“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm. ” “Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!” "Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!" Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào. ” "Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì. ” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!" “Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng. Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối tăm. Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng…

Chương 23: Chương 23

Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại VănTác giả: Chi Ma Tô Tâm ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm. ” “Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!” "Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!" Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào. ” "Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì. ” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!" “Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng. Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối tăm. Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng… “Tiểu Phong này.Sao bốn năm nay cháu không trở về?" Thím Lưu nhìn Giang Tiểu Mãn gầy đến không còn dáng người, lại nhìn Mạc Lệ Phong tuấn lãng rắn chắc.Cho dù bà ấy có mong gia đình họ hòa thuận bao nhiêu, cũng không thể không nói với Mạc Lệ Phong những điều mẹ con Giang Tiểu Mãn phải chịu bấy lâu nay.Cũng vì nhà họ Giang không có ai, nhà mẹ đẻ Giang Tiểu Mãn lại cách xa đây.Nếu đổi thành con gái bà ấy lấy chồng bốn năm biến thành bộ dạng này, bà ấy sẽ cào cả nhà con rể lên mất.Mạc Lệ Phong đương nhiên nhìn hiểu ý thím Lưu muốn nói, xấu hổ mím môi.Anh cũng không thể nói anh kết hôn chỉ vì muốn tìm người chăm sóc cho Nguyên Bảo, sau đó trả tiền hằng tháng cho cô.Dù chỉ nghĩ trong lòng nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Giang Tiểu Mãn.“Lúc trước việc học nặng, sau đó cháu đi làm ở bệnh viện cũng rất bận.Mấy năm nay cháu không gánh vác trách nhiệm của mình, là lỗi của cháu, sau này sẽ không vậy nữa." Giọng điệu Mạc Lệ Phong trầm xuống.Mạc Lệ Phong sống hơn hai mươi năm nay cũng không thẹn với ai.Người duy nhất làm anh cảm thấy có lỗi chính là Giang Tiểu Mãn.Thím Lưu an ủi vỗ sau lưng Giang Tiểu Mãn, nhưng đụng tới đâu cũng chỉ toàn xương, trái tim vừa cảm thấy có chút an ủi lại trầm xuống.Giọng bà ấy cũng nặng nề, nói với Mạc Lệ Phong: "Tiểu Phong, cháu cũng từng đi học ở cái đại đội Thanh Sơn này, mấy năm nay Tiểu Mãn sống cũng cực khổ, bây giờ cháu có thể đưa theo vào thành phố, nhớ phải đối với tốt với Tiểu Mãn!”Mạc Lệ Phong nhìn Giang Tiểu Mãn vẫn im lặng đứng bên cạnh, gật đầu thật mạnh.Hai người về đến nhà, nhìn thấy căn nhà rách nát, sân nhà lộn xộn, lông mày Mạc Lệ Phong càng nhíu chặt lại.Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, nhìn dáng vẻ của anh, cho rằng người đàn ông này đang trách cô không chăm sóc nhà cửa, cũng khó chịu nói: "Không phải tôi không dọn dẹp, tôi không có thời gian!”Mỗi ngày nguyên chủ vừa mở mắt đã bị Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi bắt ra đồng làm việc.Ngoại trừ làm việc ở ruộng, còn phải làm việc nhà cho bọn họ.

“Tiểu Phong này.

Sao bốn năm nay cháu không trở về?" Thím Lưu nhìn Giang Tiểu Mãn gầy đến không còn dáng người, lại nhìn Mạc Lệ Phong tuấn lãng rắn chắc.

Cho dù bà ấy có mong gia đình họ hòa thuận bao nhiêu, cũng không thể không nói với Mạc Lệ Phong những điều mẹ con Giang Tiểu Mãn phải chịu bấy lâu nay.

Cũng vì nhà họ Giang không có ai, nhà mẹ đẻ Giang Tiểu Mãn lại cách xa đây.

Nếu đổi thành con gái bà ấy lấy chồng bốn năm biến thành bộ dạng này, bà ấy sẽ cào cả nhà con rể lên mất.

Mạc Lệ Phong đương nhiên nhìn hiểu ý thím Lưu muốn nói, xấu hổ mím môi.

Anh cũng không thể nói anh kết hôn chỉ vì muốn tìm người chăm sóc cho Nguyên Bảo, sau đó trả tiền hằng tháng cho cô.

Dù chỉ nghĩ trong lòng nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Giang Tiểu Mãn.

“Lúc trước việc học nặng, sau đó cháu đi làm ở bệnh viện cũng rất bận.

Mấy năm nay cháu không gánh vác trách nhiệm của mình, là lỗi của cháu, sau này sẽ không vậy nữa.

" Giọng điệu Mạc Lệ Phong trầm xuống.

Mạc Lệ Phong sống hơn hai mươi năm nay cũng không thẹn với ai.

Người duy nhất làm anh cảm thấy có lỗi chính là Giang Tiểu Mãn.

Thím Lưu an ủi vỗ sau lưng Giang Tiểu Mãn, nhưng đụng tới đâu cũng chỉ toàn xương, trái tim vừa cảm thấy có chút an ủi lại trầm xuống.

Giọng bà ấy cũng nặng nề, nói với Mạc Lệ Phong: "Tiểu Phong, cháu cũng từng đi học ở cái đại đội Thanh Sơn này, mấy năm nay Tiểu Mãn sống cũng cực khổ, bây giờ cháu có thể đưa theo vào thành phố, nhớ phải đối với tốt với Tiểu Mãn!”

Mạc Lệ Phong nhìn Giang Tiểu Mãn vẫn im lặng đứng bên cạnh, gật đầu thật mạnh.

Hai người về đến nhà, nhìn thấy căn nhà rách nát, sân nhà lộn xộn, lông mày Mạc Lệ Phong càng nhíu chặt lại.

Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, nhìn dáng vẻ của anh, cho rằng người đàn ông này đang trách cô không chăm sóc nhà cửa, cũng khó chịu nói: "Không phải tôi không dọn dẹp, tôi không có thời gian!”

Mỗi ngày nguyên chủ vừa mở mắt đã bị Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi bắt ra đồng làm việc.

Ngoại trừ làm việc ở ruộng, còn phải làm việc nhà cho bọn họ.

Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại VănTác giả: Chi Ma Tô Tâm ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm. ” “Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!” "Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!" Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào. ” "Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì. ” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!" “Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng. Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối tăm. Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng… “Tiểu Phong này.Sao bốn năm nay cháu không trở về?" Thím Lưu nhìn Giang Tiểu Mãn gầy đến không còn dáng người, lại nhìn Mạc Lệ Phong tuấn lãng rắn chắc.Cho dù bà ấy có mong gia đình họ hòa thuận bao nhiêu, cũng không thể không nói với Mạc Lệ Phong những điều mẹ con Giang Tiểu Mãn phải chịu bấy lâu nay.Cũng vì nhà họ Giang không có ai, nhà mẹ đẻ Giang Tiểu Mãn lại cách xa đây.Nếu đổi thành con gái bà ấy lấy chồng bốn năm biến thành bộ dạng này, bà ấy sẽ cào cả nhà con rể lên mất.Mạc Lệ Phong đương nhiên nhìn hiểu ý thím Lưu muốn nói, xấu hổ mím môi.Anh cũng không thể nói anh kết hôn chỉ vì muốn tìm người chăm sóc cho Nguyên Bảo, sau đó trả tiền hằng tháng cho cô.Dù chỉ nghĩ trong lòng nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Giang Tiểu Mãn.“Lúc trước việc học nặng, sau đó cháu đi làm ở bệnh viện cũng rất bận.Mấy năm nay cháu không gánh vác trách nhiệm của mình, là lỗi của cháu, sau này sẽ không vậy nữa." Giọng điệu Mạc Lệ Phong trầm xuống.Mạc Lệ Phong sống hơn hai mươi năm nay cũng không thẹn với ai.Người duy nhất làm anh cảm thấy có lỗi chính là Giang Tiểu Mãn.Thím Lưu an ủi vỗ sau lưng Giang Tiểu Mãn, nhưng đụng tới đâu cũng chỉ toàn xương, trái tim vừa cảm thấy có chút an ủi lại trầm xuống.Giọng bà ấy cũng nặng nề, nói với Mạc Lệ Phong: "Tiểu Phong, cháu cũng từng đi học ở cái đại đội Thanh Sơn này, mấy năm nay Tiểu Mãn sống cũng cực khổ, bây giờ cháu có thể đưa theo vào thành phố, nhớ phải đối với tốt với Tiểu Mãn!”Mạc Lệ Phong nhìn Giang Tiểu Mãn vẫn im lặng đứng bên cạnh, gật đầu thật mạnh.Hai người về đến nhà, nhìn thấy căn nhà rách nát, sân nhà lộn xộn, lông mày Mạc Lệ Phong càng nhíu chặt lại.Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, nhìn dáng vẻ của anh, cho rằng người đàn ông này đang trách cô không chăm sóc nhà cửa, cũng khó chịu nói: "Không phải tôi không dọn dẹp, tôi không có thời gian!”Mỗi ngày nguyên chủ vừa mở mắt đã bị Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi bắt ra đồng làm việc.Ngoại trừ làm việc ở ruộng, còn phải làm việc nhà cho bọn họ.

Chương 23: Chương 23