"Ầm ~" Theo tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên, làn khí nóng kèm theo tiếng nổ đinh tai, khiến cho đặc nàngng mị ảnh -- Tô Oản Nhan tránh không kịp, cả người đều nổ bay ra ngoài. Cảm giác đau đớn khi thân thể bị chia lìa, phảng phất còn quanh quẩn ở trong đầu, Tô Oản Nhan lại đột nhiên cảm thấy bị người hung hăng vung một cái tát trên mặt. Trong miệng nhanh chóng có mùi máu tươi, một cú tát này lực đánh cũng không nhẹ, là muốn đưa nàng vào chỗ chết sao? Cho tới bây giờ chỉ có nàng đánh người khác, cũng chưa có người nào không có mắt, dám trắng trợn đánh nàng như vậy. Tô Oản Nhan khẽ "Tê" một tiếng, tức giận nhất thời xông lên. Tình huống gì đậy? Chẳng lẽ, khoảng cách nổ tung gần như vậy, cũng không thể nổ chết nàng? Mạng nàng lớn như vậy? Nàng còn sống? Nếu như nàng còn sống, dù coi như nhiệm vụ lần này thất bại, cũng không tới phiên người khác thừa dịp nàng bị thương, vụng trộm vả mặt nàng nhục nhã nha? Đường đường là đặc công mị ảnh, cũng không phải ai cũng có thể đánh. Tô Oản Nhan đè…
Chương 3: Chương 3
Mở Màn Lưu Đày Vương Phi Dọn Sạch Hoàng ThànhTác giả: Thính Phong Đẳng 1Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Ầm ~" Theo tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên, làn khí nóng kèm theo tiếng nổ đinh tai, khiến cho đặc nàngng mị ảnh -- Tô Oản Nhan tránh không kịp, cả người đều nổ bay ra ngoài. Cảm giác đau đớn khi thân thể bị chia lìa, phảng phất còn quanh quẩn ở trong đầu, Tô Oản Nhan lại đột nhiên cảm thấy bị người hung hăng vung một cái tát trên mặt. Trong miệng nhanh chóng có mùi máu tươi, một cú tát này lực đánh cũng không nhẹ, là muốn đưa nàng vào chỗ chết sao? Cho tới bây giờ chỉ có nàng đánh người khác, cũng chưa có người nào không có mắt, dám trắng trợn đánh nàng như vậy. Tô Oản Nhan khẽ "Tê" một tiếng, tức giận nhất thời xông lên. Tình huống gì đậy? Chẳng lẽ, khoảng cách nổ tung gần như vậy, cũng không thể nổ chết nàng? Mạng nàng lớn như vậy? Nàng còn sống? Nếu như nàng còn sống, dù coi như nhiệm vụ lần này thất bại, cũng không tới phiên người khác thừa dịp nàng bị thương, vụng trộm vả mặt nàng nhục nhã nha? Đường đường là đặc công mị ảnh, cũng không phải ai cũng có thể đánh. Tô Oản Nhan đè… Thần kỳ nhất chính là, Tô Oản Nhan phát hiện, thế giới mà nàng sống lại này, cư nhiên giống với nội dung giai đoạn trước của một quyển ngôn tình cẩu huyết mà nàng đã từng xem qua!Nàng chẳng những trọng sinh, còn xuyên sách!Trong sách, vị Tiêu vương hôn mê bất tỉnh kia, là vị ngũ hoàng tử của tiên hoàng, rất được tiên hoàng yêu thích, nghe đồn năm đó tiên hoàng thậm chí còn lén lút cho Tiêu vương một phần di chiếu truyền ngôi.Nếu không phải năm đó tiên hoàng đột nhiên phát bệnh cấp tính chết, Tiêu Vương lại vừa vặn ở biên cảnh đánh giặc, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế kia cũng không tới phiên đương kim hoàng thượng.Mặc dù Tiêu vương cùng đương kim hoàng thượng là thân huynh đệ, Tiêu vương cũng không có biểu hiện ra ý muốn mưu triều soán vị, đối với đương kim hoàng thượng mà nói, Tiêu vương vẫn là một quả bom hẹn giờ, trăm phương ngàn kế muốn trừ khử hắn.Vết thương của Tiêu Vương, căn bản không phải do hắn dính phải trên chiến trường, mà là do nội gián do Hoàng đế an bài âm thầm hạ độc, mục đích chính là để diệt trừ Tiêu Vương.Nhưng hết lần này tới lần khác mạng của Tiêu Vương vẫn cứng, thế mà lại không chết, còn bị ám vệ cùng thủ hạ của hắn một đường hộ tống trở về kinh.Hoàng đế ngoài mặt biểu hiện bộ dáng lo lắng tức giận, nhưng căn bản không cho các thái y toàn lực trị liệu.Những thái y kia đều ăn cơm của hoàng thất, lĩnh bổng lộc từ hoàng thất, dù có cương trực công chính, không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ đến tính mạng của người trong gia tộc mình chứ?Vì thế, liền có nội dung Hoàng đế viết chiếu thư xung hỉ này, nói một cách tốt đẹp là tứ hôn.Chỉ là sau khi Tô Oản Nhan gả cho Quý Tiêu Hàn được ba ngày, Hoàng đế lòng nghi ngờ sâu nặng vẫn không yên tâm, lại thêm một tờ chiếu thư, lấy tội danh Tiêu Vương âm thầm nuôi binh mưu phản, đem Quý Tiêu Hàn cùng những thuộc hạ của hắn, tất cả đều lưu đày tới Tuyền Châu ngoài ngàn dặm.Nội dung mục nát ở chỗ này, tác giả kia càng viết lại càng bí ý tưởng, trực tiếp bỏ ngang.Lúc ấy Tô Oản Nhan đọc đến đây liền nổi giận, Tô Oản Nhan sao có thể vô dụng như vậy chứ? Thế này chẳng phải đang bôi nhọ cái tên của nàng sao!Cuối cùng vẫn là từ những giới thiệu vắn tắt của tiểu thuyết, đại khái hiểu được nam chính Quý Tiêu Hàn trải qua các loại đau khổ, cuối cùng thật sự khởi binh tạo phản, lấy cái kết lên làm hoàng đế để kết thúc mọi chuyện.Nội dung cẩu huyết lại dễ viết như vậy, tác giả lại chỉ viết được đến trước con đường lưu đày của đám người Tiêu Vương, cuộc sống hạnh phúc của nam chính sau này đều không có, Tô Oản Nhan tất nhiên cũng không biết, vị Tiêu Vương phi này cuối cùng có lên làm hoàng hậu hay không.Tô Oản Nhan vì thế còn từng mắng to tác giả.Ai da! Nếu biết có một ngày nàng sẽ xuyên thành tiểu pháo hôi trùng tên trong sách, nàng dù có phải hack máy tính tác giả rồi tự mình viết, cũng phải viết cho xong nội dung vở kịch.Tô Oản Nhan thở dài thật sâu, loại thiết lập nhân vật nhu nhược tiểu pháo hôi này, đối với một người một lời không hợp liền đánh nhau như nàng, căn bản không thể bắt chước!Trong từ điển của nàng cũng không có đạo lý mặc cho người ta xâu xé, càng không có khái niệm an phận.Cuộc sống nhạt nhẽo như thế, không phục liền phải xông lên!…
Thần kỳ nhất chính là, Tô Oản Nhan phát hiện, thế giới mà nàng sống lại này, cư nhiên giống với nội dung giai đoạn trước của một quyển ngôn tình cẩu huyết mà nàng đã từng xem qua!
Nàng chẳng những trọng sinh, còn xuyên sách!
Trong sách, vị Tiêu vương hôn mê bất tỉnh kia, là vị ngũ hoàng tử của tiên hoàng, rất được tiên hoàng yêu thích, nghe đồn năm đó tiên hoàng thậm chí còn lén lút cho Tiêu vương một phần di chiếu truyền ngôi.
Nếu không phải năm đó tiên hoàng đột nhiên phát bệnh cấp tính chết, Tiêu Vương lại vừa vặn ở biên cảnh đánh giặc, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế kia cũng không tới phiên đương kim hoàng thượng.
Mặc dù Tiêu vương cùng đương kim hoàng thượng là thân huynh đệ, Tiêu vương cũng không có biểu hiện ra ý muốn mưu triều soán vị, đối với đương kim hoàng thượng mà nói, Tiêu vương vẫn là một quả bom hẹn giờ, trăm phương ngàn kế muốn trừ khử hắn.
Vết thương của Tiêu Vương, căn bản không phải do hắn dính phải trên chiến trường, mà là do nội gián do Hoàng đế an bài âm thầm hạ độc, mục đích chính là để diệt trừ Tiêu Vương.
Nhưng hết lần này tới lần khác mạng của Tiêu Vương vẫn cứng, thế mà lại không chết, còn bị ám vệ cùng thủ hạ của hắn một đường hộ tống trở về kinh.
Hoàng đế ngoài mặt biểu hiện bộ dáng lo lắng tức giận, nhưng căn bản không cho các thái y toàn lực trị liệu.
Những thái y kia đều ăn cơm của hoàng thất, lĩnh bổng lộc từ hoàng thất, dù có cương trực công chính, không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ đến tính mạng của người trong gia tộc mình chứ?
Vì thế, liền có nội dung Hoàng đế viết chiếu thư xung hỉ này, nói một cách tốt đẹp là tứ hôn.
Chỉ là sau khi Tô Oản Nhan gả cho Quý Tiêu Hàn được ba ngày, Hoàng đế lòng nghi ngờ sâu nặng vẫn không yên tâm, lại thêm một tờ chiếu thư, lấy tội danh Tiêu Vương âm thầm nuôi binh mưu phản, đem Quý Tiêu Hàn cùng những thuộc hạ của hắn, tất cả đều lưu đày tới Tuyền Châu ngoài ngàn dặm.
Nội dung mục nát ở chỗ này, tác giả kia càng viết lại càng bí ý tưởng, trực tiếp bỏ ngang.
Lúc ấy Tô Oản Nhan đọc đến đây liền nổi giận, Tô Oản Nhan sao có thể vô dụng như vậy chứ? Thế này chẳng phải đang bôi nhọ cái tên của nàng sao!
Cuối cùng vẫn là từ những giới thiệu vắn tắt của tiểu thuyết, đại khái hiểu được nam chính Quý Tiêu Hàn trải qua các loại đau khổ, cuối cùng thật sự khởi binh tạo phản, lấy cái kết lên làm hoàng đế để kết thúc mọi chuyện.
Nội dung cẩu huyết lại dễ viết như vậy, tác giả lại chỉ viết được đến trước con đường lưu đày của đám người Tiêu Vương, cuộc sống hạnh phúc của nam chính sau này đều không có, Tô Oản Nhan tất nhiên cũng không biết, vị Tiêu Vương phi này cuối cùng có lên làm hoàng hậu hay không.
Tô Oản Nhan vì thế còn từng mắng to tác giả.
Ai da! Nếu biết có một ngày nàng sẽ xuyên thành tiểu pháo hôi trùng tên trong sách, nàng dù có phải hack máy tính tác giả rồi tự mình viết, cũng phải viết cho xong nội dung vở kịch.
Tô Oản Nhan thở dài thật sâu, loại thiết lập nhân vật nhu nhược tiểu pháo hôi này, đối với một người một lời không hợp liền đánh nhau như nàng, căn bản không thể bắt chước!
Trong từ điển của nàng cũng không có đạo lý mặc cho người ta xâu xé, càng không có khái niệm an phận.
Cuộc sống nhạt nhẽo như thế, không phục liền phải xông lên!
…
Mở Màn Lưu Đày Vương Phi Dọn Sạch Hoàng ThànhTác giả: Thính Phong Đẳng 1Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Ầm ~" Theo tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên, làn khí nóng kèm theo tiếng nổ đinh tai, khiến cho đặc nàngng mị ảnh -- Tô Oản Nhan tránh không kịp, cả người đều nổ bay ra ngoài. Cảm giác đau đớn khi thân thể bị chia lìa, phảng phất còn quanh quẩn ở trong đầu, Tô Oản Nhan lại đột nhiên cảm thấy bị người hung hăng vung một cái tát trên mặt. Trong miệng nhanh chóng có mùi máu tươi, một cú tát này lực đánh cũng không nhẹ, là muốn đưa nàng vào chỗ chết sao? Cho tới bây giờ chỉ có nàng đánh người khác, cũng chưa có người nào không có mắt, dám trắng trợn đánh nàng như vậy. Tô Oản Nhan khẽ "Tê" một tiếng, tức giận nhất thời xông lên. Tình huống gì đậy? Chẳng lẽ, khoảng cách nổ tung gần như vậy, cũng không thể nổ chết nàng? Mạng nàng lớn như vậy? Nàng còn sống? Nếu như nàng còn sống, dù coi như nhiệm vụ lần này thất bại, cũng không tới phiên người khác thừa dịp nàng bị thương, vụng trộm vả mặt nàng nhục nhã nha? Đường đường là đặc công mị ảnh, cũng không phải ai cũng có thể đánh. Tô Oản Nhan đè… Thần kỳ nhất chính là, Tô Oản Nhan phát hiện, thế giới mà nàng sống lại này, cư nhiên giống với nội dung giai đoạn trước của một quyển ngôn tình cẩu huyết mà nàng đã từng xem qua!Nàng chẳng những trọng sinh, còn xuyên sách!Trong sách, vị Tiêu vương hôn mê bất tỉnh kia, là vị ngũ hoàng tử của tiên hoàng, rất được tiên hoàng yêu thích, nghe đồn năm đó tiên hoàng thậm chí còn lén lút cho Tiêu vương một phần di chiếu truyền ngôi.Nếu không phải năm đó tiên hoàng đột nhiên phát bệnh cấp tính chết, Tiêu Vương lại vừa vặn ở biên cảnh đánh giặc, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế kia cũng không tới phiên đương kim hoàng thượng.Mặc dù Tiêu vương cùng đương kim hoàng thượng là thân huynh đệ, Tiêu vương cũng không có biểu hiện ra ý muốn mưu triều soán vị, đối với đương kim hoàng thượng mà nói, Tiêu vương vẫn là một quả bom hẹn giờ, trăm phương ngàn kế muốn trừ khử hắn.Vết thương của Tiêu Vương, căn bản không phải do hắn dính phải trên chiến trường, mà là do nội gián do Hoàng đế an bài âm thầm hạ độc, mục đích chính là để diệt trừ Tiêu Vương.Nhưng hết lần này tới lần khác mạng của Tiêu Vương vẫn cứng, thế mà lại không chết, còn bị ám vệ cùng thủ hạ của hắn một đường hộ tống trở về kinh.Hoàng đế ngoài mặt biểu hiện bộ dáng lo lắng tức giận, nhưng căn bản không cho các thái y toàn lực trị liệu.Những thái y kia đều ăn cơm của hoàng thất, lĩnh bổng lộc từ hoàng thất, dù có cương trực công chính, không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ đến tính mạng của người trong gia tộc mình chứ?Vì thế, liền có nội dung Hoàng đế viết chiếu thư xung hỉ này, nói một cách tốt đẹp là tứ hôn.Chỉ là sau khi Tô Oản Nhan gả cho Quý Tiêu Hàn được ba ngày, Hoàng đế lòng nghi ngờ sâu nặng vẫn không yên tâm, lại thêm một tờ chiếu thư, lấy tội danh Tiêu Vương âm thầm nuôi binh mưu phản, đem Quý Tiêu Hàn cùng những thuộc hạ của hắn, tất cả đều lưu đày tới Tuyền Châu ngoài ngàn dặm.Nội dung mục nát ở chỗ này, tác giả kia càng viết lại càng bí ý tưởng, trực tiếp bỏ ngang.Lúc ấy Tô Oản Nhan đọc đến đây liền nổi giận, Tô Oản Nhan sao có thể vô dụng như vậy chứ? Thế này chẳng phải đang bôi nhọ cái tên của nàng sao!Cuối cùng vẫn là từ những giới thiệu vắn tắt của tiểu thuyết, đại khái hiểu được nam chính Quý Tiêu Hàn trải qua các loại đau khổ, cuối cùng thật sự khởi binh tạo phản, lấy cái kết lên làm hoàng đế để kết thúc mọi chuyện.Nội dung cẩu huyết lại dễ viết như vậy, tác giả lại chỉ viết được đến trước con đường lưu đày của đám người Tiêu Vương, cuộc sống hạnh phúc của nam chính sau này đều không có, Tô Oản Nhan tất nhiên cũng không biết, vị Tiêu Vương phi này cuối cùng có lên làm hoàng hậu hay không.Tô Oản Nhan vì thế còn từng mắng to tác giả.Ai da! Nếu biết có một ngày nàng sẽ xuyên thành tiểu pháo hôi trùng tên trong sách, nàng dù có phải hack máy tính tác giả rồi tự mình viết, cũng phải viết cho xong nội dung vở kịch.Tô Oản Nhan thở dài thật sâu, loại thiết lập nhân vật nhu nhược tiểu pháo hôi này, đối với một người một lời không hợp liền đánh nhau như nàng, căn bản không thể bắt chước!Trong từ điển của nàng cũng không có đạo lý mặc cho người ta xâu xé, càng không có khái niệm an phận.Cuộc sống nhạt nhẽo như thế, không phục liền phải xông lên!…