Chu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần…

Chương 6: Chương 6

Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Tô Ngư trừng mắt, nhìn bà cô đang luyên thuyên không ngừng.Mười chín, cô mới có mười chín, không phải hai mốt!Vẻ mặt Lý Lâm bình tĩnh: “Mới hai mốt, còn sớm mà, ở lại thêm mấy năm nữa cũng được.Tôi cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, người tốt không sợ không có ai ưng.”Tô Ngư vội vàng phụ họa: “Mẹ con nói đúng đấy.”Bà cô nghẹn lời, đánh giá Tô Ngư từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.Sau đó, dường như rất hài lòng gật đầu: “Lời này cũng đúng.Nhưng mà, gần nhà tôi có một đứa bé rất tốt, điều kiện thì khỏi chê, dáng dấp chu đáo, tính cách lại thành thật, gia đình có hai người là công nhân viên chức, giống như nhà các cô, quả thật môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa.Các cô nói có đúng không?”Tô Ngư nghe thây thế, theo phản xạ có điều kiện mà châm chọc: “Ngoài tính cách thành thật, không phải là không có ưu điểm gì khác sao?”Bà cô: “...”“Khụ khụ, cảm ơn cô, nhưng tôi và lão Tô định giữ Tiểu Ngư thêm vài năm nữa.phiền cô rồi.Vội quá, không nói chuyện nữa, cháu ngoại nhà cô nhất định có thể tìm được người khác.” Nói xong, Ly Lâm vội kéo Tô Ngư vòng qua đi mất.Bà cô bối rối: “...”“Mẹ, hóa ra người mà bà cô nói là cháu ngoại, vẫn là mẹ lợi hại hỏi thăm được thông tin.” Ánh mắt Tô Ngư lóe sáng nhìn mẹ, vẻ mặt vừa rồi của bà cô thật là tuyệt vời, với vẻ mặt đó, cô có thể vui vẻ cả ngày!Lý Lâm nở nụ cười: “Lời vừa rồi của con cũng rất lợi hại, học được tinh túy trong lời nói của mẹ, không hổ là con gái mẹ.”Tô Ngư: “Tất nhiên, cũng không nhìn xem con là con gái của ai.”Hai mẹ con tâng bốc lẫn nhau, vui vẻ tay trong tay đi về phía trước, gia nhập vào đám người đi làm.“Tô Ngư, em đến rồi! Xem chị mang cái gì cho em nè.” Vừa vào văn phòng, đã có một cô gái thắt bím tóc mặc váy xanh đi tới giữ chặt Tô Ngư.Tô Ngư động động mũi, đáp: “Chuối tiêu.”Cô gái thắt bím tóc sửng sốt: “Sao em biết?”“Em ngửi thấy mùi thơm rất ngọt, Mỹ Lệ, chị lấy đâu ra chuối tiêu vậy?” Tô Ngư không khách khí, nhận lấy chối tiêu, sau đó lột vỏ cắn một miếng.

Tô Ngư trừng mắt, nhìn bà cô đang luyên thuyên không ngừng.

Mười chín, cô mới có mười chín, không phải hai mốt!

Vẻ mặt Lý Lâm bình tĩnh: “Mới hai mốt, còn sớm mà, ở lại thêm mấy năm nữa cũng được.

Tôi cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, người tốt không sợ không có ai ưng.”

Tô Ngư vội vàng phụ họa: “Mẹ con nói đúng đấy.”

Bà cô nghẹn lời, đánh giá Tô Ngư từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

Sau đó, dường như rất hài lòng gật đầu: “Lời này cũng đúng.

Nhưng mà, gần nhà tôi có một đứa bé rất tốt, điều kiện thì khỏi chê, dáng dấp chu đáo, tính cách lại thành thật, gia đình có hai người là công nhân viên chức, giống như nhà các cô, quả thật môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa.

Các cô nói có đúng không?”

Tô Ngư nghe thây thế, theo phản xạ có điều kiện mà châm chọc: “Ngoài tính cách thành thật, không phải là không có ưu điểm gì khác sao?”

Bà cô: “...”

“Khụ khụ, cảm ơn cô, nhưng tôi và lão Tô định giữ Tiểu Ngư thêm vài năm nữa.

phiền cô rồi.

Vội quá, không nói chuyện nữa, cháu ngoại nhà cô nhất định có thể tìm được người khác.” Nói xong, Ly Lâm vội kéo Tô Ngư vòng qua đi mất.

Bà cô bối rối: “...”

“Mẹ, hóa ra người mà bà cô nói là cháu ngoại, vẫn là mẹ lợi hại hỏi thăm được thông tin.” Ánh mắt Tô Ngư lóe sáng nhìn mẹ, vẻ mặt vừa rồi của bà cô thật là tuyệt vời, với vẻ mặt đó, cô có thể vui vẻ cả ngày!

Lý Lâm nở nụ cười: “Lời vừa rồi của con cũng rất lợi hại, học được tinh túy trong lời nói của mẹ, không hổ là con gái mẹ.”

Tô Ngư: “Tất nhiên, cũng không nhìn xem con là con gái của ai.”

Hai mẹ con tâng bốc lẫn nhau, vui vẻ tay trong tay đi về phía trước, gia nhập vào đám người đi làm.

“Tô Ngư, em đến rồi! Xem chị mang cái gì cho em nè.” Vừa vào văn phòng, đã có một cô gái thắt bím tóc mặc váy xanh đi tới giữ chặt Tô Ngư.

Tô Ngư động động mũi, đáp: “Chuối tiêu.”

Cô gái thắt bím tóc sửng sốt: “Sao em biết?”

“Em ngửi thấy mùi thơm rất ngọt, Mỹ Lệ, chị lấy đâu ra chuối tiêu vậy?” Tô Ngư không khách khí, nhận lấy chối tiêu, sau đó lột vỏ cắn một miếng.

Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Tô Ngư trừng mắt, nhìn bà cô đang luyên thuyên không ngừng.Mười chín, cô mới có mười chín, không phải hai mốt!Vẻ mặt Lý Lâm bình tĩnh: “Mới hai mốt, còn sớm mà, ở lại thêm mấy năm nữa cũng được.Tôi cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, người tốt không sợ không có ai ưng.”Tô Ngư vội vàng phụ họa: “Mẹ con nói đúng đấy.”Bà cô nghẹn lời, đánh giá Tô Ngư từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.Sau đó, dường như rất hài lòng gật đầu: “Lời này cũng đúng.Nhưng mà, gần nhà tôi có một đứa bé rất tốt, điều kiện thì khỏi chê, dáng dấp chu đáo, tính cách lại thành thật, gia đình có hai người là công nhân viên chức, giống như nhà các cô, quả thật môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa.Các cô nói có đúng không?”Tô Ngư nghe thây thế, theo phản xạ có điều kiện mà châm chọc: “Ngoài tính cách thành thật, không phải là không có ưu điểm gì khác sao?”Bà cô: “...”“Khụ khụ, cảm ơn cô, nhưng tôi và lão Tô định giữ Tiểu Ngư thêm vài năm nữa.phiền cô rồi.Vội quá, không nói chuyện nữa, cháu ngoại nhà cô nhất định có thể tìm được người khác.” Nói xong, Ly Lâm vội kéo Tô Ngư vòng qua đi mất.Bà cô bối rối: “...”“Mẹ, hóa ra người mà bà cô nói là cháu ngoại, vẫn là mẹ lợi hại hỏi thăm được thông tin.” Ánh mắt Tô Ngư lóe sáng nhìn mẹ, vẻ mặt vừa rồi của bà cô thật là tuyệt vời, với vẻ mặt đó, cô có thể vui vẻ cả ngày!Lý Lâm nở nụ cười: “Lời vừa rồi của con cũng rất lợi hại, học được tinh túy trong lời nói của mẹ, không hổ là con gái mẹ.”Tô Ngư: “Tất nhiên, cũng không nhìn xem con là con gái của ai.”Hai mẹ con tâng bốc lẫn nhau, vui vẻ tay trong tay đi về phía trước, gia nhập vào đám người đi làm.“Tô Ngư, em đến rồi! Xem chị mang cái gì cho em nè.” Vừa vào văn phòng, đã có một cô gái thắt bím tóc mặc váy xanh đi tới giữ chặt Tô Ngư.Tô Ngư động động mũi, đáp: “Chuối tiêu.”Cô gái thắt bím tóc sửng sốt: “Sao em biết?”“Em ngửi thấy mùi thơm rất ngọt, Mỹ Lệ, chị lấy đâu ra chuối tiêu vậy?” Tô Ngư không khách khí, nhận lấy chối tiêu, sau đó lột vỏ cắn một miếng.

Chương 6: Chương 6