“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm. ” “Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!” "Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!" Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào. ” "Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì. ” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!" “Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng. Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối tăm. Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng…
Chương 34: Chương 34
Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại VănTác giả: Chi Ma Tô Tâm ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm. ” “Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!” "Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!" Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào. ” "Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì. ” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!" “Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng. Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối tăm. Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng… Mạc Trần thị còn chưa lên tiếng, ngược lại Mạc Linh Chi ở phía sau bà ta không nhịn được, xông lên phía trước liền kêu la: "Mẹ đã nói rõ ràng như vậy, anh còn không đồng ý.Anh mới là người không hiếu thuận, anh cả tốt xấu gì cũng vì mẹ mà trả! ! ”“Câm miệng!" Mạc Lệ Phong lạnh lùng nhìn Mạc Linh Chi.Nhưng Mạc Linh Chi là ai? Một khi cảm xúc chiếm lĩnh thì chỉ số thông minh đã thấp nay còn thấp hơn, còn dám cầm chổi đuổi giết mẹ con Giang Tiểu Mãn trước mặt cả đại đội.Vậy mà khi bị anh hai quát lại bị dọa đến mức không biết nói gì, chỉ có thể gào thét.Không đợi Mạc Linh Chi ***** cảm xúc, một cây chổi từ trên trời giáng xuống.Cây chổi trong thôn dùng để quét sân không phải là cây chổi nhựa đời sau.Dùng cành cây khô đan lại, cành cây sắc bén có thể cắt da.Cây chổi trùm đầu Mạc Linh Chi, Mạc Linh Chi sợ tới mức kêu to hơn.“Câm miệng!" Giang Tiểu Mãn vung chổi, không ngừng đánh vào người Mạc Linh Chi.Khí lực không lớn, cũng sẽ không lưu lại dấu vết trên người Mạc Linh Chi, chỉ làm cho con gà thét chói tai trong ổ này sợ tới mức chạy trốn khắp sân.Cô ở trong phòng vừa dỗ Nguyên Bảo xong, bên ngoài Mạc Linh Chi liền kêu lên.Đứa nhỏ đang yên đang lành ở trong lòng cô sợ tới mức run rẩy."Mạc Linh Chi, cô có còn là cô ruột của đứa nhỏ không? Cả ngày bắt nạt tôi chưa đủ, bây giờ trước mặt Nguyên Bảo cũng làm loạn, khiến thằng bé sợ đến mức nghe giọng cô thì phát run khóc không ngừng.Cô còn ở nhà tôi la hét xem? Dám hù dọa Nguyên Bảo, để tôi xem cô làm sao ăn nói với anh cả cô.”Giang Tiểu Mãn chỉ cây dâu mắng cây hòe, không chỉ nói Mạc Linh Chi, còn tiện thể dẫn Mạc Trần thị vào.Hơn nữa cô nói ra thân phận Nguyên Bảo, Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi đều ngây ngẩn cả người.Những người ghé vào đầu tường nhà Giang Tiểu Mãn cũng trợn tròn mắt.Có một số là biết chuyện, có một số là mới gả vào nên không biết.Nhưng dù biết hay không biết, hiện tại đều nhìn ra.Mẹ con Mạc Trần thị thật không biết làm người.
Mạc Trần thị còn chưa lên tiếng, ngược lại Mạc Linh Chi ở phía sau bà ta không nhịn được, xông lên phía trước liền kêu la: "Mẹ đã nói rõ ràng như vậy, anh còn không đồng ý.
Anh mới là người không hiếu thuận, anh cả tốt xấu gì cũng vì mẹ mà trả! ! ”
“Câm miệng!" Mạc Lệ Phong lạnh lùng nhìn Mạc Linh Chi.
Nhưng Mạc Linh Chi là ai? Một khi cảm xúc chiếm lĩnh thì chỉ số thông minh đã thấp nay còn thấp hơn, còn dám cầm chổi đuổi giết mẹ con Giang Tiểu Mãn trước mặt cả đại đội.
Vậy mà khi bị anh hai quát lại bị dọa đến mức không biết nói gì, chỉ có thể gào thét.
Không đợi Mạc Linh Chi ***** cảm xúc, một cây chổi từ trên trời giáng xuống.
Cây chổi trong thôn dùng để quét sân không phải là cây chổi nhựa đời sau.
Dùng cành cây khô đan lại, cành cây sắc bén có thể cắt da.
Cây chổi trùm đầu Mạc Linh Chi, Mạc Linh Chi sợ tới mức kêu to hơn.
“Câm miệng!" Giang Tiểu Mãn vung chổi, không ngừng đánh vào người Mạc Linh Chi.
Khí lực không lớn, cũng sẽ không lưu lại dấu vết trên người Mạc Linh Chi, chỉ làm cho con gà thét chói tai trong ổ này sợ tới mức chạy trốn khắp sân.
Cô ở trong phòng vừa dỗ Nguyên Bảo xong, bên ngoài Mạc Linh Chi liền kêu lên.
Đứa nhỏ đang yên đang lành ở trong lòng cô sợ tới mức run rẩy.
"Mạc Linh Chi, cô có còn là cô ruột của đứa nhỏ không? Cả ngày bắt nạt tôi chưa đủ, bây giờ trước mặt Nguyên Bảo cũng làm loạn, khiến thằng bé sợ đến mức nghe giọng cô thì phát run khóc không ngừng.
Cô còn ở nhà tôi la hét xem? Dám hù dọa Nguyên Bảo, để tôi xem cô làm sao ăn nói với anh cả cô.
”
Giang Tiểu Mãn chỉ cây dâu mắng cây hòe, không chỉ nói Mạc Linh Chi, còn tiện thể dẫn Mạc Trần thị vào.
Hơn nữa cô nói ra thân phận Nguyên Bảo, Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi đều ngây ngẩn cả người.
Những người ghé vào đầu tường nhà Giang Tiểu Mãn cũng trợn tròn mắt.
Có một số là biết chuyện, có một số là mới gả vào nên không biết.
Nhưng dù biết hay không biết, hiện tại đều nhìn ra.
Mẹ con Mạc Trần thị thật không biết làm người.
Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại VănTác giả: Chi Ma Tô Tâm ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm. ” “Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!” "Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!" Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào. ” "Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì. ” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!" “Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng. Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối tăm. Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng… Mạc Trần thị còn chưa lên tiếng, ngược lại Mạc Linh Chi ở phía sau bà ta không nhịn được, xông lên phía trước liền kêu la: "Mẹ đã nói rõ ràng như vậy, anh còn không đồng ý.Anh mới là người không hiếu thuận, anh cả tốt xấu gì cũng vì mẹ mà trả! ! ”“Câm miệng!" Mạc Lệ Phong lạnh lùng nhìn Mạc Linh Chi.Nhưng Mạc Linh Chi là ai? Một khi cảm xúc chiếm lĩnh thì chỉ số thông minh đã thấp nay còn thấp hơn, còn dám cầm chổi đuổi giết mẹ con Giang Tiểu Mãn trước mặt cả đại đội.Vậy mà khi bị anh hai quát lại bị dọa đến mức không biết nói gì, chỉ có thể gào thét.Không đợi Mạc Linh Chi ***** cảm xúc, một cây chổi từ trên trời giáng xuống.Cây chổi trong thôn dùng để quét sân không phải là cây chổi nhựa đời sau.Dùng cành cây khô đan lại, cành cây sắc bén có thể cắt da.Cây chổi trùm đầu Mạc Linh Chi, Mạc Linh Chi sợ tới mức kêu to hơn.“Câm miệng!" Giang Tiểu Mãn vung chổi, không ngừng đánh vào người Mạc Linh Chi.Khí lực không lớn, cũng sẽ không lưu lại dấu vết trên người Mạc Linh Chi, chỉ làm cho con gà thét chói tai trong ổ này sợ tới mức chạy trốn khắp sân.Cô ở trong phòng vừa dỗ Nguyên Bảo xong, bên ngoài Mạc Linh Chi liền kêu lên.Đứa nhỏ đang yên đang lành ở trong lòng cô sợ tới mức run rẩy."Mạc Linh Chi, cô có còn là cô ruột của đứa nhỏ không? Cả ngày bắt nạt tôi chưa đủ, bây giờ trước mặt Nguyên Bảo cũng làm loạn, khiến thằng bé sợ đến mức nghe giọng cô thì phát run khóc không ngừng.Cô còn ở nhà tôi la hét xem? Dám hù dọa Nguyên Bảo, để tôi xem cô làm sao ăn nói với anh cả cô.”Giang Tiểu Mãn chỉ cây dâu mắng cây hòe, không chỉ nói Mạc Linh Chi, còn tiện thể dẫn Mạc Trần thị vào.Hơn nữa cô nói ra thân phận Nguyên Bảo, Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi đều ngây ngẩn cả người.Những người ghé vào đầu tường nhà Giang Tiểu Mãn cũng trợn tròn mắt.Có một số là biết chuyện, có một số là mới gả vào nên không biết.Nhưng dù biết hay không biết, hiện tại đều nhìn ra.Mẹ con Mạc Trần thị thật không biết làm người.