Chu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần…

Chương 12: Chương 12

Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Sau một hồi trầm mặc, Chu Xảo Mạn dẫn trước tươi cười chào đón: “Tiểu Ngư, em về rồi.”Tô Ngư: “Chị họ, sao chị lại ở đây?”Một chữ “lại” đã bao hàm rất nhiều điều.Trên mặt Chu Xảo Mạn suýt chút nữa là đã không nhịn được: “Mấy ngày nay chị không có gặp được em, nên tới thăm một chút.”“Ồ.”Chu Xảo Mạn: “Chị có hái một ít trái cây, chua chua ngọt ngọt rất ngon.mau tới đây ăn đi.Lý Lâm bưng quả da vàng đã rửa sạch đi ra, cười nói: “Ăn ngon lắm, Xảo Mạn có lòng rồi.”“Em còn chưa ăn đồ chị họ tặng bao giò đâu, nhất định phải nếm thử.” Tô Ngư lột vỏ cho vào miệng.Thoáng chốc, vị chua đã làm cả hàm răng muốn rớt ra ngoài, cả khuôn mặt nhăn lại vì chua.Chua… Chua quá!Chu Xảo Mạn: “…”“Tiểu Ngư, em ăn cái này đi, quả này có vỏ màu đen chắc là rất ngọt, vỏ vàng là quả vừa chua vừa ngọt.” Chu Xảo Mạn đưa tay ra chọn một quả vừa to vừa đen đưa cho Tô Ngư.Tô Ngư nhìn Chu Xảo Mạn dịu dàng: “Hiếm khi thấy chị họ như vậy, vai diễn của chúng ta đã được đổi ngược lại, trước đây đều là em đưa đồ ăn đến tận miệng cho chị, vừa mời vừa thúc giục, sau đó chị sẽ cầm lấy và bóc ra ăn mà không hề khách sáo.Cái này khá ngọt đấy.”Chu Xảo Mạn xấu hổ cười.Lý Lâm thấy thế cười híp mặt nhìn bọn họ, sau đó liếc mắt nhìn Tô Ngư, con của bà trước đây không biết nghĩ như thế nào mà chăm sóc Chu Xảo Mạn còn hơn bà, có món gì ngon, có đồ chơi gì hay đều để dành cho Chu Xảo Mạn, còn mấy năm nay thì thường xuyên gửi đồ cho Chu Xảo Mạn, cháu gái của bà lớn lên trắng trẻo mập mạp cũng có công của Tô Ngư nhà bà!“Tiểu Ngư, công việc dạo này thế nào, không tệ phải không?” Không ai giúp hòa giải, Chu Xảo Mạn chỉ có thể nói sang chuyện khác.Tô Ngư: “Vẫn giống như trước kia.”Lời này khiến cho người ta làm sao có thể nói tiếp?Chu Xảo Mạn cười: “Vậy là tốt rồi, chị còn sợ em không thích nghi được, ở nông thôn cũng rất lo lắng.”Tô Ngư: “Lo lắng sao? Vậy sao chị không viết thư cho em? Em cũng không biết chị lo lắng cho em như vậy.”

Sau một hồi trầm mặc, Chu Xảo Mạn dẫn trước tươi cười chào đón: “Tiểu Ngư, em về rồi.

Tô Ngư: “Chị họ, sao chị lại ở đây?”

Một chữ “lại” đã bao hàm rất nhiều điều.

Trên mặt Chu Xảo Mạn suýt chút nữa là đã không nhịn được: “Mấy ngày nay chị không có gặp được em, nên tới thăm một chút.

“Ồ.

Chu Xảo Mạn: “Chị có hái một ít trái cây, chua chua ngọt ngọt rất ngon.

mau tới đây ăn đi.

Lý Lâm bưng quả da vàng đã rửa sạch đi ra, cười nói: “Ăn ngon lắm, Xảo Mạn có lòng rồi.

“Em còn chưa ăn đồ chị họ tặng bao giò đâu, nhất định phải nếm thử.

” Tô Ngư lột vỏ cho vào miệng.

Thoáng chốc, vị chua đã làm cả hàm răng muốn rớt ra ngoài, cả khuôn mặt nhăn lại vì chua.

Chua… Chua quá!

Chu Xảo Mạn: “…”

“Tiểu Ngư, em ăn cái này đi, quả này có vỏ màu đen chắc là rất ngọt, vỏ vàng là quả vừa chua vừa ngọt.

” Chu Xảo Mạn đưa tay ra chọn một quả vừa to vừa đen đưa cho Tô Ngư.

Tô Ngư nhìn Chu Xảo Mạn dịu dàng: “Hiếm khi thấy chị họ như vậy, vai diễn của chúng ta đã được đổi ngược lại, trước đây đều là em đưa đồ ăn đến tận miệng cho chị, vừa mời vừa thúc giục, sau đó chị sẽ cầm lấy và bóc ra ăn mà không hề khách sáo.

Cái này khá ngọt đấy.

Chu Xảo Mạn xấu hổ cười.

Lý Lâm thấy thế cười híp mặt nhìn bọn họ, sau đó liếc mắt nhìn Tô Ngư, con của bà trước đây không biết nghĩ như thế nào mà chăm sóc Chu Xảo Mạn còn hơn bà, có món gì ngon, có đồ chơi gì hay đều để dành cho Chu Xảo Mạn, còn mấy năm nay thì thường xuyên gửi đồ cho Chu Xảo Mạn, cháu gái của bà lớn lên trắng trẻo mập mạp cũng có công của Tô Ngư nhà bà!

“Tiểu Ngư, công việc dạo này thế nào, không tệ phải không?” Không ai giúp hòa giải, Chu Xảo Mạn chỉ có thể nói sang chuyện khác.

Tô Ngư: “Vẫn giống như trước kia.

Lời này khiến cho người ta làm sao có thể nói tiếp?

Chu Xảo Mạn cười: “Vậy là tốt rồi, chị còn sợ em không thích nghi được, ở nông thôn cũng rất lo lắng.

Tô Ngư: “Lo lắng sao? Vậy sao chị không viết thư cho em? Em cũng không biết chị lo lắng cho em như vậy.

Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Sau một hồi trầm mặc, Chu Xảo Mạn dẫn trước tươi cười chào đón: “Tiểu Ngư, em về rồi.”Tô Ngư: “Chị họ, sao chị lại ở đây?”Một chữ “lại” đã bao hàm rất nhiều điều.Trên mặt Chu Xảo Mạn suýt chút nữa là đã không nhịn được: “Mấy ngày nay chị không có gặp được em, nên tới thăm một chút.”“Ồ.”Chu Xảo Mạn: “Chị có hái một ít trái cây, chua chua ngọt ngọt rất ngon.mau tới đây ăn đi.Lý Lâm bưng quả da vàng đã rửa sạch đi ra, cười nói: “Ăn ngon lắm, Xảo Mạn có lòng rồi.”“Em còn chưa ăn đồ chị họ tặng bao giò đâu, nhất định phải nếm thử.” Tô Ngư lột vỏ cho vào miệng.Thoáng chốc, vị chua đã làm cả hàm răng muốn rớt ra ngoài, cả khuôn mặt nhăn lại vì chua.Chua… Chua quá!Chu Xảo Mạn: “…”“Tiểu Ngư, em ăn cái này đi, quả này có vỏ màu đen chắc là rất ngọt, vỏ vàng là quả vừa chua vừa ngọt.” Chu Xảo Mạn đưa tay ra chọn một quả vừa to vừa đen đưa cho Tô Ngư.Tô Ngư nhìn Chu Xảo Mạn dịu dàng: “Hiếm khi thấy chị họ như vậy, vai diễn của chúng ta đã được đổi ngược lại, trước đây đều là em đưa đồ ăn đến tận miệng cho chị, vừa mời vừa thúc giục, sau đó chị sẽ cầm lấy và bóc ra ăn mà không hề khách sáo.Cái này khá ngọt đấy.”Chu Xảo Mạn xấu hổ cười.Lý Lâm thấy thế cười híp mặt nhìn bọn họ, sau đó liếc mắt nhìn Tô Ngư, con của bà trước đây không biết nghĩ như thế nào mà chăm sóc Chu Xảo Mạn còn hơn bà, có món gì ngon, có đồ chơi gì hay đều để dành cho Chu Xảo Mạn, còn mấy năm nay thì thường xuyên gửi đồ cho Chu Xảo Mạn, cháu gái của bà lớn lên trắng trẻo mập mạp cũng có công của Tô Ngư nhà bà!“Tiểu Ngư, công việc dạo này thế nào, không tệ phải không?” Không ai giúp hòa giải, Chu Xảo Mạn chỉ có thể nói sang chuyện khác.Tô Ngư: “Vẫn giống như trước kia.”Lời này khiến cho người ta làm sao có thể nói tiếp?Chu Xảo Mạn cười: “Vậy là tốt rồi, chị còn sợ em không thích nghi được, ở nông thôn cũng rất lo lắng.”Tô Ngư: “Lo lắng sao? Vậy sao chị không viết thư cho em? Em cũng không biết chị lo lắng cho em như vậy.”

Chương 12: Chương 12