Chu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần…
Chương 24: Chương 24
Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Tô Ngư quay đầu: "Anh…”Lục Thiệu Tông cũng quay đầu: "Em…”Hai người đều không nghĩ tới đối phương cũng định nói chuyện.Tô Ngư nhìn Lục Thiệu Tông.vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc, bỗng nhiên nở nụ cười: "Đồng chí Lục, anh nói trước đi.”Không khí nhất thời dễ chịu hơn một chút.Lục Thiệu Tông chậm rãi, gật đầu lần nữa: "Đồng chí Tô Ngư, anh là Lục Thiệu Tông, năm nay hai mươi lăm tuổi, không có tính xấu gì, biết nấu cơm biết làm việc nhà, sau khi kết hôn toàn bộ tiền lương đều sẽ đưa hết cho vợ, xin hỏi, em có muốn đăng ký kết hôn với anh không?”Tô Ngư khiếp sợ, vừa gặp đã chơi lớn như vậy sao? Chưa nói được mấy câu mà đã muốn đăng ký kết hôn???“Em… chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên." Mở miệng nói ra những lời này, Tô Ngư sửng sốt, xong đời rồi.Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Thiệu Tông, trong lòng bất ổn, quả thực cô muốn khóc, phản ứng đầu tiên của cô không phải là từ chối.Mà là e ngại vì thời gian bọn họ quen biết quá ngắn.Cứu tôi.Khả năng quan sát của Lục Thiệu Tông hơn người, làm sao không phát hiện ra sự thay đổi của Tô Ngư?Lúc này trái tim nổ vang, so với lúc làm nhiệm vụ còn kịch liệt hơn, Lục Thiệu Tông thoáng bình tĩnh trở lại, mới phát hiện lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, anh nhanh chóng lấy khăn tay ra lau đi, làm như không có việc gì xảy ra, nhìn chăm chú Tô Ngư vẫn chưa lấy lại tinh thần.“Tiểu Ngư.”Tô Ngư: "A? Thím Vương!”Thím Vương nhìn Tô Ngư xấu hổ, lại nhìn Lục Thiệu Tông bên cạnh, ngầm hiểu ý, cười nói: "Thím ở bên kia nhìn thấy hai đứa nên định lại đây xem có thể giúp được gì không.”Lục Thiệu Tông cũng chào hỏi thím Vương, thím Vương nhìn thấy dáng người Lục Thiệu Tông cao lớn khỏe mạnh, gương mặt lại tuấn tú, càng hiểu chuyện lễ nghĩa, nhất thời càng thêm hài lòng.Sau đó, bà vui tươi hớn hở kéo Tô Ngư đi: "Dì chỉ nói với Tiểu Ngư vài câu thôi, đồng chí Lục chờ một chút, dì sẽ trả Tiểu Ngư lại cho cháu ngay.”Có thể tạm thời rời khỏi tầm mắt của Lục Thiệu Tông, Tô Ngư cầu còn không được, đầu óc hỗn độn cuối cùng cũng tỉnh táo không ít: "Thím Vương?"
Tô Ngư quay đầu: "Anh…”
Lục Thiệu Tông cũng quay đầu: "Em…”
Hai người đều không nghĩ tới đối phương cũng định nói chuyện.
Tô Ngư nhìn Lục Thiệu Tông.
vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc, bỗng nhiên nở nụ cười: "Đồng chí Lục, anh nói trước đi.
”
Không khí nhất thời dễ chịu hơn một chút.
Lục Thiệu Tông chậm rãi, gật đầu lần nữa: "Đồng chí Tô Ngư, anh là Lục Thiệu Tông, năm nay hai mươi lăm tuổi, không có tính xấu gì, biết nấu cơm biết làm việc nhà, sau khi kết hôn toàn bộ tiền lương đều sẽ đưa hết cho vợ, xin hỏi, em có muốn đăng ký kết hôn với anh không?”
Tô Ngư khiếp sợ, vừa gặp đã chơi lớn như vậy sao? Chưa nói được mấy câu mà đã muốn đăng ký kết hôn???
“Em… chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên.
" Mở miệng nói ra những lời này, Tô Ngư sửng sốt, xong đời rồi.
Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Thiệu Tông, trong lòng bất ổn, quả thực cô muốn khóc, phản ứng đầu tiên của cô không phải là từ chối.
Mà là e ngại vì thời gian bọn họ quen biết quá ngắn.
Cứu tôi.
Khả năng quan sát của Lục Thiệu Tông hơn người, làm sao không phát hiện ra sự thay đổi của Tô Ngư?
Lúc này trái tim nổ vang, so với lúc làm nhiệm vụ còn kịch liệt hơn, Lục Thiệu Tông thoáng bình tĩnh trở lại, mới phát hiện lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, anh nhanh chóng lấy khăn tay ra lau đi, làm như không có việc gì xảy ra, nhìn chăm chú Tô Ngư vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Tiểu Ngư.
”
Tô Ngư: "A? Thím Vương!”
Thím Vương nhìn Tô Ngư xấu hổ, lại nhìn Lục Thiệu Tông bên cạnh, ngầm hiểu ý, cười nói: "Thím ở bên kia nhìn thấy hai đứa nên định lại đây xem có thể giúp được gì không.
”
Lục Thiệu Tông cũng chào hỏi thím Vương, thím Vương nhìn thấy dáng người Lục Thiệu Tông cao lớn khỏe mạnh, gương mặt lại tuấn tú, càng hiểu chuyện lễ nghĩa, nhất thời càng thêm hài lòng.
Sau đó, bà vui tươi hớn hở kéo Tô Ngư đi: "Dì chỉ nói với Tiểu Ngư vài câu thôi, đồng chí Lục chờ một chút, dì sẽ trả Tiểu Ngư lại cho cháu ngay.
”
Có thể tạm thời rời khỏi tầm mắt của Lục Thiệu Tông, Tô Ngư cầu còn không được, đầu óc hỗn độn cuối cùng cũng tỉnh táo không ít: "Thím Vương?"
Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Tô Ngư quay đầu: "Anh…”Lục Thiệu Tông cũng quay đầu: "Em…”Hai người đều không nghĩ tới đối phương cũng định nói chuyện.Tô Ngư nhìn Lục Thiệu Tông.vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc, bỗng nhiên nở nụ cười: "Đồng chí Lục, anh nói trước đi.”Không khí nhất thời dễ chịu hơn một chút.Lục Thiệu Tông chậm rãi, gật đầu lần nữa: "Đồng chí Tô Ngư, anh là Lục Thiệu Tông, năm nay hai mươi lăm tuổi, không có tính xấu gì, biết nấu cơm biết làm việc nhà, sau khi kết hôn toàn bộ tiền lương đều sẽ đưa hết cho vợ, xin hỏi, em có muốn đăng ký kết hôn với anh không?”Tô Ngư khiếp sợ, vừa gặp đã chơi lớn như vậy sao? Chưa nói được mấy câu mà đã muốn đăng ký kết hôn???“Em… chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên." Mở miệng nói ra những lời này, Tô Ngư sửng sốt, xong đời rồi.Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Thiệu Tông, trong lòng bất ổn, quả thực cô muốn khóc, phản ứng đầu tiên của cô không phải là từ chối.Mà là e ngại vì thời gian bọn họ quen biết quá ngắn.Cứu tôi.Khả năng quan sát của Lục Thiệu Tông hơn người, làm sao không phát hiện ra sự thay đổi của Tô Ngư?Lúc này trái tim nổ vang, so với lúc làm nhiệm vụ còn kịch liệt hơn, Lục Thiệu Tông thoáng bình tĩnh trở lại, mới phát hiện lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, anh nhanh chóng lấy khăn tay ra lau đi, làm như không có việc gì xảy ra, nhìn chăm chú Tô Ngư vẫn chưa lấy lại tinh thần.“Tiểu Ngư.”Tô Ngư: "A? Thím Vương!”Thím Vương nhìn Tô Ngư xấu hổ, lại nhìn Lục Thiệu Tông bên cạnh, ngầm hiểu ý, cười nói: "Thím ở bên kia nhìn thấy hai đứa nên định lại đây xem có thể giúp được gì không.”Lục Thiệu Tông cũng chào hỏi thím Vương, thím Vương nhìn thấy dáng người Lục Thiệu Tông cao lớn khỏe mạnh, gương mặt lại tuấn tú, càng hiểu chuyện lễ nghĩa, nhất thời càng thêm hài lòng.Sau đó, bà vui tươi hớn hở kéo Tô Ngư đi: "Dì chỉ nói với Tiểu Ngư vài câu thôi, đồng chí Lục chờ một chút, dì sẽ trả Tiểu Ngư lại cho cháu ngay.”Có thể tạm thời rời khỏi tầm mắt của Lục Thiệu Tông, Tô Ngư cầu còn không được, đầu óc hỗn độn cuối cùng cũng tỉnh táo không ít: "Thím Vương?"