---- Tiết Bạch Lộ qua đi, người trong thôn đang bận rộn thu hoạch vụ thu. Cắt hoa màu, nghiền ngũ cốc, phơi lương thực, khắp nơi đều là cảnh tượng khí thế ngất trời, tiếng đập lúa liên tục vang lên. Lúc này các xã viên không phải bận rộn ngoài đồng thì cũng đập lúa trên bờ ruộng. Trên quốc lộ bên cạnh núi lớn chỉ có hai ba người, khá vắng vẻ. Kim Mỹ Hồng đang đạp chiếc xe đạp nam cũ kỹ có sườn ngang của cô ấy, nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu xanh lá cây chạy về phía mình vội vàng gọi Khương Bảo ngồi ở yên sau một tiếng. "Đại Bảo, phía trước có xe, em thu chân vào đừng giơ ra đó, thu cả váy nữa. " Khương Bảo xuyên thành nữ phụ tên Khương Đại Bảo, tên chỉ khác một chữ. Mặc dù cô đã đến thế giới này được một hai năm rồi nhưng mỗi lần nghe thấy cái tên Đại Bảo vẫn khó chấp nhận. Cô chậm rãi dịu dàng nói: "Em biết rồi chị Mỹ Hồng. " Cô đặt một tay lên vai Kim Mỹ Hồng, tay kia quấn váy vào đùi. Kim Mỹ Hồng nghiêng đầu nhìn thấy bàn tay trắng nõn trên vai không khỏi cảm thán, trong vùng núi…
Chương 19: Chương 19
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Bị Khinh Thường Trong Niên Đại VănTác giả: Nhân Thanh Thảo TâyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng---- Tiết Bạch Lộ qua đi, người trong thôn đang bận rộn thu hoạch vụ thu. Cắt hoa màu, nghiền ngũ cốc, phơi lương thực, khắp nơi đều là cảnh tượng khí thế ngất trời, tiếng đập lúa liên tục vang lên. Lúc này các xã viên không phải bận rộn ngoài đồng thì cũng đập lúa trên bờ ruộng. Trên quốc lộ bên cạnh núi lớn chỉ có hai ba người, khá vắng vẻ. Kim Mỹ Hồng đang đạp chiếc xe đạp nam cũ kỹ có sườn ngang của cô ấy, nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu xanh lá cây chạy về phía mình vội vàng gọi Khương Bảo ngồi ở yên sau một tiếng. "Đại Bảo, phía trước có xe, em thu chân vào đừng giơ ra đó, thu cả váy nữa. " Khương Bảo xuyên thành nữ phụ tên Khương Đại Bảo, tên chỉ khác một chữ. Mặc dù cô đã đến thế giới này được một hai năm rồi nhưng mỗi lần nghe thấy cái tên Đại Bảo vẫn khó chấp nhận. Cô chậm rãi dịu dàng nói: "Em biết rồi chị Mỹ Hồng. " Cô đặt một tay lên vai Kim Mỹ Hồng, tay kia quấn váy vào đùi. Kim Mỹ Hồng nghiêng đầu nhìn thấy bàn tay trắng nõn trên vai không khỏi cảm thán, trong vùng núi… ----Kim Mỹ Hồng thấy Khương Bảo tới, ngừng chửi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ: "Đại Bảo, sao em lại tới đây?""Chị Mỹ Hồng, chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi, hại chị đến cơm cũng chưa ăn còn bị chọc giận như vậy.Trong này có một ít thức ăn, em mang tới cho chị, chị và mọi người trong nhà chia ra cùng ăn đi."Kim Mỹ Hồng vội xua tay: "Không cần không cần, em cầm về đi.""Không sao, chị ăn đi, chị không ăn trong lòng em rất áy náy."Khương Bảo dùng vẻ mặt chân thành, giọng điệu thành khẩn nói ra lời này, làm cho Kim Mỹ Hồng càng thêm bất bình thay cô."Đại Bảo, em cũng chưa ăn gì, hay là cùng nhau ăn đi?" Kim Mỹ Hồng vừa nói vừa muốn kéo cô vào nhà."Được." Khương Bảo không từ chối.Trong nhà Kim Mỹ Hồng nhiều người, cô, chồng cô, chồng em gái, cha mẹ chồng, cộng thêm ba đứa con của cô, tổng cộng có tám người.Số đồ ăn Khương Bảo mang đến không đủ, Kim Mỹ Hồng liền vào bếp nấu một nồi bột ngô.Những người khác mỗi người múc một bát bột ngô, lại đặt vào trong bát Khương Bảo hai cái bánh bao trắng.Khương Bảo nhìn hai cái bánh bao kia, cảm thấy có chút kỳ quái.Kim Mỹ Hồng ngượng ngùng cười cười: "Lúc sáng đã nói dối em, chị đúng là có mua hai cái bánh bao trắng ở chợ, nhưng không nỡ ăn mà ăn lương khô mình mang tới.""Em không ăn, chị cho bọn nhỏ đi." Khương Bảo vừa nghe thấy đây là đồ người ta tiết kiệm được, liền không dám ăn."Em cứ mặc kệ bọn họ, ngày thường ở trường học bọn họ ăn rất ngon."Thấy cô không tin, Kim Mỹ Hồng lại giải thích: "Bọn nhỏ học ở trường, nếu ăn quá đạm bạc hoặc là mặc quần áo quá rách sẽ bị các bạn học khác coi thường, đồng nghĩa với việc không kết giao được bạn bè."Hai vợ chồng Kim Mỹ Hồng thật ra rất có năng lực, chỉ dựa vào việc trồng hoa màu và bán trái cây ở chợ đã có thể kiếm không ít tiền, chuyện ăn uống hằng ngày cũng không phải là vấn đề.Chỉ là nhà cô nhiều người, ba đứa nhỏ, em gái và chồng em gái đều phải đi học, sợ bọn họ ở trường học bị khi dễ cho nên cô luôn muốn tạo điều kiện tốt nhất cho bọn họ, để cho bọn họ thoạt nhìn sẽ không quá chênh lệch so với những bạn học khác.Cha mẹ chồng đã lớn tuổi rồi, răng yếu, lương thực trong nhà đều để cho bọn họ ăn, cứ như vậy, đến phiên hai vợ chồng Kim Mỹ Hồng thì mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn bánh lớn chấm nước muối.Khương Bảo nghe thấy hoàn cảnh nhà bọn họ là như vậy, không nói gì, chỉ im lặng lấy từ trong túi ra ba tấm đại đoàn kết."Cái này chị không thể nhận được!" Kim Mỹ Hồng không nhận, đẩy tay cô trở về.
----
Kim Mỹ Hồng thấy Khương Bảo tới, ngừng chửi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ: "Đại Bảo, sao em lại tới đây?"
"Chị Mỹ Hồng, chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi, hại chị đến cơm cũng chưa ăn còn bị chọc giận như vậy.
Trong này có một ít thức ăn, em mang tới cho chị, chị và mọi người trong nhà chia ra cùng ăn đi.
"
Kim Mỹ Hồng vội xua tay: "Không cần không cần, em cầm về đi.
"
"Không sao, chị ăn đi, chị không ăn trong lòng em rất áy náy.
"
Khương Bảo dùng vẻ mặt chân thành, giọng điệu thành khẩn nói ra lời này, làm cho Kim Mỹ Hồng càng thêm bất bình thay cô.
"Đại Bảo, em cũng chưa ăn gì, hay là cùng nhau ăn đi?" Kim Mỹ Hồng vừa nói vừa muốn kéo cô vào nhà.
"Được.
" Khương Bảo không từ chối.
Trong nhà Kim Mỹ Hồng nhiều người, cô, chồng cô, chồng em gái, cha mẹ chồng, cộng thêm ba đứa con của cô, tổng cộng có tám người.
Số đồ ăn Khương Bảo mang đến không đủ, Kim Mỹ Hồng liền vào bếp nấu một nồi bột ngô.
Những người khác mỗi người múc một bát bột ngô, lại đặt vào trong bát Khương Bảo hai cái bánh bao trắng.
Khương Bảo nhìn hai cái bánh bao kia, cảm thấy có chút kỳ quái.
Kim Mỹ Hồng ngượng ngùng cười cười: "Lúc sáng đã nói dối em, chị đúng là có mua hai cái bánh bao trắng ở chợ, nhưng không nỡ ăn mà ăn lương khô mình mang tới.
"
"Em không ăn, chị cho bọn nhỏ đi.
" Khương Bảo vừa nghe thấy đây là đồ người ta tiết kiệm được, liền không dám ăn.
"Em cứ mặc kệ bọn họ, ngày thường ở trường học bọn họ ăn rất ngon.
"
Thấy cô không tin, Kim Mỹ Hồng lại giải thích: "Bọn nhỏ học ở trường, nếu ăn quá đạm bạc hoặc là mặc quần áo quá rách sẽ bị các bạn học khác coi thường, đồng nghĩa với việc không kết giao được bạn bè.
"
Hai vợ chồng Kim Mỹ Hồng thật ra rất có năng lực, chỉ dựa vào việc trồng hoa màu và bán trái cây ở chợ đã có thể kiếm không ít tiền, chuyện ăn uống hằng ngày cũng không phải là vấn đề.
Chỉ là nhà cô nhiều người, ba đứa nhỏ, em gái và chồng em gái đều phải đi học, sợ bọn họ ở trường học bị khi dễ cho nên cô luôn muốn tạo điều kiện tốt nhất cho bọn họ, để cho bọn họ thoạt nhìn sẽ không quá chênh lệch so với những bạn học khác.
Cha mẹ chồng đã lớn tuổi rồi, răng yếu, lương thực trong nhà đều để cho bọn họ ăn, cứ như vậy, đến phiên hai vợ chồng Kim Mỹ Hồng thì mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn bánh lớn chấm nước muối.
Khương Bảo nghe thấy hoàn cảnh nhà bọn họ là như vậy, không nói gì, chỉ im lặng lấy từ trong túi ra ba tấm đại đoàn kết.
"Cái này chị không thể nhận được!" Kim Mỹ Hồng không nhận, đẩy tay cô trở về.
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Bị Khinh Thường Trong Niên Đại VănTác giả: Nhân Thanh Thảo TâyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng---- Tiết Bạch Lộ qua đi, người trong thôn đang bận rộn thu hoạch vụ thu. Cắt hoa màu, nghiền ngũ cốc, phơi lương thực, khắp nơi đều là cảnh tượng khí thế ngất trời, tiếng đập lúa liên tục vang lên. Lúc này các xã viên không phải bận rộn ngoài đồng thì cũng đập lúa trên bờ ruộng. Trên quốc lộ bên cạnh núi lớn chỉ có hai ba người, khá vắng vẻ. Kim Mỹ Hồng đang đạp chiếc xe đạp nam cũ kỹ có sườn ngang của cô ấy, nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu xanh lá cây chạy về phía mình vội vàng gọi Khương Bảo ngồi ở yên sau một tiếng. "Đại Bảo, phía trước có xe, em thu chân vào đừng giơ ra đó, thu cả váy nữa. " Khương Bảo xuyên thành nữ phụ tên Khương Đại Bảo, tên chỉ khác một chữ. Mặc dù cô đã đến thế giới này được một hai năm rồi nhưng mỗi lần nghe thấy cái tên Đại Bảo vẫn khó chấp nhận. Cô chậm rãi dịu dàng nói: "Em biết rồi chị Mỹ Hồng. " Cô đặt một tay lên vai Kim Mỹ Hồng, tay kia quấn váy vào đùi. Kim Mỹ Hồng nghiêng đầu nhìn thấy bàn tay trắng nõn trên vai không khỏi cảm thán, trong vùng núi… ----Kim Mỹ Hồng thấy Khương Bảo tới, ngừng chửi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ: "Đại Bảo, sao em lại tới đây?""Chị Mỹ Hồng, chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi, hại chị đến cơm cũng chưa ăn còn bị chọc giận như vậy.Trong này có một ít thức ăn, em mang tới cho chị, chị và mọi người trong nhà chia ra cùng ăn đi."Kim Mỹ Hồng vội xua tay: "Không cần không cần, em cầm về đi.""Không sao, chị ăn đi, chị không ăn trong lòng em rất áy náy."Khương Bảo dùng vẻ mặt chân thành, giọng điệu thành khẩn nói ra lời này, làm cho Kim Mỹ Hồng càng thêm bất bình thay cô."Đại Bảo, em cũng chưa ăn gì, hay là cùng nhau ăn đi?" Kim Mỹ Hồng vừa nói vừa muốn kéo cô vào nhà."Được." Khương Bảo không từ chối.Trong nhà Kim Mỹ Hồng nhiều người, cô, chồng cô, chồng em gái, cha mẹ chồng, cộng thêm ba đứa con của cô, tổng cộng có tám người.Số đồ ăn Khương Bảo mang đến không đủ, Kim Mỹ Hồng liền vào bếp nấu một nồi bột ngô.Những người khác mỗi người múc một bát bột ngô, lại đặt vào trong bát Khương Bảo hai cái bánh bao trắng.Khương Bảo nhìn hai cái bánh bao kia, cảm thấy có chút kỳ quái.Kim Mỹ Hồng ngượng ngùng cười cười: "Lúc sáng đã nói dối em, chị đúng là có mua hai cái bánh bao trắng ở chợ, nhưng không nỡ ăn mà ăn lương khô mình mang tới.""Em không ăn, chị cho bọn nhỏ đi." Khương Bảo vừa nghe thấy đây là đồ người ta tiết kiệm được, liền không dám ăn."Em cứ mặc kệ bọn họ, ngày thường ở trường học bọn họ ăn rất ngon."Thấy cô không tin, Kim Mỹ Hồng lại giải thích: "Bọn nhỏ học ở trường, nếu ăn quá đạm bạc hoặc là mặc quần áo quá rách sẽ bị các bạn học khác coi thường, đồng nghĩa với việc không kết giao được bạn bè."Hai vợ chồng Kim Mỹ Hồng thật ra rất có năng lực, chỉ dựa vào việc trồng hoa màu và bán trái cây ở chợ đã có thể kiếm không ít tiền, chuyện ăn uống hằng ngày cũng không phải là vấn đề.Chỉ là nhà cô nhiều người, ba đứa nhỏ, em gái và chồng em gái đều phải đi học, sợ bọn họ ở trường học bị khi dễ cho nên cô luôn muốn tạo điều kiện tốt nhất cho bọn họ, để cho bọn họ thoạt nhìn sẽ không quá chênh lệch so với những bạn học khác.Cha mẹ chồng đã lớn tuổi rồi, răng yếu, lương thực trong nhà đều để cho bọn họ ăn, cứ như vậy, đến phiên hai vợ chồng Kim Mỹ Hồng thì mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn bánh lớn chấm nước muối.Khương Bảo nghe thấy hoàn cảnh nhà bọn họ là như vậy, không nói gì, chỉ im lặng lấy từ trong túi ra ba tấm đại đoàn kết."Cái này chị không thể nhận được!" Kim Mỹ Hồng không nhận, đẩy tay cô trở về.