Bạch Kiều Kiều nghĩ nàng thật sự sắp không xong rồi. Những giấc mơ nàng mơ thấy trong cơn sốt cao càng ngày càng chân thật. Nghe nói lúc hấp hối, những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc đời sẽ giống như đèn kéo quân chầm chậm tái hiện trong óc. Giờ khắc này đây, nàng lại một lần nữa được nhìn thấy Thẩm Hành. Bạch Kiều Kiều giống như được quay trở lại ngày bọn họ kết hôn. Trong gian phòng cũ kỹ, cây đèn dầu có dán chữ HỈ chiếu sáng cả gian phòng, trên bàn đặt một dĩa nửa bên là táo đỏ nửa bên là đậu phộng, đệm chăn trên giường đều là đồ mới. Cánh tay rắn chắc của Thẩm Hành chống ở bên hông nàng, cả người đều căng cứng, ánh sáng yếu ớt của đèn dầu làm cho khuôn mặt kiên nghị của hắn trở nên nhu hòa. Bạch Kiều Kiều không giống như lúc còn trẻ lấy cây kéo giấu sẵn từ trước ở dưới gối ra đặt lên cổ mình, lần này nàng vươn tay ôm lấy hắn, ôm thật chặt bả vai rắn chắc kia. Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hành hơi trầm xuống, giữ cằm Bạch Kiều Kiều: "Ngươi có thấy rõ ta là ai không?” Giọng điệu Thẩm…
Chương 45: 45: Làm Giấy Cam Kết
Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu HungTác giả: Tiên Trá Tiểu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhBạch Kiều Kiều nghĩ nàng thật sự sắp không xong rồi. Những giấc mơ nàng mơ thấy trong cơn sốt cao càng ngày càng chân thật. Nghe nói lúc hấp hối, những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc đời sẽ giống như đèn kéo quân chầm chậm tái hiện trong óc. Giờ khắc này đây, nàng lại một lần nữa được nhìn thấy Thẩm Hành. Bạch Kiều Kiều giống như được quay trở lại ngày bọn họ kết hôn. Trong gian phòng cũ kỹ, cây đèn dầu có dán chữ HỈ chiếu sáng cả gian phòng, trên bàn đặt một dĩa nửa bên là táo đỏ nửa bên là đậu phộng, đệm chăn trên giường đều là đồ mới. Cánh tay rắn chắc của Thẩm Hành chống ở bên hông nàng, cả người đều căng cứng, ánh sáng yếu ớt của đèn dầu làm cho khuôn mặt kiên nghị của hắn trở nên nhu hòa. Bạch Kiều Kiều không giống như lúc còn trẻ lấy cây kéo giấu sẵn từ trước ở dưới gối ra đặt lên cổ mình, lần này nàng vươn tay ôm lấy hắn, ôm thật chặt bả vai rắn chắc kia. Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hành hơi trầm xuống, giữ cằm Bạch Kiều Kiều: "Ngươi có thấy rõ ta là ai không?” Giọng điệu Thẩm… Lý Hồng Đào không hề phòng bị Bạch Kiều Kiều: "Đại đội trưởng có thể làm chứng, Thẩm Hành có du côn hơn nữa cũng không dám ở trước mặt cả thôn đánh đại đội trưởng!""Vậy thì chưa chắc nha.Đại đội trưởng làm người thế nào chả lẽ ngươi không biết, hắn một lòng chỉ muốn tốt cho đại đội, lúc nào cũng dĩ hoà vi quý, bản thân hắn biết lượng công việc lần này mọi người không có khả năng hoàn thành, cho nên trận cược này vốn không công bằng, đại đội trưởng chưa chắc sẽ giúp ngươi nói chuyện đâu."Bạch Kiều Kiều phân tích một hồi, Lý Hồng Đào suy nghĩ cũng thấy rất hợp lý, bèn thảo luận với nàng:"Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ? Ngươi có thể khuyên hắn được không?”Bạch Kiều Kiều giả bộ khổ sở lắc đầu: "Nếu ta có thể khuyên được hắn thì đã chẳng cần đến Lý đội trưởng trút giận thay ta.”Lý Hồng Đào thầm nghĩ Bạch Kiều Kiều là kẻ ngu xuẩn không biết nghĩ cho nam nhân nhà mình, ngoài miệng lại nói:"Muội tử à, ngươi yên tâm, ca tuyệt đối sẽ khiến hắn ngã đau một lần! Nhưng ngươi nói cũng có đạo lý, ta không có chứng cứ đánh cược với hắn, một khi hắn không chịu nhận nợ thì ta đúng là không có cách nào."Bạch Kiều Kiều làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Lý đội trưởng, ngươi nói đúng lắm! Không có chứng cứ thì bây giờ ngươi tạo chứng cứ đi! Ngươi có thể bảo hắn làm giấy cam kết với ngươi!”“Giấy cam kết? Đúng nha, làm giấy cam kết, còn phải lăn dấu tay!” Lý Hồng Đào hăng máu gà hô lên.Bạch Kiều Kiều đi theo phía sau hắn:"Lý đội trưởng, ta đã học hết trung học nên biết cách viết giấy cam kết, ta sẽ soạn thảo bản nháp cho ngươi, tuyệt đối không để lại kẽ hở nào cho hắn!”Lý Hồng Đào cho rằng Bạch Kiều Kiều và hắn là cùng một đám, còn vui tươi hớn hở dẫn nàng đến đại đội.“Hồng Đào? Ngươi tới nơi này làm gì? Việc thu hoạch tới đâu rồi?”Ngồi trong văn phòng đại đội là lão thư ký hơn bảy mươi tuổi trong thôn, thấy Lý Hồng Đào mặt mũi hớn hở đi vào, còn tưởng rằng tiến độ thu hoạch lúa mạch hôm nay tốt vô cùng.“Chuyện thu hoạch thì vẫn bình thường, Khoan gia, ta trở về xử lý chút việc.”Trong nhà Lý Hồng Đào chỉ có giấy đi vệ sinh, hắn đến đại đội là để tìm giấy.“Để ta viết cho.” Bạch Kiều Kiều chủ động nói.“Được, ngươi viết đi.” Lý Hồng Đào cũng biết chữ, hắn không sợ Bạch Kiều Kiều lừa hắn.Bạch Kiều Kiều viết xong đưa cho Lý Hồng Đào xem qua một lần, chữ viết xinh đẹp tinh tế cùng với nội dung cam kết kín kẽ không lọt một giọt nước nào khiến cho Lý Hồng Đào vui vẻ ra mặt.“Lý đội trưởng, ngươi ký tên ở chỗ này, lát nữa chúng ta cùng đi tìm Thẩm Hành ấn dấu tay!”Trong lòng Lý Hồng Đào kích động, nhìn trên giấy cam kết có ghi dòng chữ "Thẩm Hành trong vòng một ngày phải trả cho Lý Hồng Đào 50 đồng”, đầu nóng lên, lập tức nghe lời Bạch Kiều Kiều ký tên vào.“Ấn dấu tay nữa, Lý đội trưởng.”Bạch Kiều Kiều cười híp mắt bưng hộp lăn tay lên, mở ra đưa cho Lý Hồng Đào.Lý Hồng Đào thấy vẻ nịnh nọt của Bạch Kiều Kiều cũng không nghĩ nhiều, dùng ngón cái tay phải chấm vào hộp mực đỏ rồi ấn bên dưới chữ ký của mình.Bạch Kiều Kiều cầm giấy cam kết lên kiểm tra một chút.Ừm, tuy rằng chữ ký của Lý Hồng Đào giống như gà bới nhưng không dễ bắt chước, dấu tay cũng rõ ràng, hắn không thể quỵt nợ.Bạch Kiều Kiều cất giấy cam kết vào túi, Lý Hồng Đào đã khẩn cấp không chờ nổi:"Đi, đi tìm Thẩm Hành ấn dấu tay!”“Được, đi thôi!”Bạch Kiều Kiều trong lòng vui như nở hoa, có đầy đủ nhân chứng vật chứng, việc đại ca nàng làm tiểu đội trưởng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lý Hồng Đào không hề phòng bị Bạch Kiều Kiều: "Đại đội trưởng có thể làm chứng, Thẩm Hành có du côn hơn nữa cũng không dám ở trước mặt cả thôn đánh đại đội trưởng!"
"Vậy thì chưa chắc nha.
Đại đội trưởng làm người thế nào chả lẽ ngươi không biết, hắn một lòng chỉ muốn tốt cho đại đội, lúc nào cũng dĩ hoà vi quý, bản thân hắn biết lượng công việc lần này mọi người không có khả năng hoàn thành, cho nên trận cược này vốn không công bằng, đại đội trưởng chưa chắc sẽ giúp ngươi nói chuyện đâu.
"
Bạch Kiều Kiều phân tích một hồi, Lý Hồng Đào suy nghĩ cũng thấy rất hợp lý, bèn thảo luận với nàng:
"Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ? Ngươi có thể khuyên hắn được không?”
Bạch Kiều Kiều giả bộ khổ sở lắc đầu: "Nếu ta có thể khuyên được hắn thì đã chẳng cần đến Lý đội trưởng trút giận thay ta.
”
Lý Hồng Đào thầm nghĩ Bạch Kiều Kiều là kẻ ngu xuẩn không biết nghĩ cho nam nhân nhà mình, ngoài miệng lại nói:
"Muội tử à, ngươi yên tâm, ca tuyệt đối sẽ khiến hắn ngã đau một lần! Nhưng ngươi nói cũng có đạo lý, ta không có chứng cứ đánh cược với hắn, một khi hắn không chịu nhận nợ thì ta đúng là không có cách nào.
"
Bạch Kiều Kiều làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Lý đội trưởng, ngươi nói đúng lắm! Không có chứng cứ thì bây giờ ngươi tạo chứng cứ đi! Ngươi có thể bảo hắn làm giấy cam kết với ngươi!”
“Giấy cam kết? Đúng nha, làm giấy cam kết, còn phải lăn dấu tay!” Lý Hồng Đào hăng máu gà hô lên.
Bạch Kiều Kiều đi theo phía sau hắn:
"Lý đội trưởng, ta đã học hết trung học nên biết cách viết giấy cam kết, ta sẽ soạn thảo bản nháp cho ngươi, tuyệt đối không để lại kẽ hở nào cho hắn!”
Lý Hồng Đào cho rằng Bạch Kiều Kiều và hắn là cùng một đám, còn vui tươi hớn hở dẫn nàng đến đại đội.
“Hồng Đào? Ngươi tới nơi này làm gì? Việc thu hoạch tới đâu rồi?”
Ngồi trong văn phòng đại đội là lão thư ký hơn bảy mươi tuổi trong thôn, thấy Lý Hồng Đào mặt mũi hớn hở đi vào, còn tưởng rằng tiến độ thu hoạch lúa mạch hôm nay tốt vô cùng.
“Chuyện thu hoạch thì vẫn bình thường, Khoan gia, ta trở về xử lý chút việc.
”
Trong nhà Lý Hồng Đào chỉ có giấy đi vệ sinh, hắn đến đại đội là để tìm giấy.
“Để ta viết cho.
” Bạch Kiều Kiều chủ động nói.
“Được, ngươi viết đi.
” Lý Hồng Đào cũng biết chữ, hắn không sợ Bạch Kiều Kiều lừa hắn.
Bạch Kiều Kiều viết xong đưa cho Lý Hồng Đào xem qua một lần, chữ viết xinh đẹp tinh tế cùng với nội dung cam kết kín kẽ không lọt một giọt nước nào khiến cho Lý Hồng Đào vui vẻ ra mặt.
“Lý đội trưởng, ngươi ký tên ở chỗ này, lát nữa chúng ta cùng đi tìm Thẩm Hành ấn dấu tay!”
Trong lòng Lý Hồng Đào kích động, nhìn trên giấy cam kết có ghi dòng chữ "Thẩm Hành trong vòng một ngày phải trả cho Lý Hồng Đào 50 đồng”, đầu nóng lên, lập tức nghe lời Bạch Kiều Kiều ký tên vào.
“Ấn dấu tay nữa, Lý đội trưởng.
”
Bạch Kiều Kiều cười híp mắt bưng hộp lăn tay lên, mở ra đưa cho Lý Hồng Đào.
Lý Hồng Đào thấy vẻ nịnh nọt của Bạch Kiều Kiều cũng không nghĩ nhiều, dùng ngón cái tay phải chấm vào hộp mực đỏ rồi ấn bên dưới chữ ký của mình.
Bạch Kiều Kiều cầm giấy cam kết lên kiểm tra một chút.
Ừm, tuy rằng chữ ký của Lý Hồng Đào giống như gà bới nhưng không dễ bắt chước, dấu tay cũng rõ ràng, hắn không thể quỵt nợ.
Bạch Kiều Kiều cất giấy cam kết vào túi, Lý Hồng Đào đã khẩn cấp không chờ nổi:
"Đi, đi tìm Thẩm Hành ấn dấu tay!”
“Được, đi thôi!”
Bạch Kiều Kiều trong lòng vui như nở hoa, có đầy đủ nhân chứng vật chứng, việc đại ca nàng làm tiểu đội trưởng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu HungTác giả: Tiên Trá Tiểu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhBạch Kiều Kiều nghĩ nàng thật sự sắp không xong rồi. Những giấc mơ nàng mơ thấy trong cơn sốt cao càng ngày càng chân thật. Nghe nói lúc hấp hối, những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc đời sẽ giống như đèn kéo quân chầm chậm tái hiện trong óc. Giờ khắc này đây, nàng lại một lần nữa được nhìn thấy Thẩm Hành. Bạch Kiều Kiều giống như được quay trở lại ngày bọn họ kết hôn. Trong gian phòng cũ kỹ, cây đèn dầu có dán chữ HỈ chiếu sáng cả gian phòng, trên bàn đặt một dĩa nửa bên là táo đỏ nửa bên là đậu phộng, đệm chăn trên giường đều là đồ mới. Cánh tay rắn chắc của Thẩm Hành chống ở bên hông nàng, cả người đều căng cứng, ánh sáng yếu ớt của đèn dầu làm cho khuôn mặt kiên nghị của hắn trở nên nhu hòa. Bạch Kiều Kiều không giống như lúc còn trẻ lấy cây kéo giấu sẵn từ trước ở dưới gối ra đặt lên cổ mình, lần này nàng vươn tay ôm lấy hắn, ôm thật chặt bả vai rắn chắc kia. Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hành hơi trầm xuống, giữ cằm Bạch Kiều Kiều: "Ngươi có thấy rõ ta là ai không?” Giọng điệu Thẩm… Lý Hồng Đào không hề phòng bị Bạch Kiều Kiều: "Đại đội trưởng có thể làm chứng, Thẩm Hành có du côn hơn nữa cũng không dám ở trước mặt cả thôn đánh đại đội trưởng!""Vậy thì chưa chắc nha.Đại đội trưởng làm người thế nào chả lẽ ngươi không biết, hắn một lòng chỉ muốn tốt cho đại đội, lúc nào cũng dĩ hoà vi quý, bản thân hắn biết lượng công việc lần này mọi người không có khả năng hoàn thành, cho nên trận cược này vốn không công bằng, đại đội trưởng chưa chắc sẽ giúp ngươi nói chuyện đâu."Bạch Kiều Kiều phân tích một hồi, Lý Hồng Đào suy nghĩ cũng thấy rất hợp lý, bèn thảo luận với nàng:"Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ? Ngươi có thể khuyên hắn được không?”Bạch Kiều Kiều giả bộ khổ sở lắc đầu: "Nếu ta có thể khuyên được hắn thì đã chẳng cần đến Lý đội trưởng trút giận thay ta.”Lý Hồng Đào thầm nghĩ Bạch Kiều Kiều là kẻ ngu xuẩn không biết nghĩ cho nam nhân nhà mình, ngoài miệng lại nói:"Muội tử à, ngươi yên tâm, ca tuyệt đối sẽ khiến hắn ngã đau một lần! Nhưng ngươi nói cũng có đạo lý, ta không có chứng cứ đánh cược với hắn, một khi hắn không chịu nhận nợ thì ta đúng là không có cách nào."Bạch Kiều Kiều làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Lý đội trưởng, ngươi nói đúng lắm! Không có chứng cứ thì bây giờ ngươi tạo chứng cứ đi! Ngươi có thể bảo hắn làm giấy cam kết với ngươi!”“Giấy cam kết? Đúng nha, làm giấy cam kết, còn phải lăn dấu tay!” Lý Hồng Đào hăng máu gà hô lên.Bạch Kiều Kiều đi theo phía sau hắn:"Lý đội trưởng, ta đã học hết trung học nên biết cách viết giấy cam kết, ta sẽ soạn thảo bản nháp cho ngươi, tuyệt đối không để lại kẽ hở nào cho hắn!”Lý Hồng Đào cho rằng Bạch Kiều Kiều và hắn là cùng một đám, còn vui tươi hớn hở dẫn nàng đến đại đội.“Hồng Đào? Ngươi tới nơi này làm gì? Việc thu hoạch tới đâu rồi?”Ngồi trong văn phòng đại đội là lão thư ký hơn bảy mươi tuổi trong thôn, thấy Lý Hồng Đào mặt mũi hớn hở đi vào, còn tưởng rằng tiến độ thu hoạch lúa mạch hôm nay tốt vô cùng.“Chuyện thu hoạch thì vẫn bình thường, Khoan gia, ta trở về xử lý chút việc.”Trong nhà Lý Hồng Đào chỉ có giấy đi vệ sinh, hắn đến đại đội là để tìm giấy.“Để ta viết cho.” Bạch Kiều Kiều chủ động nói.“Được, ngươi viết đi.” Lý Hồng Đào cũng biết chữ, hắn không sợ Bạch Kiều Kiều lừa hắn.Bạch Kiều Kiều viết xong đưa cho Lý Hồng Đào xem qua một lần, chữ viết xinh đẹp tinh tế cùng với nội dung cam kết kín kẽ không lọt một giọt nước nào khiến cho Lý Hồng Đào vui vẻ ra mặt.“Lý đội trưởng, ngươi ký tên ở chỗ này, lát nữa chúng ta cùng đi tìm Thẩm Hành ấn dấu tay!”Trong lòng Lý Hồng Đào kích động, nhìn trên giấy cam kết có ghi dòng chữ "Thẩm Hành trong vòng một ngày phải trả cho Lý Hồng Đào 50 đồng”, đầu nóng lên, lập tức nghe lời Bạch Kiều Kiều ký tên vào.“Ấn dấu tay nữa, Lý đội trưởng.”Bạch Kiều Kiều cười híp mắt bưng hộp lăn tay lên, mở ra đưa cho Lý Hồng Đào.Lý Hồng Đào thấy vẻ nịnh nọt của Bạch Kiều Kiều cũng không nghĩ nhiều, dùng ngón cái tay phải chấm vào hộp mực đỏ rồi ấn bên dưới chữ ký của mình.Bạch Kiều Kiều cầm giấy cam kết lên kiểm tra một chút.Ừm, tuy rằng chữ ký của Lý Hồng Đào giống như gà bới nhưng không dễ bắt chước, dấu tay cũng rõ ràng, hắn không thể quỵt nợ.Bạch Kiều Kiều cất giấy cam kết vào túi, Lý Hồng Đào đã khẩn cấp không chờ nổi:"Đi, đi tìm Thẩm Hành ấn dấu tay!”“Được, đi thôi!”Bạch Kiều Kiều trong lòng vui như nở hoa, có đầy đủ nhân chứng vật chứng, việc đại ca nàng làm tiểu đội trưởng là chuyện ván đã đóng thuyền.