---- Tiết Bạch Lộ qua đi, người trong thôn đang bận rộn thu hoạch vụ thu. Cắt hoa màu, nghiền ngũ cốc, phơi lương thực, khắp nơi đều là cảnh tượng khí thế ngất trời, tiếng đập lúa liên tục vang lên. Lúc này các xã viên không phải bận rộn ngoài đồng thì cũng đập lúa trên bờ ruộng. Trên quốc lộ bên cạnh núi lớn chỉ có hai ba người, khá vắng vẻ. Kim Mỹ Hồng đang đạp chiếc xe đạp nam cũ kỹ có sườn ngang của cô ấy, nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu xanh lá cây chạy về phía mình vội vàng gọi Khương Bảo ngồi ở yên sau một tiếng. "Đại Bảo, phía trước có xe, em thu chân vào đừng giơ ra đó, thu cả váy nữa. " Khương Bảo xuyên thành nữ phụ tên Khương Đại Bảo, tên chỉ khác một chữ. Mặc dù cô đã đến thế giới này được một hai năm rồi nhưng mỗi lần nghe thấy cái tên Đại Bảo vẫn khó chấp nhận. Cô chậm rãi dịu dàng nói: "Em biết rồi chị Mỹ Hồng. " Cô đặt một tay lên vai Kim Mỹ Hồng, tay kia quấn váy vào đùi. Kim Mỹ Hồng nghiêng đầu nhìn thấy bàn tay trắng nõn trên vai không khỏi cảm thán, trong vùng núi…

Chương 15: Chương 15

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Bị Khinh Thường Trong Niên Đại VănTác giả: Nhân Thanh Thảo TâyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng---- Tiết Bạch Lộ qua đi, người trong thôn đang bận rộn thu hoạch vụ thu. Cắt hoa màu, nghiền ngũ cốc, phơi lương thực, khắp nơi đều là cảnh tượng khí thế ngất trời, tiếng đập lúa liên tục vang lên. Lúc này các xã viên không phải bận rộn ngoài đồng thì cũng đập lúa trên bờ ruộng. Trên quốc lộ bên cạnh núi lớn chỉ có hai ba người, khá vắng vẻ. Kim Mỹ Hồng đang đạp chiếc xe đạp nam cũ kỹ có sườn ngang của cô ấy, nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu xanh lá cây chạy về phía mình vội vàng gọi Khương Bảo ngồi ở yên sau một tiếng. "Đại Bảo, phía trước có xe, em thu chân vào đừng giơ ra đó, thu cả váy nữa. " Khương Bảo xuyên thành nữ phụ tên Khương Đại Bảo, tên chỉ khác một chữ. Mặc dù cô đã đến thế giới này được một hai năm rồi nhưng mỗi lần nghe thấy cái tên Đại Bảo vẫn khó chấp nhận. Cô chậm rãi dịu dàng nói: "Em biết rồi chị Mỹ Hồng. " Cô đặt một tay lên vai Kim Mỹ Hồng, tay kia quấn váy vào đùi. Kim Mỹ Hồng nghiêng đầu nhìn thấy bàn tay trắng nõn trên vai không khỏi cảm thán, trong vùng núi… ----Kim Mỹ Hồng ngồi xuống ăn một cái sủi cảo, không nhịn được nói với Khương Bảo: "Đại Bảo à, chuyện từ hôn này không phải là lỗi của em, em đừng để trong lòng.Chúng ta cứ coi như chưa từng có cuộc hôn nhân này, dù sao với gương mặt này của em, muốn tìm đối tượng tốt ở thị trấn cũng không phải chuyện gì khó khăn."Hiện tại hầu hết người trong thôn đã biết chuyện đều cười nhạo Khương Bảo, Kim Mỹ Hồng còn tới đây an ủi cô, trong lòng cô thật sự rất cảm động.Nhưng Trịnh Hữu Mặc không nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy trong lời nói của đối phương có hàm ý khác.Trịnh Hữu Mặc nuốt miếng thịt trong miệng xuống, lớn tiếng nói: "Cô có ý gì?"Kim Mỹ Hồng vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, tôi không có ý đó, ông hiểu lầm rồi! ""Cô nói chuyện này không phải là lỗi của Đại Bảo, vậy là lỗi của ai? Lỗi của tôi và Tú Lan sao?"Kim Mỹ Hồng do dự một chút, nói: "Lão Trịnh, ông nói xem, ông là giáo viên, tiền lương mỗi tháng 30 tệ, tại sao lúc trước lại không nghĩ đến chuyện cho Đại Bảo đi học?"Cô nghe nói nhà trai là vì chê Khương Bảo không có văn hóa cho nên mới từ hôn, cảm thấy vấn đề này chính là lỗi của Trịnh Hữu Mặc.Cô nghĩ, nếu như ông ta đã kết hôn với Lý Tú Lan, vậy ông ta chính là cha của Khương Bảo.Làm cha thì phải có trách nhiệm của một người cha, có đủ khả năng cho cô đi học, vậy vì sao lại không cho cô đi học? Cũng không phải ông ta không trả nổi số tiền này.Lý Tú Lan lại quá đơn thuần, không có tính toán gì, trong lòng có cái gì liền nói cái đó, cho nên thường rất dễ mất lòng người khác vì quá thẳng thắn.Ví dụ như Trịnh Hữu Mặc, hiện tại đã bị những lời này của cô chọc giận.Nhưng ông ta lại không biết phải trả lời cái gì.Mặc dù Trịnh Hữu Mặc đã kết hôn với Lý Tú Lan, nhưng cho tới bây giờ ông ta cũng chưa từng xem ngôi nhà mái tranh ở thôn Tiểu Mộc này là nhà mình, lại càng không xem Khương Bảo là con gái mình.Phần lớn thời gian ông ta đều ở lại ký túc xá công nhân viên chức của trường, tiền lương mỗi tháng đều tiêu hết trên người mình và con trai.Bọn họ cứ ba ngày hai bữa là lại ăn một bữa thịt, thấy người khác đi tiệm uốn tóc làm tóc, bọn họ cũng đi, mỗi tháng còn đi xem phim một lần.Đừng nói là bỏ tiền cho Khương Đại Bảo đi học, cho dù một xu Trịnh Hữu Mặc cũng không muốn tiêu cho hai mẹ con này, cho nên cũng không có ý định tu sửa lại ngôi nhà rách nát.Lúc trước ông ta đồng ý kết hôn với Lý Tú Lan cũng chính là bởi vì biết con gái của bà ta có hôn ước với con trai của một gia đình giàu có, muốn dựa dẫm vào cô, tương lai còn có thể giới thiệu việc làm cho con trai mình.Nếu không ông ta là một giáo viên, tại sao lại đi cưới một người phụ nữ nông thôn, hơn nữa còn là một quả phụ?

----

Kim Mỹ Hồng ngồi xuống ăn một cái sủi cảo, không nhịn được nói với Khương Bảo: "Đại Bảo à, chuyện từ hôn này không phải là lỗi của em, em đừng để trong lòng.

Chúng ta cứ coi như chưa từng có cuộc hôn nhân này, dù sao với gương mặt này của em, muốn tìm đối tượng tốt ở thị trấn cũng không phải chuyện gì khó khăn.

"

Hiện tại hầu hết người trong thôn đã biết chuyện đều cười nhạo Khương Bảo, Kim Mỹ Hồng còn tới đây an ủi cô, trong lòng cô thật sự rất cảm động.

Nhưng Trịnh Hữu Mặc không nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy trong lời nói của đối phương có hàm ý khác.

Trịnh Hữu Mặc nuốt miếng thịt trong miệng xuống, lớn tiếng nói: "Cô có ý gì?"

Kim Mỹ Hồng vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, tôi không có ý đó, ông hiểu lầm rồi! "

"Cô nói chuyện này không phải là lỗi của Đại Bảo, vậy là lỗi của ai? Lỗi của tôi và Tú Lan sao?"

Kim Mỹ Hồng do dự một chút, nói: "Lão Trịnh, ông nói xem, ông là giáo viên, tiền lương mỗi tháng 30 tệ, tại sao lúc trước lại không nghĩ đến chuyện cho Đại Bảo đi học?"

Cô nghe nói nhà trai là vì chê Khương Bảo không có văn hóa cho nên mới từ hôn, cảm thấy vấn đề này chính là lỗi của Trịnh Hữu Mặc.

Cô nghĩ, nếu như ông ta đã kết hôn với Lý Tú Lan, vậy ông ta chính là cha của Khương Bảo.

Làm cha thì phải có trách nhiệm của một người cha, có đủ khả năng cho cô đi học, vậy vì sao lại không cho cô đi học? Cũng không phải ông ta không trả nổi số tiền này.

Lý Tú Lan lại quá đơn thuần, không có tính toán gì, trong lòng có cái gì liền nói cái đó, cho nên thường rất dễ mất lòng người khác vì quá thẳng thắn.

Ví dụ như Trịnh Hữu Mặc, hiện tại đã bị những lời này của cô chọc giận.

Nhưng ông ta lại không biết phải trả lời cái gì.

Mặc dù Trịnh Hữu Mặc đã kết hôn với Lý Tú Lan, nhưng cho tới bây giờ ông ta cũng chưa từng xem ngôi nhà mái tranh ở thôn Tiểu Mộc này là nhà mình, lại càng không xem Khương Bảo là con gái mình.

Phần lớn thời gian ông ta đều ở lại ký túc xá công nhân viên chức của trường, tiền lương mỗi tháng đều tiêu hết trên người mình và con trai.

Bọn họ cứ ba ngày hai bữa là lại ăn một bữa thịt, thấy người khác đi tiệm uốn tóc làm tóc, bọn họ cũng đi, mỗi tháng còn đi xem phim một lần.

Đừng nói là bỏ tiền cho Khương Đại Bảo đi học, cho dù một xu Trịnh Hữu Mặc cũng không muốn tiêu cho hai mẹ con này, cho nên cũng không có ý định tu sửa lại ngôi nhà rách nát.

Lúc trước ông ta đồng ý kết hôn với Lý Tú Lan cũng chính là bởi vì biết con gái của bà ta có hôn ước với con trai của một gia đình giàu có, muốn dựa dẫm vào cô, tương lai còn có thể giới thiệu việc làm cho con trai mình.

Nếu không ông ta là một giáo viên, tại sao lại đi cưới một người phụ nữ nông thôn, hơn nữa còn là một quả phụ?

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Bị Khinh Thường Trong Niên Đại VănTác giả: Nhân Thanh Thảo TâyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng---- Tiết Bạch Lộ qua đi, người trong thôn đang bận rộn thu hoạch vụ thu. Cắt hoa màu, nghiền ngũ cốc, phơi lương thực, khắp nơi đều là cảnh tượng khí thế ngất trời, tiếng đập lúa liên tục vang lên. Lúc này các xã viên không phải bận rộn ngoài đồng thì cũng đập lúa trên bờ ruộng. Trên quốc lộ bên cạnh núi lớn chỉ có hai ba người, khá vắng vẻ. Kim Mỹ Hồng đang đạp chiếc xe đạp nam cũ kỹ có sườn ngang của cô ấy, nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu xanh lá cây chạy về phía mình vội vàng gọi Khương Bảo ngồi ở yên sau một tiếng. "Đại Bảo, phía trước có xe, em thu chân vào đừng giơ ra đó, thu cả váy nữa. " Khương Bảo xuyên thành nữ phụ tên Khương Đại Bảo, tên chỉ khác một chữ. Mặc dù cô đã đến thế giới này được một hai năm rồi nhưng mỗi lần nghe thấy cái tên Đại Bảo vẫn khó chấp nhận. Cô chậm rãi dịu dàng nói: "Em biết rồi chị Mỹ Hồng. " Cô đặt một tay lên vai Kim Mỹ Hồng, tay kia quấn váy vào đùi. Kim Mỹ Hồng nghiêng đầu nhìn thấy bàn tay trắng nõn trên vai không khỏi cảm thán, trong vùng núi… ----Kim Mỹ Hồng ngồi xuống ăn một cái sủi cảo, không nhịn được nói với Khương Bảo: "Đại Bảo à, chuyện từ hôn này không phải là lỗi của em, em đừng để trong lòng.Chúng ta cứ coi như chưa từng có cuộc hôn nhân này, dù sao với gương mặt này của em, muốn tìm đối tượng tốt ở thị trấn cũng không phải chuyện gì khó khăn."Hiện tại hầu hết người trong thôn đã biết chuyện đều cười nhạo Khương Bảo, Kim Mỹ Hồng còn tới đây an ủi cô, trong lòng cô thật sự rất cảm động.Nhưng Trịnh Hữu Mặc không nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy trong lời nói của đối phương có hàm ý khác.Trịnh Hữu Mặc nuốt miếng thịt trong miệng xuống, lớn tiếng nói: "Cô có ý gì?"Kim Mỹ Hồng vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, tôi không có ý đó, ông hiểu lầm rồi! ""Cô nói chuyện này không phải là lỗi của Đại Bảo, vậy là lỗi của ai? Lỗi của tôi và Tú Lan sao?"Kim Mỹ Hồng do dự một chút, nói: "Lão Trịnh, ông nói xem, ông là giáo viên, tiền lương mỗi tháng 30 tệ, tại sao lúc trước lại không nghĩ đến chuyện cho Đại Bảo đi học?"Cô nghe nói nhà trai là vì chê Khương Bảo không có văn hóa cho nên mới từ hôn, cảm thấy vấn đề này chính là lỗi của Trịnh Hữu Mặc.Cô nghĩ, nếu như ông ta đã kết hôn với Lý Tú Lan, vậy ông ta chính là cha của Khương Bảo.Làm cha thì phải có trách nhiệm của một người cha, có đủ khả năng cho cô đi học, vậy vì sao lại không cho cô đi học? Cũng không phải ông ta không trả nổi số tiền này.Lý Tú Lan lại quá đơn thuần, không có tính toán gì, trong lòng có cái gì liền nói cái đó, cho nên thường rất dễ mất lòng người khác vì quá thẳng thắn.Ví dụ như Trịnh Hữu Mặc, hiện tại đã bị những lời này của cô chọc giận.Nhưng ông ta lại không biết phải trả lời cái gì.Mặc dù Trịnh Hữu Mặc đã kết hôn với Lý Tú Lan, nhưng cho tới bây giờ ông ta cũng chưa từng xem ngôi nhà mái tranh ở thôn Tiểu Mộc này là nhà mình, lại càng không xem Khương Bảo là con gái mình.Phần lớn thời gian ông ta đều ở lại ký túc xá công nhân viên chức của trường, tiền lương mỗi tháng đều tiêu hết trên người mình và con trai.Bọn họ cứ ba ngày hai bữa là lại ăn một bữa thịt, thấy người khác đi tiệm uốn tóc làm tóc, bọn họ cũng đi, mỗi tháng còn đi xem phim một lần.Đừng nói là bỏ tiền cho Khương Đại Bảo đi học, cho dù một xu Trịnh Hữu Mặc cũng không muốn tiêu cho hai mẹ con này, cho nên cũng không có ý định tu sửa lại ngôi nhà rách nát.Lúc trước ông ta đồng ý kết hôn với Lý Tú Lan cũng chính là bởi vì biết con gái của bà ta có hôn ước với con trai của một gia đình giàu có, muốn dựa dẫm vào cô, tương lai còn có thể giới thiệu việc làm cho con trai mình.Nếu không ông ta là một giáo viên, tại sao lại đi cưới một người phụ nữ nông thôn, hơn nữa còn là một quả phụ?

Chương 15: Chương 15