. Cô ta đã dùng mọi phương pháp nhưng vẫn không thể điều tra được, có điều những loại hình mang tính chất nghệ thuật như đàn piano thì hẳn hẳn không được học đâu.Người như vậy sao mà biết kỹ năng chơi piano của Diệp Thiên Vũ tốt hay chưa tốt chứ!Này, trò hay bắt đầu rồi” Lúc này, rất nhiều người ở gần đó nhận ra nơi này có gì đó không đúng, bèn tụ tập lại xung quanh, chuấn bị xem Dương Kiệt tự biến mình thành kẻ ngốc.Đối với một gia tộc phú hào, tiền bạc của cải chỉ là những lều khiến họ khác biệt với người bình thường là thế. hệ saul Dù là học vấn hay tài năng, chúng đều là rồng phượng. giữa loài người, bởi do đã nhận nền giáo dục tiên tiến từ khi còn bé xíu.Lúc này Cố Nhược Thu hỏi Dương Kiệt thấy Diệp Thiên Vũ chơi thế nào không khác gì đang ngăm cười nhạo Dương Kiệt, chê hản không học vấn, không nghề nghiệp, cũng không có nhiều tài lẻ như Diệp Thiên Vũ.Một cái tát thẳng vào mặt!Cô ta khinh thường Dương Kiệt ở đẳng cấp thấp, hoàn toàn không băng Diệp Thiên Vũ, càng không xứng với Diệp Khinh Tuyết!Lâm Hồng Tụ không khỏi toát mồ hôi, âm thầm lo lăng cho Dương Kiệt.Tuy nhiên lúc cô quay sang, chỉ thấy Dương Kiệt hoàn toàn không quan tâm đ ến những gì bên kia nói, người ta còn đang vui vẻ ăn đ ĩa trái cây và các món nguội không biết lấy từ đâu.Thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Dương Kiệt, Cố Nhược Thu càng cười vui vẻ hơn"Không trả lời được cũng không sao đâu, dù sao thì mọi chuyện cũng rành rành ra đó rồi, đêm nay sẽ cho tất cả mọi người biết anh không xứng với Khinh Tuyết, nhà họ Dương các.anh cũng đừng hòng cản trở việc từ hôn” Bỗng dưng Cố Nhược Thu cảm thấy Dương Kiệt hơi đáng thương.Mặc dù sinh ra trong một đại gia tộc thì không phải lo lãng chuyện cơm ăn áo mặc nhưng sự cạnh tranh giữa đám con cháu lại khốc liệt hơn nhiều so với những gia đình bình thường. Cha mẹ của Dương Kiệt mất sớm, từ nhỏ hẳn đã là đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, ít được người khác quan tâm, thế nên mới mơ màng bị một lão già ôm lên núi sống.

Chương 35: Cái này