Đó là buổi trưa mùa hè, trên một con phố nào đó ở ngoại ô phía bắc Ninh Thành. Đỗ Kỷ đạp xe đến trước cổng bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình. Năm nay anh hai mươi mốt tuổi. Sau kỳ nghỉ hè này, anh sẽ là sinh viên năm cuối của Trường Y Đại học Ninh Thành. Hiện tại, anh làm nhân viên tạm thời tại bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình. Bệnh viện này do tư nhân mở ra, quy mô không lớn, bệnh viện chỉ có mười mấy nhân viên y tế. Những người đến đây chữa bệnh đều là người dân sống gần đó. Mà các bác sĩ ở đây cũng chỉ có thể chữa khỏi một số bệnh và vết thương nhẹ. Các bác sĩ ở đây đơn giản là không dám chữa trị cho những người mắc bệnh hiểm nghèo hoặc cấp cứu. Đỗ Kỷ khóa xe đạp lại, chuẩn bị vào làm. Đúng lúc này, một chiếc Civic Sedan màu đỏ từ xa lao tới, đỗ bên cạnh Đỗ Kỷ. Cửa xe được đẩy ra, một đôi chân dài đi tất chân bước xuống xe. Nhìn thấy đôi chân dài mang tất dài này, cổ họng Đỗ Kỷ không khỏi lên xuống hai lần. Hai thanh niên cường tráng đến bệnh viện gặp bác sĩ nhìn đôi chân dài đeo tất đó,…
Chương 31: 31: Cậu Học Trường Nào
Thần Y Vô SongTác giả: Sâu Chín ĐầuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐó là buổi trưa mùa hè, trên một con phố nào đó ở ngoại ô phía bắc Ninh Thành. Đỗ Kỷ đạp xe đến trước cổng bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình. Năm nay anh hai mươi mốt tuổi. Sau kỳ nghỉ hè này, anh sẽ là sinh viên năm cuối của Trường Y Đại học Ninh Thành. Hiện tại, anh làm nhân viên tạm thời tại bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình. Bệnh viện này do tư nhân mở ra, quy mô không lớn, bệnh viện chỉ có mười mấy nhân viên y tế. Những người đến đây chữa bệnh đều là người dân sống gần đó. Mà các bác sĩ ở đây cũng chỉ có thể chữa khỏi một số bệnh và vết thương nhẹ. Các bác sĩ ở đây đơn giản là không dám chữa trị cho những người mắc bệnh hiểm nghèo hoặc cấp cứu. Đỗ Kỷ khóa xe đạp lại, chuẩn bị vào làm. Đúng lúc này, một chiếc Civic Sedan màu đỏ từ xa lao tới, đỗ bên cạnh Đỗ Kỷ. Cửa xe được đẩy ra, một đôi chân dài đi tất chân bước xuống xe. Nhìn thấy đôi chân dài mang tất dài này, cổ họng Đỗ Kỷ không khỏi lên xuống hai lần. Hai thanh niên cường tráng đến bệnh viện gặp bác sĩ nhìn đôi chân dài đeo tất đó,… “Lấy bốn chiếc răng giả ra và đeo bốn chiếc răng giả mới làm bằng chất liệu tương tự, bà sẽ không còn bị đau đầu và ù tai nữa” Đỗ Kỷ cười nói.Mọi người đều thấy bối rối.Thay răng giả là chữa được chứng ù tai, đau đầu ư? Điều này có vẻ rất không đáng tin cậy!"Điều này là không thểt"Lý Tùng chất vấn Đỗ Kỷ: "Tôi cũng là sinh viên y khoa, chưa từng nghe nói đến phương pháp điều trị thay răng giả để chữa đau đầu và ù tai này."“Cậu học trường nào?"“Đại học Y khoa tỉnh A”"Cậu học ở một trường danh tiếng trong nước tốt hơn tôi rất nhiều.Tôi đến từ trường Y Đại học Ninh Thành.Sắp trở thành sinh viên năm cuối."“Vậy là anh vẫn chưa tốt nghiệp.”Lý Tùng khinh thường Đỗ Kỷ: “Anh nghĩ phương pháp thay răng giả để trị chứng ù tai là nói bừa phải không?”Đỗ Kỷ không tức giận, cười nói: “Tôi hỏi cậu, nếu ngâm hai kim loại khác nhau vào cốc nước cọ sát vào nhau, chúng sẽ tích điện hay sinh ra từ trường?”Lý Tùng sửng sốt một chút, vỗ trán hét lớn: "Thì ra là vậy, sự thật đơn giản như vậy, sao tôi không nghĩ ra?"“Hai người đang nói cái quái gì thế?” Lý Đạt có vẻ bối rối."Là như thế này.Có bốn chiếc răng giả kim loại làm băng các chất liệu khác nhau.Những chiếc răng giả bằng chất liệu khác nhau này khi cọ xát sẽ bị tích điện, nước bọt trong miệng cũng có thể dẫn điện.Loại dòng điện vi mô này sẽ phá vỡ ***** từ trường của bà nội.Cho nên bà nội mới bị đau đầu và ù tai”Nghe Lý Tùng giải thích, Lý Đạt và Trần Hoành Phi đều hiểu rõ.“Mẹ, ngày mai chúng ta hãy đi tìm nha sĩ giỏi nhất và thay.răng giả cho mẹ nhé.”“Được, tôi tin chẩn đoán của bác sĩ Đỗ là chính xác.”Lúc này, mấy nữ phục vụ đã bưng hơn chục món ngon lên.Giò heo Đông Pha, phổi phiến phu thê, đậu phụ bỏ túi và bắp cải luộc đều là những món ăn cao cấp trong ẩm thực Tứ Xuyên.Bà Trần căn một miếng bắp cải luộc rồi lập tức đặt đũa xuống.Lý Tùng nuốt một ngụm phổi phiến phu thê, khế cau mày.Trần Hoành Phi cắn một miếng giò heo Đông Pha, mặt tối sầm gọi người phục vụ: "Món ăn hôm nay không ngon, các ngườ đổi đầu bếp à? Đầu bếp Vương đâu?"“Đầu bếp Vương, hôm nay xin nghỉ một ngày không đến làm việc.”Nữ phục vụ cẩn thận nói: “Những món ăn này đều do đầu bếp Trương chuẩn bị.”“Chết tiệt, tôi trả giá hạng nhất mà chỉ nhận được bữa ăn hạng hai."Trần Hoành Phi cười lạnh: "Hoà Thịnh Lâu của các người làm ăn như vậy sao?"Nữ phục vụ không dám trả lời câu hỏi này.Lúc này có hai người phụ nữ bước vào.Một người khoảng bốn mươi tuổi, ung dung đoan trang.Người còn lại mới ngoài đôi mươi, cao ráo và xinh đẹp.Người phụ nữ trẻ đẹp đó vừa nhìn thấy Đỗ Kỷ đã sững sờ.Đỗ Kỷ cũng nhận ra cô ta.Diêu Mạn, một tài nữ đến từ Trường Báo chí của Đại học Ninh Thành.Mỗi khi Đại học Ninh Thành tổ chức sự kiện, Diêu Mạn luôn được chọn làm nữ MC.Sở dĩ Diêu Mạn biết đến Đỗ Kỷ là vì thư pháp của Đỗ Kỷ còn giỏi hơn so với người đã luyện tập thư pháp mười lăm năm từ khi còn nhỏ như Diêu Mạn.Tuy nhiên, ngay cả khi hai người này biết nhau, họ cũng không có giao tình gì.Vì vậy, họ giả vờ như không biết nhau."Chủ tịch Trần, điều gì khiến ngài tức giận như vậy?” Người phụ nữ đoan trang khoảng bốn mươi tuổi mỉm cười chào hỏi..
“Lấy bốn chiếc răng giả ra và đeo bốn chiếc răng giả mới làm bằng chất liệu tương tự, bà sẽ không còn bị đau đầu và ù tai nữa” Đỗ Kỷ cười nói.
Mọi người đều thấy bối rối.
Thay răng giả là chữa được chứng ù tai, đau đầu ư? Điều này có vẻ rất không đáng tin cậy!
"Điều này là không thểt"
Lý Tùng chất vấn Đỗ Kỷ: "Tôi cũng là sinh viên y khoa, chưa từng nghe nói đến phương pháp điều trị thay răng giả để chữa đau đầu và ù tai này."
“Cậu học trường nào?"
“Đại học Y khoa tỉnh A”
"Cậu học ở một trường danh tiếng trong nước tốt hơn tôi rất nhiều.
Tôi đến từ trường Y Đại học Ninh Thành.
Sắp trở thành sinh viên năm cuối."
“Vậy là anh vẫn chưa tốt nghiệp.”
Lý Tùng khinh thường Đỗ Kỷ: “Anh nghĩ phương pháp thay răng giả để trị chứng ù tai là nói bừa phải không?”
Đỗ Kỷ không tức giận, cười nói: “Tôi hỏi cậu, nếu ngâm hai kim loại khác nhau vào cốc nước cọ sát vào nhau, chúng sẽ tích điện hay sinh ra từ trường?”
Lý Tùng sửng sốt một chút, vỗ trán hét lớn: "Thì ra là vậy, sự thật đơn giản như vậy, sao tôi không nghĩ ra?"
“Hai người đang nói cái quái gì thế?” Lý Đạt có vẻ bối rối.
"Là như thế này.
Có bốn chiếc răng giả kim loại làm băng các chất liệu khác nhau.
Những chiếc răng giả bằng chất liệu khác nhau này khi cọ xát sẽ bị tích điện, nước bọt trong miệng cũng có thể dẫn điện.
Loại dòng điện vi mô này sẽ phá vỡ ***** từ trường của bà nội.
Cho nên bà nội mới bị đau đầu và ù tai”
Nghe Lý Tùng giải thích, Lý Đạt và Trần Hoành Phi đều hiểu rõ.
“Mẹ, ngày mai chúng ta hãy đi tìm nha sĩ giỏi nhất và thay.
răng giả cho mẹ nhé.”
“Được, tôi tin chẩn đoán của bác sĩ Đỗ là chính xác.”
Lúc này, mấy nữ phục vụ đã bưng hơn chục món ngon lên.
Giò heo Đông Pha, phổi phiến phu thê, đậu phụ bỏ túi và bắp cải luộc đều là những món ăn cao cấp trong ẩm thực Tứ Xuyên.
Bà Trần căn một miếng bắp cải luộc rồi lập tức đặt đũa xuống.
Lý Tùng nuốt một ngụm phổi phiến phu thê, khế cau mày.
Trần Hoành Phi cắn một miếng giò heo Đông Pha, mặt tối sầm gọi người phục vụ: "Món ăn hôm nay không ngon, các ngườ đổi đầu bếp à? Đầu bếp Vương đâu?"
“Đầu bếp Vương, hôm nay xin nghỉ một ngày không đến làm việc.”
Nữ phục vụ cẩn thận nói: “Những món ăn này đều do đầu bếp Trương chuẩn bị.”
“Chết tiệt, tôi trả giá hạng nhất mà chỉ nhận được bữa ăn hạng hai."
Trần Hoành Phi cười lạnh: "Hoà Thịnh Lâu của các người làm ăn như vậy sao?"
Nữ phục vụ không dám trả lời câu hỏi này.
Lúc này có hai người phụ nữ bước vào.
Một người khoảng bốn mươi tuổi, ung dung đoan trang.
Người còn lại mới ngoài đôi mươi, cao ráo và xinh đẹp.
Người phụ nữ trẻ đẹp đó vừa nhìn thấy Đỗ Kỷ đã sững sờ.
Đỗ Kỷ cũng nhận ra cô ta.
Diêu Mạn, một tài nữ đến từ Trường Báo chí của Đại học Ninh Thành.
Mỗi khi Đại học Ninh Thành tổ chức sự kiện, Diêu Mạn luôn được chọn làm nữ MC.
Sở dĩ Diêu Mạn biết đến Đỗ Kỷ là vì thư pháp của Đỗ Kỷ còn giỏi hơn so với người đã luyện tập thư pháp mười lăm năm từ khi còn nhỏ như Diêu Mạn.
Tuy nhiên, ngay cả khi hai người này biết nhau, họ cũng không có giao tình gì.
Vì vậy, họ giả vờ như không biết nhau.
"Chủ tịch Trần, điều gì khiến ngài tức giận như vậy?” Người phụ nữ đoan trang khoảng bốn mươi tuổi mỉm cười chào hỏi..
Thần Y Vô SongTác giả: Sâu Chín ĐầuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐó là buổi trưa mùa hè, trên một con phố nào đó ở ngoại ô phía bắc Ninh Thành. Đỗ Kỷ đạp xe đến trước cổng bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình. Năm nay anh hai mươi mốt tuổi. Sau kỳ nghỉ hè này, anh sẽ là sinh viên năm cuối của Trường Y Đại học Ninh Thành. Hiện tại, anh làm nhân viên tạm thời tại bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình. Bệnh viện này do tư nhân mở ra, quy mô không lớn, bệnh viện chỉ có mười mấy nhân viên y tế. Những người đến đây chữa bệnh đều là người dân sống gần đó. Mà các bác sĩ ở đây cũng chỉ có thể chữa khỏi một số bệnh và vết thương nhẹ. Các bác sĩ ở đây đơn giản là không dám chữa trị cho những người mắc bệnh hiểm nghèo hoặc cấp cứu. Đỗ Kỷ khóa xe đạp lại, chuẩn bị vào làm. Đúng lúc này, một chiếc Civic Sedan màu đỏ từ xa lao tới, đỗ bên cạnh Đỗ Kỷ. Cửa xe được đẩy ra, một đôi chân dài đi tất chân bước xuống xe. Nhìn thấy đôi chân dài mang tất dài này, cổ họng Đỗ Kỷ không khỏi lên xuống hai lần. Hai thanh niên cường tráng đến bệnh viện gặp bác sĩ nhìn đôi chân dài đeo tất đó,… “Lấy bốn chiếc răng giả ra và đeo bốn chiếc răng giả mới làm bằng chất liệu tương tự, bà sẽ không còn bị đau đầu và ù tai nữa” Đỗ Kỷ cười nói.Mọi người đều thấy bối rối.Thay răng giả là chữa được chứng ù tai, đau đầu ư? Điều này có vẻ rất không đáng tin cậy!"Điều này là không thểt"Lý Tùng chất vấn Đỗ Kỷ: "Tôi cũng là sinh viên y khoa, chưa từng nghe nói đến phương pháp điều trị thay răng giả để chữa đau đầu và ù tai này."“Cậu học trường nào?"“Đại học Y khoa tỉnh A”"Cậu học ở một trường danh tiếng trong nước tốt hơn tôi rất nhiều.Tôi đến từ trường Y Đại học Ninh Thành.Sắp trở thành sinh viên năm cuối."“Vậy là anh vẫn chưa tốt nghiệp.”Lý Tùng khinh thường Đỗ Kỷ: “Anh nghĩ phương pháp thay răng giả để trị chứng ù tai là nói bừa phải không?”Đỗ Kỷ không tức giận, cười nói: “Tôi hỏi cậu, nếu ngâm hai kim loại khác nhau vào cốc nước cọ sát vào nhau, chúng sẽ tích điện hay sinh ra từ trường?”Lý Tùng sửng sốt một chút, vỗ trán hét lớn: "Thì ra là vậy, sự thật đơn giản như vậy, sao tôi không nghĩ ra?"“Hai người đang nói cái quái gì thế?” Lý Đạt có vẻ bối rối."Là như thế này.Có bốn chiếc răng giả kim loại làm băng các chất liệu khác nhau.Những chiếc răng giả bằng chất liệu khác nhau này khi cọ xát sẽ bị tích điện, nước bọt trong miệng cũng có thể dẫn điện.Loại dòng điện vi mô này sẽ phá vỡ ***** từ trường của bà nội.Cho nên bà nội mới bị đau đầu và ù tai”Nghe Lý Tùng giải thích, Lý Đạt và Trần Hoành Phi đều hiểu rõ.“Mẹ, ngày mai chúng ta hãy đi tìm nha sĩ giỏi nhất và thay.răng giả cho mẹ nhé.”“Được, tôi tin chẩn đoán của bác sĩ Đỗ là chính xác.”Lúc này, mấy nữ phục vụ đã bưng hơn chục món ngon lên.Giò heo Đông Pha, phổi phiến phu thê, đậu phụ bỏ túi và bắp cải luộc đều là những món ăn cao cấp trong ẩm thực Tứ Xuyên.Bà Trần căn một miếng bắp cải luộc rồi lập tức đặt đũa xuống.Lý Tùng nuốt một ngụm phổi phiến phu thê, khế cau mày.Trần Hoành Phi cắn một miếng giò heo Đông Pha, mặt tối sầm gọi người phục vụ: "Món ăn hôm nay không ngon, các ngườ đổi đầu bếp à? Đầu bếp Vương đâu?"“Đầu bếp Vương, hôm nay xin nghỉ một ngày không đến làm việc.”Nữ phục vụ cẩn thận nói: “Những món ăn này đều do đầu bếp Trương chuẩn bị.”“Chết tiệt, tôi trả giá hạng nhất mà chỉ nhận được bữa ăn hạng hai."Trần Hoành Phi cười lạnh: "Hoà Thịnh Lâu của các người làm ăn như vậy sao?"Nữ phục vụ không dám trả lời câu hỏi này.Lúc này có hai người phụ nữ bước vào.Một người khoảng bốn mươi tuổi, ung dung đoan trang.Người còn lại mới ngoài đôi mươi, cao ráo và xinh đẹp.Người phụ nữ trẻ đẹp đó vừa nhìn thấy Đỗ Kỷ đã sững sờ.Đỗ Kỷ cũng nhận ra cô ta.Diêu Mạn, một tài nữ đến từ Trường Báo chí của Đại học Ninh Thành.Mỗi khi Đại học Ninh Thành tổ chức sự kiện, Diêu Mạn luôn được chọn làm nữ MC.Sở dĩ Diêu Mạn biết đến Đỗ Kỷ là vì thư pháp của Đỗ Kỷ còn giỏi hơn so với người đã luyện tập thư pháp mười lăm năm từ khi còn nhỏ như Diêu Mạn.Tuy nhiên, ngay cả khi hai người này biết nhau, họ cũng không có giao tình gì.Vì vậy, họ giả vờ như không biết nhau."Chủ tịch Trần, điều gì khiến ngài tức giận như vậy?” Người phụ nữ đoan trang khoảng bốn mươi tuổi mỉm cười chào hỏi..