Mưa to gió lớn, sấm chớp dữ dội, trời đất tối tăm giống như ngày tận thế. Trong một con hẻm nhỏ lầy lội của phố Nam Tuyền, mấy. tên đàn ông lực lưỡng đang đấm đá một thanh niên người dính đầy bùn đất. Người thanh niên lúc đầu còn có thế kêu la vài tiếng. Nhưng một lúc sau liền im bặt. *Trương Phàm, mày là cóc ghẻ thì đừng có mà mơ tưởng đến việc ăn thịt thiên nga! Tô Nhược Tuyết không phải là người mày có thể đụng vào!” “Có người nhờ tao nhắn với mày, nếu mày còn dám tiếp tục quấy rầy Tô Nhược Tuyết, cứ nhất quyết không chịu hủy bỏ hôn ước thì lần sau không phải chỉ là đánh một trận như thế này đâu!" Một nhóm côn đồ buông lời khinh thường rồi nhố một bãi nước bọt vào Trương Phàm đang nấm trên mặt đất, sau đó. mới chịu bỏ đi. Cơ thể của Trương Phàm khẽ co giật trong màn mưa Dần dần không còn tiếng động gì nữa. Đúng lúc này trên bầu trời bỗng dưng có sấm sét dữ dội Một tia chớp quét qua bầu trời, giống như được dẫn đường, chính xác đánh vào đầu Trương Phàm vốn đã bất đông. Mưa vẫn đang…

Chương 120: C120: Không rét mà run

Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô ThịTác giả: Mèo Yêu Thành TinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMưa to gió lớn, sấm chớp dữ dội, trời đất tối tăm giống như ngày tận thế. Trong một con hẻm nhỏ lầy lội của phố Nam Tuyền, mấy. tên đàn ông lực lưỡng đang đấm đá một thanh niên người dính đầy bùn đất. Người thanh niên lúc đầu còn có thế kêu la vài tiếng. Nhưng một lúc sau liền im bặt. *Trương Phàm, mày là cóc ghẻ thì đừng có mà mơ tưởng đến việc ăn thịt thiên nga! Tô Nhược Tuyết không phải là người mày có thể đụng vào!” “Có người nhờ tao nhắn với mày, nếu mày còn dám tiếp tục quấy rầy Tô Nhược Tuyết, cứ nhất quyết không chịu hủy bỏ hôn ước thì lần sau không phải chỉ là đánh một trận như thế này đâu!" Một nhóm côn đồ buông lời khinh thường rồi nhố một bãi nước bọt vào Trương Phàm đang nấm trên mặt đất, sau đó. mới chịu bỏ đi. Cơ thể của Trương Phàm khẽ co giật trong màn mưa Dần dần không còn tiếng động gì nữa. Đúng lúc này trên bầu trời bỗng dưng có sấm sét dữ dội Một tia chớp quét qua bầu trời, giống như được dẫn đường, chính xác đánh vào đầu Trương Phàm vốn đã bất đông. Mưa vẫn đang… Tuy nhiên, đám người ông già Du lại vô cùng chán nản trong lòng!Tại sao vận may của Diệp Huyền lại tốt như vậy, đắc. tội chị Hoa cũng không xảy ra việc gì!Hiện tại chọc giận nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, thế mà cũng có thể toàn thân trở ra? Rốt cuộc thằng nhãi này có năng lực gì!Tiêu Băng Tuyết đương nhiên sẽ không để ý tới bọn họ mà cùng hai phụ tá trở vào nhà hàng. Cô muốn tìm hiểu rõ ràng tại sao Diệp Huyền có thể dễ dàng rời đi như vậy sau khi khiêu khích chị Hoa, ngay cả Triệu Hồng Hoa cũng đã trở về, vì cái gì mà hắn còn có thể thoải mái rời đi"Đi thôi, chúng ta đi hỏi thăm ngài Triệu!"Bởi vì Hoa Văn Xương thấy Hoa Hưng đang có vẻ rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.“Tao không có thằng con trai như vậy!" Hoa Hưng vẫn tiếp tục, có vẻ như nếu không đánh gãy chân Hoa Văn Xương thì ông sẽ không bỏ qua.“Tiểu Vân, ngăn cản ông nội của con đi! Bố là bố của con, con thật sự có thể trơ mắt đứng đó nhìn sao?” Hoa Văn Xương nghĩ rằng mình không hiểu được suy nghĩ của Hoa Hưng, chỉ có thể nhờ Hoa Vân giúp đỡ.Nhưng Hoa Vân lại mặt lạnh lùng nói: “Con thấy, để ông nội đánh bố một trận cũng coi như là nhẹ quá rồi!”Hoa Văn Xương kêu lên: “Câu nói này của con... Còn có thể là con gái của bố nữa không? Bố, đừng đuổi theo nữa! Con sai rồi! Con sai rồi không được sao?”“Sai? Chỉ cần nói một câu sai là xong rồi? Mày biết không, vì sự ngu xuẩn của mày, nhà chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội như thế rồi hả?” Hoa Hưng càng nghĩ càng tức giận.“Cuối cùng thì Trương Phàm vẫn là kẻ tâm địa xấu xa! Một bên lấy tiền của chúng ta, một bên lại cho chúng †a một sản phẩm như vậy! Bố thật sự nghĩ đây là anh ta cố ý để lại sơ hở? Chẳng lẽ sản phẩm này căn bản không †ồn tại sao?”“Bố hãy suy nghĩ kỹ về hiệu quả của sản phẩm kem mọc tóc này trước đây đi! Cái hiệu quả thần kỳ đó, đúng là không nên tồn tại mà.Hoa Văn Xương dựa vào lý lẽ để biện luận, dù sao. hiện tại ông ta tuyệt đối không thể bị đánh!Cho dù muốn bị đánh cũng không thể là lúc này.Ông ta cũng không phải sợ bị đánh ở nơi này sẽ khiến mình mất mặt, chỉ là bởi vì thời điểm này mà ông †a bị đánh thì tuyệt đối sẽ là một trận rất rất nặng.Chờ Hoa Hưng qua cơn giận này, dù có bị đánh nữa, cũng có thể bớt đau khổ một chút!“Phù!” Hoa Hưng đuổi theo cũng mệt mỏi. Ông dừng lại, vừa thở vừa chỉ vào Hoa Văn Xương, tức giận nói:“Mày cũng biết, một viên thuốc của hắn liền chữa khỏi một bệnh nhân vô phương cứu chữa mà tao đưa đến? Mày lại biết, sư huynh của Tiểu Vân, nhiêu lần suýt chết, cũng là một viên thuốc của hắn cứu sống lại không? Mày còn có biết hay không, sư thúc của Tiểu Vân, bây giờ lại đến cửa nhà hắn cầu cứu, rồi cũng đã được hắn chữa khỏi...”“Chú của Tiểu Vân, chú ấy là người như thế nào, mày hẳn là rất rõ ràng rồi! Ngay cả người như vậy đều đến cửa cầu cứu, trong mắt mày thì lại vẫn là kẻ lừa đảo sao? Mày đã gặp qua kẻ lừa đảo cao tay như vậy sao?”Hoa Văn Xương vốn dĩ đang cố gắng cãi lý, nhưng bây giờ nghe Hoa Hưng nói vậy, ông ta càng lộ ra vẻ sợ hãi, nhẹ nhàng nói:“Bố, con sai rồi... Nhưng, nhưng bây giờ con phải làm sao đây?”“Hắn đã cho mày lựa chọn! Bây giờ, mày nên quỳ xuống trước cửa nhà hắn, đi cầu xin hắn tha thứ! Chứ không phải ở đây giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi còn nói sai sự thật!” Hoa Vân lạnh lùng nói.Hoa Vân lần này thật sự thất vọng vô cùng về cha của mình!“Cái này sao có thể chứ!" Hoa Văn Xương lập tức biến sắc.Quỳ gối trước cửa nhà Trương Phàm... Nghĩ đến hình ảnh đó, ông ta liền không rét mà run.

Tuy nhiên, đám người ông già Du lại vô cùng chán nản trong lòng!

Tại sao vận may của Diệp Huyền lại tốt như vậy, đắc. tội chị Hoa cũng không xảy ra việc gì!

Hiện tại chọc giận nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, thế mà cũng có thể toàn thân trở ra? Rốt cuộc thằng nhãi này có năng lực gì!

Tiêu Băng Tuyết đương nhiên sẽ không để ý tới bọn họ mà cùng hai phụ tá trở vào nhà hàng. Cô muốn tìm hiểu rõ ràng tại sao Diệp Huyền có thể dễ dàng rời đi như vậy sau khi khiêu khích chị Hoa, ngay cả Triệu Hồng Hoa cũng đã trở về, vì cái gì mà hắn còn có thể thoải mái rời đi

"Đi thôi, chúng ta đi hỏi thăm ngài Triệu!"

Bởi vì Hoa Văn Xương thấy Hoa Hưng đang có vẻ rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.

“Tao không có thằng con trai như vậy!" Hoa Hưng vẫn tiếp tục, có vẻ như nếu không đánh gãy chân Hoa Văn Xương thì ông sẽ không bỏ qua.

“Tiểu Vân, ngăn cản ông nội của con đi! Bố là bố của con, con thật sự có thể trơ mắt đứng đó nhìn sao?” Hoa Văn Xương nghĩ rằng mình không hiểu được suy nghĩ của Hoa Hưng, chỉ có thể nhờ Hoa Vân giúp đỡ.

Nhưng Hoa Vân lại mặt lạnh lùng nói: “Con thấy, để ông nội đánh bố một trận cũng coi như là nhẹ quá rồi!”

Hoa Văn Xương kêu lên: “Câu nói này của con... Còn có thể là con gái của bố nữa không? Bố, đừng đuổi theo nữa! Con sai rồi! Con sai rồi không được sao?”

“Sai? Chỉ cần nói một câu sai là xong rồi? Mày biết không, vì sự ngu xuẩn của mày, nhà chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội như thế rồi hả?” Hoa Hưng càng nghĩ càng tức giận.

“Cuối cùng thì Trương Phàm vẫn là kẻ tâm địa xấu xa! Một bên lấy tiền của chúng ta, một bên lại cho chúng †a một sản phẩm như vậy! Bố thật sự nghĩ đây là anh ta cố ý để lại sơ hở? Chẳng lẽ sản phẩm này căn bản không †ồn tại sao?”

“Bố hãy suy nghĩ kỹ về hiệu quả của sản phẩm kem mọc tóc này trước đây đi! Cái hiệu quả thần kỳ đó, đúng là không nên tồn tại mà.

Hoa Văn Xương dựa vào lý lẽ để biện luận, dù sao. hiện tại ông ta tuyệt đối không thể bị đánh!

Cho dù muốn bị đánh cũng không thể là lúc này.

Ông ta cũng không phải sợ bị đánh ở nơi này sẽ khiến mình mất mặt, chỉ là bởi vì thời điểm này mà ông †a bị đánh thì tuyệt đối sẽ là một trận rất rất nặng.

Chờ Hoa Hưng qua cơn giận này, dù có bị đánh nữa, cũng có thể bớt đau khổ một chút!

“Phù!” Hoa Hưng đuổi theo cũng mệt mỏi. Ông dừng lại, vừa thở vừa chỉ vào Hoa Văn Xương, tức giận nói:

“Mày cũng biết, một viên thuốc của hắn liền chữa khỏi một bệnh nhân vô phương cứu chữa mà tao đưa đến? Mày lại biết, sư huynh của Tiểu Vân, nhiêu lần suýt chết, cũng là một viên thuốc của hắn cứu sống lại không? Mày còn có biết hay không, sư thúc của Tiểu Vân, bây giờ lại đến cửa nhà hắn cầu cứu, rồi cũng đã được hắn chữa khỏi...”

“Chú của Tiểu Vân, chú ấy là người như thế nào, mày hẳn là rất rõ ràng rồi! Ngay cả người như vậy đều đến cửa cầu cứu, trong mắt mày thì lại vẫn là kẻ lừa đảo sao? Mày đã gặp qua kẻ lừa đảo cao tay như vậy sao?”

Hoa Văn Xương vốn dĩ đang cố gắng cãi lý, nhưng bây giờ nghe Hoa Hưng nói vậy, ông ta càng lộ ra vẻ sợ hãi, nhẹ nhàng nói:

“Bố, con sai rồi... Nhưng, nhưng bây giờ con phải làm sao đây?”

“Hắn đã cho mày lựa chọn! Bây giờ, mày nên quỳ xuống trước cửa nhà hắn, đi cầu xin hắn tha thứ! Chứ không phải ở đây giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi còn nói sai sự thật!” Hoa Vân lạnh lùng nói.

Hoa Vân lần này thật sự thất vọng vô cùng về cha của mình!

“Cái này sao có thể chứ!" Hoa Văn Xương lập tức biến sắc.

Quỳ gối trước cửa nhà Trương Phàm... Nghĩ đến hình ảnh đó, ông ta liền không rét mà run.

Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô ThịTác giả: Mèo Yêu Thành TinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMưa to gió lớn, sấm chớp dữ dội, trời đất tối tăm giống như ngày tận thế. Trong một con hẻm nhỏ lầy lội của phố Nam Tuyền, mấy. tên đàn ông lực lưỡng đang đấm đá một thanh niên người dính đầy bùn đất. Người thanh niên lúc đầu còn có thế kêu la vài tiếng. Nhưng một lúc sau liền im bặt. *Trương Phàm, mày là cóc ghẻ thì đừng có mà mơ tưởng đến việc ăn thịt thiên nga! Tô Nhược Tuyết không phải là người mày có thể đụng vào!” “Có người nhờ tao nhắn với mày, nếu mày còn dám tiếp tục quấy rầy Tô Nhược Tuyết, cứ nhất quyết không chịu hủy bỏ hôn ước thì lần sau không phải chỉ là đánh một trận như thế này đâu!" Một nhóm côn đồ buông lời khinh thường rồi nhố một bãi nước bọt vào Trương Phàm đang nấm trên mặt đất, sau đó. mới chịu bỏ đi. Cơ thể của Trương Phàm khẽ co giật trong màn mưa Dần dần không còn tiếng động gì nữa. Đúng lúc này trên bầu trời bỗng dưng có sấm sét dữ dội Một tia chớp quét qua bầu trời, giống như được dẫn đường, chính xác đánh vào đầu Trương Phàm vốn đã bất đông. Mưa vẫn đang… Tuy nhiên, đám người ông già Du lại vô cùng chán nản trong lòng!Tại sao vận may của Diệp Huyền lại tốt như vậy, đắc. tội chị Hoa cũng không xảy ra việc gì!Hiện tại chọc giận nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, thế mà cũng có thể toàn thân trở ra? Rốt cuộc thằng nhãi này có năng lực gì!Tiêu Băng Tuyết đương nhiên sẽ không để ý tới bọn họ mà cùng hai phụ tá trở vào nhà hàng. Cô muốn tìm hiểu rõ ràng tại sao Diệp Huyền có thể dễ dàng rời đi như vậy sau khi khiêu khích chị Hoa, ngay cả Triệu Hồng Hoa cũng đã trở về, vì cái gì mà hắn còn có thể thoải mái rời đi"Đi thôi, chúng ta đi hỏi thăm ngài Triệu!"Bởi vì Hoa Văn Xương thấy Hoa Hưng đang có vẻ rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.“Tao không có thằng con trai như vậy!" Hoa Hưng vẫn tiếp tục, có vẻ như nếu không đánh gãy chân Hoa Văn Xương thì ông sẽ không bỏ qua.“Tiểu Vân, ngăn cản ông nội của con đi! Bố là bố của con, con thật sự có thể trơ mắt đứng đó nhìn sao?” Hoa Văn Xương nghĩ rằng mình không hiểu được suy nghĩ của Hoa Hưng, chỉ có thể nhờ Hoa Vân giúp đỡ.Nhưng Hoa Vân lại mặt lạnh lùng nói: “Con thấy, để ông nội đánh bố một trận cũng coi như là nhẹ quá rồi!”Hoa Văn Xương kêu lên: “Câu nói này của con... Còn có thể là con gái của bố nữa không? Bố, đừng đuổi theo nữa! Con sai rồi! Con sai rồi không được sao?”“Sai? Chỉ cần nói một câu sai là xong rồi? Mày biết không, vì sự ngu xuẩn của mày, nhà chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội như thế rồi hả?” Hoa Hưng càng nghĩ càng tức giận.“Cuối cùng thì Trương Phàm vẫn là kẻ tâm địa xấu xa! Một bên lấy tiền của chúng ta, một bên lại cho chúng †a một sản phẩm như vậy! Bố thật sự nghĩ đây là anh ta cố ý để lại sơ hở? Chẳng lẽ sản phẩm này căn bản không †ồn tại sao?”“Bố hãy suy nghĩ kỹ về hiệu quả của sản phẩm kem mọc tóc này trước đây đi! Cái hiệu quả thần kỳ đó, đúng là không nên tồn tại mà.Hoa Văn Xương dựa vào lý lẽ để biện luận, dù sao. hiện tại ông ta tuyệt đối không thể bị đánh!Cho dù muốn bị đánh cũng không thể là lúc này.Ông ta cũng không phải sợ bị đánh ở nơi này sẽ khiến mình mất mặt, chỉ là bởi vì thời điểm này mà ông †a bị đánh thì tuyệt đối sẽ là một trận rất rất nặng.Chờ Hoa Hưng qua cơn giận này, dù có bị đánh nữa, cũng có thể bớt đau khổ một chút!“Phù!” Hoa Hưng đuổi theo cũng mệt mỏi. Ông dừng lại, vừa thở vừa chỉ vào Hoa Văn Xương, tức giận nói:“Mày cũng biết, một viên thuốc của hắn liền chữa khỏi một bệnh nhân vô phương cứu chữa mà tao đưa đến? Mày lại biết, sư huynh của Tiểu Vân, nhiêu lần suýt chết, cũng là một viên thuốc của hắn cứu sống lại không? Mày còn có biết hay không, sư thúc của Tiểu Vân, bây giờ lại đến cửa nhà hắn cầu cứu, rồi cũng đã được hắn chữa khỏi...”“Chú của Tiểu Vân, chú ấy là người như thế nào, mày hẳn là rất rõ ràng rồi! Ngay cả người như vậy đều đến cửa cầu cứu, trong mắt mày thì lại vẫn là kẻ lừa đảo sao? Mày đã gặp qua kẻ lừa đảo cao tay như vậy sao?”Hoa Văn Xương vốn dĩ đang cố gắng cãi lý, nhưng bây giờ nghe Hoa Hưng nói vậy, ông ta càng lộ ra vẻ sợ hãi, nhẹ nhàng nói:“Bố, con sai rồi... Nhưng, nhưng bây giờ con phải làm sao đây?”“Hắn đã cho mày lựa chọn! Bây giờ, mày nên quỳ xuống trước cửa nhà hắn, đi cầu xin hắn tha thứ! Chứ không phải ở đây giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi còn nói sai sự thật!” Hoa Vân lạnh lùng nói.Hoa Vân lần này thật sự thất vọng vô cùng về cha của mình!“Cái này sao có thể chứ!" Hoa Văn Xương lập tức biến sắc.Quỳ gối trước cửa nhà Trương Phàm... Nghĩ đến hình ảnh đó, ông ta liền không rét mà run.

Chương 120: C120: Không rét mà run