Bạch Kiều Kiều nghĩ nàng thật sự sắp không xong rồi. Những giấc mơ nàng mơ thấy trong cơn sốt cao càng ngày càng chân thật. Nghe nói lúc hấp hối, những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc đời sẽ giống như đèn kéo quân chầm chậm tái hiện trong óc. Giờ khắc này đây, nàng lại một lần nữa được nhìn thấy Thẩm Hành. Bạch Kiều Kiều giống như được quay trở lại ngày bọn họ kết hôn. Trong gian phòng cũ kỹ, cây đèn dầu có dán chữ HỈ chiếu sáng cả gian phòng, trên bàn đặt một dĩa nửa bên là táo đỏ nửa bên là đậu phộng, đệm chăn trên giường đều là đồ mới. Cánh tay rắn chắc của Thẩm Hành chống ở bên hông nàng, cả người đều căng cứng, ánh sáng yếu ớt của đèn dầu làm cho khuôn mặt kiên nghị của hắn trở nên nhu hòa. Bạch Kiều Kiều không giống như lúc còn trẻ lấy cây kéo giấu sẵn từ trước ở dưới gối ra đặt lên cổ mình, lần này nàng vươn tay ôm lấy hắn, ôm thật chặt bả vai rắn chắc kia. Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hành hơi trầm xuống, giữ cằm Bạch Kiều Kiều: "Ngươi có thấy rõ ta là ai không?” Giọng điệu Thẩm…
Chương 2: 2: Tiểu Thư Giả
Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu HungTác giả: Tiên Trá Tiểu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhBạch Kiều Kiều nghĩ nàng thật sự sắp không xong rồi. Những giấc mơ nàng mơ thấy trong cơn sốt cao càng ngày càng chân thật. Nghe nói lúc hấp hối, những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc đời sẽ giống như đèn kéo quân chầm chậm tái hiện trong óc. Giờ khắc này đây, nàng lại một lần nữa được nhìn thấy Thẩm Hành. Bạch Kiều Kiều giống như được quay trở lại ngày bọn họ kết hôn. Trong gian phòng cũ kỹ, cây đèn dầu có dán chữ HỈ chiếu sáng cả gian phòng, trên bàn đặt một dĩa nửa bên là táo đỏ nửa bên là đậu phộng, đệm chăn trên giường đều là đồ mới. Cánh tay rắn chắc của Thẩm Hành chống ở bên hông nàng, cả người đều căng cứng, ánh sáng yếu ớt của đèn dầu làm cho khuôn mặt kiên nghị của hắn trở nên nhu hòa. Bạch Kiều Kiều không giống như lúc còn trẻ lấy cây kéo giấu sẵn từ trước ở dưới gối ra đặt lên cổ mình, lần này nàng vươn tay ôm lấy hắn, ôm thật chặt bả vai rắn chắc kia. Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hành hơi trầm xuống, giữ cằm Bạch Kiều Kiều: "Ngươi có thấy rõ ta là ai không?” Giọng điệu Thẩm… Bạch Kiều Kiều hai năm trước còn gọi là Đinh Kiều Kiều, sau đó có một ngày, một cô gái ngũ quan gần như giống hệt mẹ Đinh tìm tới cửa, nói nàng ta mới là con gái ruột của Đinh gia.Cha mẹ mười mấy năm đột nhiên biến thành người khác, Bạch Kiều Kiều ban đầu cảm thấy bất an, về sau dưới thái độ bất công của cha mẹ chuyển biến thành phẫn nộ.Nàng bắt đầu nôn nóng giống như một con gà chọi, lúc nào cũng gây sự kiếm chuyện với Đinh Thế Phương, nhưng Đinh Thế Phương lại giống như một đóa hoa trắng nhỏ lay động trong gió, ai nhìn vào cũng sẽ thương tiếc, đừng nói chi đến cha mẹ đang áy náy vô cùng.Bạch Kiều Kiều rốt cuộc chọc giận cha mẹ nuôi, bị đuổi về thôn Thập Lý.Vì muốn trở về thành phố, Bạch Kiều Kiều không tiếc bám vào thanh niên trí thức trong thôn, khiến cho thanh danh của mình càng lúc càng không ra gì.Sau khi gả cho Thẩm Hành, cho dù Thẩm Hành ngoan ngoãn phục tùng nàng, cho nàng ăn mặc, cho nàng đi học, nhưng nàng lại bị chấp niệm trở về thành phố che mắt, dứt khoát ly hôn với Thẩm Hành, lại không hề biết cuộc sống sau khi trở về thành phố mới thật sự là vực sâu địa ngục.Đinh Thế Phương cũng không nhu nhược như vẻ bề ngoài, cho dù Bạch Kiều Kiều đã sớm nhận thua thì nàng ta vẫn không buông tha Bạch Kiều Kiều.Nàng ta âm thầm làm hỏng thanh danh của Bạch Kiều Kiều ở trường đại học, khiến cho nàng sau khi tốt nghiệp không có chỗ nào để đi, từ một sinh viên đại học cuối cùng lưu lạc ở đầu đường xó chợ.Kiếp trước Thẩm Hành công thành danh toại liền tới tìm nàng đề nghị quay lại, nàng lại bởi vì bản thân tự ti nên mãi không dám đồng ý.Chờ đến khi nàng leo lên được độ cao có thể sóng vai với Thẩm Hành thì mới biết khoảng cách xa nhất chính là âm dương cách biệt.“Hành ca, Hành ca! ”Tử trạng của Thẩm Hành vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, Bạch Kiều Kiều nấc nghẹn gọi tên Thẩm Hành.Kiếp trước có rất nhiều lời không kịp nói ra, kiếp này nàng muốn dùng hành động nói cho Thẩm Hành biết mình rất thích hắn, rất thích rất thích!Lúc Thẩm Hành đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy hình ảnh Bạch Kiều Kiều ngồi cuộn người ở trên giường, ôm chân khóc đến thương tâm.Hắn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.Nhưng giọng điệu ngoài miệng lại rất bất thiện: "Ngươi cũng đã theo ta, bây giờ hối hận thì có ích gì?”Trong lòng Thẩm Hành hiểu rõ mình có thể cưới được Bạch Kiều Kiều hoàn toàn là vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.Bạch Kiều Kiều rơi xuống nước, hắn cứu nàng lên, lại bị người trong thôn nhìn thấy hai người bọn họ ướt sũng ôm nhau.Dưới áp lực của lời ra tiếng vào, Bạch gia mới gả Bạch Kiều Kiều cho hắn.Thẩm Hành biết Bạch Kiều Kiều đặt chiếc kéo kia ở dưới gối.Chỉ là không biết vì sao đêm qua Bạch Kiều Kiều đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.Sáng nay đầu óc Thẩm Hành rất loạn, trong lòng xao động khát vọng Bạch Kiều Kiều chịu sống cùng hắn.Nhưng bây giờ nhìn Bạch Kiều Kiều ôm đầu gối khóc rống, Thẩm Hành giống như bị hắt một chậu nước lạnh vào mặt.Đêm qua, có lẽ nàng chiều theo hắn chỉ vì sợ.Bạch Kiều Kiều nghe thấy giọng nói của Thẩm Hành, thân thể không khỏi run lên.Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Hành bưng một cái chậu tráng men đang đứng ở cửa nhìn nàng chằm chằm.Thẩm Hành thân hình cao lớn nên chắn gần hết khung cửa, bởi vì đứng ngược sáng nên trông hắn có vẻ rất không chân thật.Bạch Kiều Kiều bức thiết muốn chứng thực mọi chuyện đều là sự thật, phản ứng đầu tiên của nàng chính là chạy tới trước mặt Thẩm Hành.Bạch Kiều Kiều không quan tâm mình đi chân trần xuống giường, lại bởi vì đêm qua Thẩm Hành phóng túng làm cho hai chân nàng bây giờ mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Bạch Kiều Kiều hai năm trước còn gọi là Đinh Kiều Kiều, sau đó có một ngày, một cô gái ngũ quan gần như giống hệt mẹ Đinh tìm tới cửa, nói nàng ta mới là con gái ruột của Đinh gia.
Cha mẹ mười mấy năm đột nhiên biến thành người khác, Bạch Kiều Kiều ban đầu cảm thấy bất an, về sau dưới thái độ bất công của cha mẹ chuyển biến thành phẫn nộ.
Nàng bắt đầu nôn nóng giống như một con gà chọi, lúc nào cũng gây sự kiếm chuyện với Đinh Thế Phương, nhưng Đinh Thế Phương lại giống như một đóa hoa trắng nhỏ lay động trong gió, ai nhìn vào cũng sẽ thương tiếc, đừng nói chi đến cha mẹ đang áy náy vô cùng.
Bạch Kiều Kiều rốt cuộc chọc giận cha mẹ nuôi, bị đuổi về thôn Thập Lý.
Vì muốn trở về thành phố, Bạch Kiều Kiều không tiếc bám vào thanh niên trí thức trong thôn, khiến cho thanh danh của mình càng lúc càng không ra gì.
Sau khi gả cho Thẩm Hành, cho dù Thẩm Hành ngoan ngoãn phục tùng nàng, cho nàng ăn mặc, cho nàng đi học, nhưng nàng lại bị chấp niệm trở về thành phố che mắt, dứt khoát ly hôn với Thẩm Hành, lại không hề biết cuộc sống sau khi trở về thành phố mới thật sự là vực sâu địa ngục.
Đinh Thế Phương cũng không nhu nhược như vẻ bề ngoài, cho dù Bạch Kiều Kiều đã sớm nhận thua thì nàng ta vẫn không buông tha Bạch Kiều Kiều.
Nàng ta âm thầm làm hỏng thanh danh của Bạch Kiều Kiều ở trường đại học, khiến cho nàng sau khi tốt nghiệp không có chỗ nào để đi, từ một sinh viên đại học cuối cùng lưu lạc ở đầu đường xó chợ.
Kiếp trước Thẩm Hành công thành danh toại liền tới tìm nàng đề nghị quay lại, nàng lại bởi vì bản thân tự ti nên mãi không dám đồng ý.
Chờ đến khi nàng leo lên được độ cao có thể sóng vai với Thẩm Hành thì mới biết khoảng cách xa nhất chính là âm dương cách biệt.
“Hành ca, Hành ca! ”
Tử trạng của Thẩm Hành vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, Bạch Kiều Kiều nấc nghẹn gọi tên Thẩm Hành.
Kiếp trước có rất nhiều lời không kịp nói ra, kiếp này nàng muốn dùng hành động nói cho Thẩm Hành biết mình rất thích hắn, rất thích rất thích!
Lúc Thẩm Hành đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy hình ảnh Bạch Kiều Kiều ngồi cuộn người ở trên giường, ôm chân khóc đến thương tâm.
Hắn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
Nhưng giọng điệu ngoài miệng lại rất bất thiện: "Ngươi cũng đã theo ta, bây giờ hối hận thì có ích gì?”
Trong lòng Thẩm Hành hiểu rõ mình có thể cưới được Bạch Kiều Kiều hoàn toàn là vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Bạch Kiều Kiều rơi xuống nước, hắn cứu nàng lên, lại bị người trong thôn nhìn thấy hai người bọn họ ướt sũng ôm nhau.
Dưới áp lực của lời ra tiếng vào, Bạch gia mới gả Bạch Kiều Kiều cho hắn.
Thẩm Hành biết Bạch Kiều Kiều đặt chiếc kéo kia ở dưới gối.
Chỉ là không biết vì sao đêm qua Bạch Kiều Kiều đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.
Sáng nay đầu óc Thẩm Hành rất loạn, trong lòng xao động khát vọng Bạch Kiều Kiều chịu sống cùng hắn.
Nhưng bây giờ nhìn Bạch Kiều Kiều ôm đầu gối khóc rống, Thẩm Hành giống như bị hắt một chậu nước lạnh vào mặt.
Đêm qua, có lẽ nàng chiều theo hắn chỉ vì sợ.
Bạch Kiều Kiều nghe thấy giọng nói của Thẩm Hành, thân thể không khỏi run lên.
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Hành bưng một cái chậu tráng men đang đứng ở cửa nhìn nàng chằm chằm.
Thẩm Hành thân hình cao lớn nên chắn gần hết khung cửa, bởi vì đứng ngược sáng nên trông hắn có vẻ rất không chân thật.
Bạch Kiều Kiều bức thiết muốn chứng thực mọi chuyện đều là sự thật, phản ứng đầu tiên của nàng chính là chạy tới trước mặt Thẩm Hành.
Bạch Kiều Kiều không quan tâm mình đi chân trần xuống giường, lại bởi vì đêm qua Thẩm Hành phóng túng làm cho hai chân nàng bây giờ mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu HungTác giả: Tiên Trá Tiểu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhBạch Kiều Kiều nghĩ nàng thật sự sắp không xong rồi. Những giấc mơ nàng mơ thấy trong cơn sốt cao càng ngày càng chân thật. Nghe nói lúc hấp hối, những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc đời sẽ giống như đèn kéo quân chầm chậm tái hiện trong óc. Giờ khắc này đây, nàng lại một lần nữa được nhìn thấy Thẩm Hành. Bạch Kiều Kiều giống như được quay trở lại ngày bọn họ kết hôn. Trong gian phòng cũ kỹ, cây đèn dầu có dán chữ HỈ chiếu sáng cả gian phòng, trên bàn đặt một dĩa nửa bên là táo đỏ nửa bên là đậu phộng, đệm chăn trên giường đều là đồ mới. Cánh tay rắn chắc của Thẩm Hành chống ở bên hông nàng, cả người đều căng cứng, ánh sáng yếu ớt của đèn dầu làm cho khuôn mặt kiên nghị của hắn trở nên nhu hòa. Bạch Kiều Kiều không giống như lúc còn trẻ lấy cây kéo giấu sẵn từ trước ở dưới gối ra đặt lên cổ mình, lần này nàng vươn tay ôm lấy hắn, ôm thật chặt bả vai rắn chắc kia. Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hành hơi trầm xuống, giữ cằm Bạch Kiều Kiều: "Ngươi có thấy rõ ta là ai không?” Giọng điệu Thẩm… Bạch Kiều Kiều hai năm trước còn gọi là Đinh Kiều Kiều, sau đó có một ngày, một cô gái ngũ quan gần như giống hệt mẹ Đinh tìm tới cửa, nói nàng ta mới là con gái ruột của Đinh gia.Cha mẹ mười mấy năm đột nhiên biến thành người khác, Bạch Kiều Kiều ban đầu cảm thấy bất an, về sau dưới thái độ bất công của cha mẹ chuyển biến thành phẫn nộ.Nàng bắt đầu nôn nóng giống như một con gà chọi, lúc nào cũng gây sự kiếm chuyện với Đinh Thế Phương, nhưng Đinh Thế Phương lại giống như một đóa hoa trắng nhỏ lay động trong gió, ai nhìn vào cũng sẽ thương tiếc, đừng nói chi đến cha mẹ đang áy náy vô cùng.Bạch Kiều Kiều rốt cuộc chọc giận cha mẹ nuôi, bị đuổi về thôn Thập Lý.Vì muốn trở về thành phố, Bạch Kiều Kiều không tiếc bám vào thanh niên trí thức trong thôn, khiến cho thanh danh của mình càng lúc càng không ra gì.Sau khi gả cho Thẩm Hành, cho dù Thẩm Hành ngoan ngoãn phục tùng nàng, cho nàng ăn mặc, cho nàng đi học, nhưng nàng lại bị chấp niệm trở về thành phố che mắt, dứt khoát ly hôn với Thẩm Hành, lại không hề biết cuộc sống sau khi trở về thành phố mới thật sự là vực sâu địa ngục.Đinh Thế Phương cũng không nhu nhược như vẻ bề ngoài, cho dù Bạch Kiều Kiều đã sớm nhận thua thì nàng ta vẫn không buông tha Bạch Kiều Kiều.Nàng ta âm thầm làm hỏng thanh danh của Bạch Kiều Kiều ở trường đại học, khiến cho nàng sau khi tốt nghiệp không có chỗ nào để đi, từ một sinh viên đại học cuối cùng lưu lạc ở đầu đường xó chợ.Kiếp trước Thẩm Hành công thành danh toại liền tới tìm nàng đề nghị quay lại, nàng lại bởi vì bản thân tự ti nên mãi không dám đồng ý.Chờ đến khi nàng leo lên được độ cao có thể sóng vai với Thẩm Hành thì mới biết khoảng cách xa nhất chính là âm dương cách biệt.“Hành ca, Hành ca! ”Tử trạng của Thẩm Hành vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, Bạch Kiều Kiều nấc nghẹn gọi tên Thẩm Hành.Kiếp trước có rất nhiều lời không kịp nói ra, kiếp này nàng muốn dùng hành động nói cho Thẩm Hành biết mình rất thích hắn, rất thích rất thích!Lúc Thẩm Hành đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy hình ảnh Bạch Kiều Kiều ngồi cuộn người ở trên giường, ôm chân khóc đến thương tâm.Hắn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.Nhưng giọng điệu ngoài miệng lại rất bất thiện: "Ngươi cũng đã theo ta, bây giờ hối hận thì có ích gì?”Trong lòng Thẩm Hành hiểu rõ mình có thể cưới được Bạch Kiều Kiều hoàn toàn là vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.Bạch Kiều Kiều rơi xuống nước, hắn cứu nàng lên, lại bị người trong thôn nhìn thấy hai người bọn họ ướt sũng ôm nhau.Dưới áp lực của lời ra tiếng vào, Bạch gia mới gả Bạch Kiều Kiều cho hắn.Thẩm Hành biết Bạch Kiều Kiều đặt chiếc kéo kia ở dưới gối.Chỉ là không biết vì sao đêm qua Bạch Kiều Kiều đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.Sáng nay đầu óc Thẩm Hành rất loạn, trong lòng xao động khát vọng Bạch Kiều Kiều chịu sống cùng hắn.Nhưng bây giờ nhìn Bạch Kiều Kiều ôm đầu gối khóc rống, Thẩm Hành giống như bị hắt một chậu nước lạnh vào mặt.Đêm qua, có lẽ nàng chiều theo hắn chỉ vì sợ.Bạch Kiều Kiều nghe thấy giọng nói của Thẩm Hành, thân thể không khỏi run lên.Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Hành bưng một cái chậu tráng men đang đứng ở cửa nhìn nàng chằm chằm.Thẩm Hành thân hình cao lớn nên chắn gần hết khung cửa, bởi vì đứng ngược sáng nên trông hắn có vẻ rất không chân thật.Bạch Kiều Kiều bức thiết muốn chứng thực mọi chuyện đều là sự thật, phản ứng đầu tiên của nàng chính là chạy tới trước mặt Thẩm Hành.Bạch Kiều Kiều không quan tâm mình đi chân trần xuống giường, lại bởi vì đêm qua Thẩm Hành phóng túng làm cho hai chân nàng bây giờ mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.