“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm. ” “Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!” "Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!" Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào. ” "Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì. ” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!" “Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng. Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối tăm. Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng…

Chương 32: Chương 32

Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại VănTác giả: Chi Ma Tô Tâm ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm. ” “Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!” "Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!" Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào. ” "Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì. ” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!" “Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng. Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối tăm. Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng… Nhìn thấy mẹ có phản ứng này, Mạc Lệ Phong chỉ cảm thấy châm chọc.“Mẹ con Tiểu Mãn, tôi nhất định sẽ mang đi.” Mạc Lệ Phong quyết định, không cho mẹ và em gái cơ hội phản bác, đứng dậy cũng đi vào trong phòng.Nguyên Bảo đã sớm ngừng khóc, chỉ là còn khiếp ý tựa vào trong lòng Giang Tiểu Mãn.Mẹ con Mạc Trần thị khi dễ Giang Tiểu Mãn, cùng với thái độ Mạc Linh Chi thường thường mắng chửi Nguyên Bảo, khiến Nguyên Bảo nhỏ tuổi đã luôn có tâm lý sợ hãi bọn họ.Chỉ cần nghe thấy âm thanh, sẽ cảm thấy sợ hãi.Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, thấy Mạc Lệ Phong đi vào, ngay cả người này cũng khó chịu."Nguyên Bảo, ngày mai đồng ý theo ba lên thành phố không?” Giang Tiểu Mãn dịu dàng hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười rất nhỏ, làm cho người ta nghe liền cảm thấy như gió xuân thổi qua.Cảm xúc sợ hãi của Nguyên Bảo dần dần trấn an trong lòng Giang Tiểu Mãn, chỉ là bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt cổ áo Giang Tiểu Mãn: "Mẹ thì sao?"Giang Tiểu Mãn lắc đầu, ngày mai cô có chính sự phải làm.“Nguyên Bảo không đi!" Nói xong, Nguyên Bảo lại muốn bĩu môi khóc lên.Thấy cậu bé như vậy, Giang Tiểu Mãn lại vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong ngực, đưa tay ra sau vỗ về tấm lưng nhỏ của nó."Ngày mai mẹ có chuyện rất quan trọng, Nguyên Bảo không muốn để mẹ làm xong chuyện thì đưa Nguyên Bảo vào thành phố à?”Đừng nhìn trẻ con chỉ mới ba bốn tuổi, chúng cũng có năng lực tư duy của mình.Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, lại rụt rè nhìn Mạc Lệ Phong đứng ở cửa, tự cho là nhỏ giọng nói bên tai Giang Tiểu Mãn: "Mẹ, mẹ định đi đánh người xấu phải không?"Đây là lời Giang Tiểu Mãn buổi sáng nói với cậu bé khi thả ở nhà thím Lưu.Giang Tiểu Mãn gật đầu: "Đúng.Đánh người xấu xong chúng ta vào thành phố với ba con.”Có lẽ Nguyên Bảo không rõ đánh người xấu có liên hệ gì với việc vào thành phố, nhưng cậu bé biết sau này sẽ không gặp lại Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi.Gật đầu nói: "Vậy được rồi!”Nghe giọng điệu miễn cưỡng của bạn nhỏ, Giang Tiểu Mãn nhịn không được cười ra tiếng: "Ừ.Mẹ cám ơn Nguyên Bảo!”

Nhìn thấy mẹ có phản ứng này, Mạc Lệ Phong chỉ cảm thấy châm chọc.

“Mẹ con Tiểu Mãn, tôi nhất định sẽ mang đi.

” Mạc Lệ Phong quyết định, không cho mẹ và em gái cơ hội phản bác, đứng dậy cũng đi vào trong phòng.

Nguyên Bảo đã sớm ngừng khóc, chỉ là còn khiếp ý tựa vào trong lòng Giang Tiểu Mãn.

Mẹ con Mạc Trần thị khi dễ Giang Tiểu Mãn, cùng với thái độ Mạc Linh Chi thường thường mắng chửi Nguyên Bảo, khiến Nguyên Bảo nhỏ tuổi đã luôn có tâm lý sợ hãi bọn họ.

Chỉ cần nghe thấy âm thanh, sẽ cảm thấy sợ hãi.

Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, thấy Mạc Lệ Phong đi vào, ngay cả người này cũng khó chịu.

"Nguyên Bảo, ngày mai đồng ý theo ba lên thành phố không?” Giang Tiểu Mãn dịu dàng hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười rất nhỏ, làm cho người ta nghe liền cảm thấy như gió xuân thổi qua.

Cảm xúc sợ hãi của Nguyên Bảo dần dần trấn an trong lòng Giang Tiểu Mãn, chỉ là bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt cổ áo Giang Tiểu Mãn: "Mẹ thì sao?"

Giang Tiểu Mãn lắc đầu, ngày mai cô có chính sự phải làm.

“Nguyên Bảo không đi!" Nói xong, Nguyên Bảo lại muốn bĩu môi khóc lên.

Thấy cậu bé như vậy, Giang Tiểu Mãn lại vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong ngực, đưa tay ra sau vỗ về tấm lưng nhỏ của nó.

"Ngày mai mẹ có chuyện rất quan trọng, Nguyên Bảo không muốn để mẹ làm xong chuyện thì đưa Nguyên Bảo vào thành phố à?”

Đừng nhìn trẻ con chỉ mới ba bốn tuổi, chúng cũng có năng lực tư duy của mình.

Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, lại rụt rè nhìn Mạc Lệ Phong đứng ở cửa, tự cho là nhỏ giọng nói bên tai Giang Tiểu Mãn: "Mẹ, mẹ định đi đánh người xấu phải không?"

Đây là lời Giang Tiểu Mãn buổi sáng nói với cậu bé khi thả ở nhà thím Lưu.

Giang Tiểu Mãn gật đầu: "Đúng.

Đánh người xấu xong chúng ta vào thành phố với ba con.

Có lẽ Nguyên Bảo không rõ đánh người xấu có liên hệ gì với việc vào thành phố, nhưng cậu bé biết sau này sẽ không gặp lại Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi.

Gật đầu nói: "Vậy được rồi!”

Nghe giọng điệu miễn cưỡng của bạn nhỏ, Giang Tiểu Mãn nhịn không được cười ra tiếng: "Ừ.

Mẹ cám ơn Nguyên Bảo!”

Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại VănTác giả: Chi Ma Tô Tâm ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm. ” “Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!” "Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!" Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào. ” "Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì. ” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!" “Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng. Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối tăm. Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng… Nhìn thấy mẹ có phản ứng này, Mạc Lệ Phong chỉ cảm thấy châm chọc.“Mẹ con Tiểu Mãn, tôi nhất định sẽ mang đi.” Mạc Lệ Phong quyết định, không cho mẹ và em gái cơ hội phản bác, đứng dậy cũng đi vào trong phòng.Nguyên Bảo đã sớm ngừng khóc, chỉ là còn khiếp ý tựa vào trong lòng Giang Tiểu Mãn.Mẹ con Mạc Trần thị khi dễ Giang Tiểu Mãn, cùng với thái độ Mạc Linh Chi thường thường mắng chửi Nguyên Bảo, khiến Nguyên Bảo nhỏ tuổi đã luôn có tâm lý sợ hãi bọn họ.Chỉ cần nghe thấy âm thanh, sẽ cảm thấy sợ hãi.Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, thấy Mạc Lệ Phong đi vào, ngay cả người này cũng khó chịu."Nguyên Bảo, ngày mai đồng ý theo ba lên thành phố không?” Giang Tiểu Mãn dịu dàng hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười rất nhỏ, làm cho người ta nghe liền cảm thấy như gió xuân thổi qua.Cảm xúc sợ hãi của Nguyên Bảo dần dần trấn an trong lòng Giang Tiểu Mãn, chỉ là bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt cổ áo Giang Tiểu Mãn: "Mẹ thì sao?"Giang Tiểu Mãn lắc đầu, ngày mai cô có chính sự phải làm.“Nguyên Bảo không đi!" Nói xong, Nguyên Bảo lại muốn bĩu môi khóc lên.Thấy cậu bé như vậy, Giang Tiểu Mãn lại vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong ngực, đưa tay ra sau vỗ về tấm lưng nhỏ của nó."Ngày mai mẹ có chuyện rất quan trọng, Nguyên Bảo không muốn để mẹ làm xong chuyện thì đưa Nguyên Bảo vào thành phố à?”Đừng nhìn trẻ con chỉ mới ba bốn tuổi, chúng cũng có năng lực tư duy của mình.Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, lại rụt rè nhìn Mạc Lệ Phong đứng ở cửa, tự cho là nhỏ giọng nói bên tai Giang Tiểu Mãn: "Mẹ, mẹ định đi đánh người xấu phải không?"Đây là lời Giang Tiểu Mãn buổi sáng nói với cậu bé khi thả ở nhà thím Lưu.Giang Tiểu Mãn gật đầu: "Đúng.Đánh người xấu xong chúng ta vào thành phố với ba con.”Có lẽ Nguyên Bảo không rõ đánh người xấu có liên hệ gì với việc vào thành phố, nhưng cậu bé biết sau này sẽ không gặp lại Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi.Gật đầu nói: "Vậy được rồi!”Nghe giọng điệu miễn cưỡng của bạn nhỏ, Giang Tiểu Mãn nhịn không được cười ra tiếng: "Ừ.Mẹ cám ơn Nguyên Bảo!”

Chương 32: Chương 32