Ngồi trên xe đường dài có chút xóc nảy, Tần Phỉ Thúy đặt điện thoại di động xuống, dụi dụi đôi mắt có chút khô khốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, bụi đất tung bay, sườn núi quen thuộc, cây khô hoang vu, còn có gió lạnh chen vào khe hở cửa sổ xe không quá kín. Thật hoài niệm. Kéo khóa áo lông lên đầu, nghĩ qua một giờ nữa là có thể về tới nhà, tâm tình vô cùng sung sướng, khóe miệng gợi lên một tia cười nhạt, trong ánh mắt lãnh đạm còn mang theo sự chờ mong, lại đột nhiên cứng đờ. Chỗ rẽ lớn, một chiếc xe máy đột nhiên lao ra trước mặt, mắt thấy tài xế không ngừng chuyển động tay lái, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo là cú xoay tròn long trời lở đất, một tiếng vang thật lớn. "Phỉ Thúy tỷ, tỷ không sao chứ?" "Không có việc gì. " Tần Phỉ Thúy đưa tay sờ sờ cái trán đau đớn không thôi, theo bản năng đáp lại, lời nói ra khỏi miệng mới phát hiện không đúng lắm. Tiểu nha đầu ăn mặc cổ trang, buồng xe bằng gỗ, còn có bàn tay trắng noãn tinh tế như hành tây này, thật sự là của nàng sao? "…
Chương 17: Chương 17
Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo HôiTác giả: Châu Ngọc Tại TiềnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgồi trên xe đường dài có chút xóc nảy, Tần Phỉ Thúy đặt điện thoại di động xuống, dụi dụi đôi mắt có chút khô khốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, bụi đất tung bay, sườn núi quen thuộc, cây khô hoang vu, còn có gió lạnh chen vào khe hở cửa sổ xe không quá kín. Thật hoài niệm. Kéo khóa áo lông lên đầu, nghĩ qua một giờ nữa là có thể về tới nhà, tâm tình vô cùng sung sướng, khóe miệng gợi lên một tia cười nhạt, trong ánh mắt lãnh đạm còn mang theo sự chờ mong, lại đột nhiên cứng đờ. Chỗ rẽ lớn, một chiếc xe máy đột nhiên lao ra trước mặt, mắt thấy tài xế không ngừng chuyển động tay lái, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo là cú xoay tròn long trời lở đất, một tiếng vang thật lớn. "Phỉ Thúy tỷ, tỷ không sao chứ?" "Không có việc gì. " Tần Phỉ Thúy đưa tay sờ sờ cái trán đau đớn không thôi, theo bản năng đáp lại, lời nói ra khỏi miệng mới phát hiện không đúng lắm. Tiểu nha đầu ăn mặc cổ trang, buồng xe bằng gỗ, còn có bàn tay trắng noãn tinh tế như hành tây này, thật sự là của nàng sao? "… Lựu thị bị bỏ lại ở nhà, nhìn thấy nhiều thịt như vậy, oán khí đầy bụng lập tức biến mất, không thấy đâu nữa.Đang lúc cả nhà chuẩn bị làm một bữa ngon thì Phương Thanh Nghiêm và Trần thị lần nữa tới cửa, hơn nữa nói thẳng ra ý định tới đây, chẳng qua là hai chữ, từ hôn."Hủy thì hủy."Lưu thị không nói nhiều lời, vô cùng sảng khoái mà đồng ý, hừ, Trân Châu nhà nàng xinh đẹp như vậy, tiểu tử này còn ở đó mà tưởng rằng mình là Phương phu tử sao."Khoan đã, hôn nhân này nhất định phải hủy, nhưng phải nói rõ ràng, là các người không xứng đáng với đại tỷ của ta." Giọng điệu của Tần Minh Châu còn cứng rắn hơn Lưu thị."Các người, vô sỉ."Phương Thanh Nghiêm tức giận đến mức đỏ bừng mặt, cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra bốn chữ này."Ngươi nói ai vô sỉ!"Khí thế của Tần Minh Châu rất bức người, hầu hết người ở đây đều bị dáng vẻ của cô hù dọa."Nếu không muốn thừa nhận, thì đừng có làm." Phương Thanh Nghiêm lại không một chút sợ hãi, rất thản nhiên nói.Nhìn hai người ương ngạnh giương kiếm, Tần Phỉ Thúy có chút đau đầu."Phương đại ca, ngươi ngồi xuống trước đã, nhị tỷ là nử tử, thiếu kiến thức, huynh đừng so đo với tỷ ấy, có chuyện gì thì chúng ta bình tĩnh hòa nhã mà nói, bất kể thế nào, thì nhìn chung đều trốn không thoát một chữ lý, không phải sao?"Phương Thanh Nghiêm cảm thấy nàng nói đúng, lại một lần nữa ngồi xuống.Tần Minh Châu có chút bất mãn việc Phỉ Thúy nói mình thiếu kiến thức, nhìn dáng vẻ nàng mỉm cười, lại càng cảm thấy dối trá, cho nên mặc dù lời nói của nàng có chút đạo lý, vẫn chỉ như thế, vẻ mặt giận dữ đứng đó."Phương đại ca, từ hôn cũng không phải chuyện nhỏ, huynh có thể nói nguyên nhân không?"Tần Phỉ Thúy cũng không để ý, chỉ cần không cãi nhau nữa là được."Nếu muội đã hỏi, ta cũng không ngại nói nhiều, ta có đồng môn ở huyện học, gia cảnh rất tốt, có mối quan hệ rất tốt với ta, trước kì nghỉ học, hắn nói với ta, ở thôn chúng ta có một cô nương, cùng muội muội của nàng bày tiệm trên trấn, bán đồ ăn cũng khá ngon, hắn ghé vào vài lần, sau đó, cô nương kia lại thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn."Sắc mặt của Phương Thanh Nghiêm rất không tốt, đối với hắn mà nói, lời tiếp theo có chút xấu hổ khi nói ra miệng, Tần Phỉ Thúy lại có loại dự cảm chẳng lành."Buồn cười nhất chính là, cô nương này còn từng kéo nương của mình tìm hiểu thông tin của hắn, sau khi biết được hắn vẫn chưa lấy vợ, thế mà lại biểu lộ lòng ái mộ với hắn, lúc đó, đồng học chỉ coi là trò cười kể cho ta nghe, ta cũng thuận miệng hỏi lại."Phương Thanh Nghiêm cảm thấy cả đời hắn cũng không thể quên được tình cảnh lúc đó."Ngươi nói bậy."Tần Minh Châu không tin, nàng không ngốc, đương nhiên biết cô nương trong lời đối phương nói là ai, nhưng ba chữ này, xa xa không chắc chắn được như vừa rồi, suy cho cùng, nàng và đại tỷ cùng nhau bày quán, nàng không thể một chút cũng không nhận ra."Nếu ngươi không tin, có thể hỏi đại cô nương Tần gia thử."Phương Thanh Nghiêm chế giễu nhìn Tần Trân Châu."Ta, ta, ta không có, Minh Châu, ngươi tin ta đi." Tần Trân Châu hoảng hốt phủ nhận."Có cần ta tìm đồng học đến đối chất không?"Nghe nàng nói như vậy, Phương Thanh Nghiêm lại càng khinh thường.
Lựu thị bị bỏ lại ở nhà, nhìn thấy nhiều thịt như vậy, oán khí đầy bụng lập tức biến mất, không thấy đâu nữa.
Đang lúc cả nhà chuẩn bị làm một bữa ngon thì Phương Thanh Nghiêm và Trần thị lần nữa tới cửa, hơn nữa nói thẳng ra ý định tới đây, chẳng qua là hai chữ, từ hôn.
"Hủy thì hủy.
"
Lưu thị không nói nhiều lời, vô cùng sảng khoái mà đồng ý, hừ, Trân Châu nhà nàng xinh đẹp như vậy, tiểu tử này còn ở đó mà tưởng rằng mình là Phương phu tử sao.
"Khoan đã, hôn nhân này nhất định phải hủy, nhưng phải nói rõ ràng, là các người không xứng đáng với đại tỷ của ta.
" Giọng điệu của Tần Minh Châu còn cứng rắn hơn Lưu thị.
"Các người, vô sỉ.
"
Phương Thanh Nghiêm tức giận đến mức đỏ bừng mặt, cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra bốn chữ này.
"Ngươi nói ai vô sỉ!"
Khí thế của Tần Minh Châu rất bức người, hầu hết người ở đây đều bị dáng vẻ của cô hù dọa.
"Nếu không muốn thừa nhận, thì đừng có làm.
" Phương Thanh Nghiêm lại không một chút sợ hãi, rất thản nhiên nói.
Nhìn hai người ương ngạnh giương kiếm, Tần Phỉ Thúy có chút đau đầu.
"Phương đại ca, ngươi ngồi xuống trước đã, nhị tỷ là nử tử, thiếu kiến thức, huynh đừng so đo với tỷ ấy, có chuyện gì thì chúng ta bình tĩnh hòa nhã mà nói, bất kể thế nào, thì nhìn chung đều trốn không thoát một chữ lý, không phải sao?"
Phương Thanh Nghiêm cảm thấy nàng nói đúng, lại một lần nữa ngồi xuống.
Tần Minh Châu có chút bất mãn việc Phỉ Thúy nói mình thiếu kiến thức, nhìn dáng vẻ nàng mỉm cười, lại càng cảm thấy dối trá, cho nên mặc dù lời nói của nàng có chút đạo lý, vẫn chỉ như thế, vẻ mặt giận dữ đứng đó.
"Phương đại ca, từ hôn cũng không phải chuyện nhỏ, huynh có thể nói nguyên nhân không?"
Tần Phỉ Thúy cũng không để ý, chỉ cần không cãi nhau nữa là được.
"Nếu muội đã hỏi, ta cũng không ngại nói nhiều, ta có đồng môn ở huyện học, gia cảnh rất tốt, có mối quan hệ rất tốt với ta, trước kì nghỉ học, hắn nói với ta, ở thôn chúng ta có một cô nương, cùng muội muội của nàng bày tiệm trên trấn, bán đồ ăn cũng khá ngon, hắn ghé vào vài lần, sau đó, cô nương kia lại thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn.
"
Sắc mặt của Phương Thanh Nghiêm rất không tốt, đối với hắn mà nói, lời tiếp theo có chút xấu hổ khi nói ra miệng, Tần Phỉ Thúy lại có loại dự cảm chẳng lành.
"Buồn cười nhất chính là, cô nương này còn từng kéo nương của mình tìm hiểu thông tin của hắn, sau khi biết được hắn vẫn chưa lấy vợ, thế mà lại biểu lộ lòng ái mộ với hắn, lúc đó, đồng học chỉ coi là trò cười kể cho ta nghe, ta cũng thuận miệng hỏi lại.
"
Phương Thanh Nghiêm cảm thấy cả đời hắn cũng không thể quên được tình cảnh lúc đó.
"Ngươi nói bậy.
"
Tần Minh Châu không tin, nàng không ngốc, đương nhiên biết cô nương trong lời đối phương nói là ai, nhưng ba chữ này, xa xa không chắc chắn được như vừa rồi, suy cho cùng, nàng và đại tỷ cùng nhau bày quán, nàng không thể một chút cũng không nhận ra.
"Nếu ngươi không tin, có thể hỏi đại cô nương Tần gia thử.
"
Phương Thanh Nghiêm chế giễu nhìn Tần Trân Châu.
"Ta, ta, ta không có, Minh Châu, ngươi tin ta đi.
" Tần Trân Châu hoảng hốt phủ nhận.
"Có cần ta tìm đồng học đến đối chất không?"
Nghe nàng nói như vậy, Phương Thanh Nghiêm lại càng khinh thường.
Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo HôiTác giả: Châu Ngọc Tại TiềnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgồi trên xe đường dài có chút xóc nảy, Tần Phỉ Thúy đặt điện thoại di động xuống, dụi dụi đôi mắt có chút khô khốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, bụi đất tung bay, sườn núi quen thuộc, cây khô hoang vu, còn có gió lạnh chen vào khe hở cửa sổ xe không quá kín. Thật hoài niệm. Kéo khóa áo lông lên đầu, nghĩ qua một giờ nữa là có thể về tới nhà, tâm tình vô cùng sung sướng, khóe miệng gợi lên một tia cười nhạt, trong ánh mắt lãnh đạm còn mang theo sự chờ mong, lại đột nhiên cứng đờ. Chỗ rẽ lớn, một chiếc xe máy đột nhiên lao ra trước mặt, mắt thấy tài xế không ngừng chuyển động tay lái, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo là cú xoay tròn long trời lở đất, một tiếng vang thật lớn. "Phỉ Thúy tỷ, tỷ không sao chứ?" "Không có việc gì. " Tần Phỉ Thúy đưa tay sờ sờ cái trán đau đớn không thôi, theo bản năng đáp lại, lời nói ra khỏi miệng mới phát hiện không đúng lắm. Tiểu nha đầu ăn mặc cổ trang, buồng xe bằng gỗ, còn có bàn tay trắng noãn tinh tế như hành tây này, thật sự là của nàng sao? "… Lựu thị bị bỏ lại ở nhà, nhìn thấy nhiều thịt như vậy, oán khí đầy bụng lập tức biến mất, không thấy đâu nữa.Đang lúc cả nhà chuẩn bị làm một bữa ngon thì Phương Thanh Nghiêm và Trần thị lần nữa tới cửa, hơn nữa nói thẳng ra ý định tới đây, chẳng qua là hai chữ, từ hôn."Hủy thì hủy."Lưu thị không nói nhiều lời, vô cùng sảng khoái mà đồng ý, hừ, Trân Châu nhà nàng xinh đẹp như vậy, tiểu tử này còn ở đó mà tưởng rằng mình là Phương phu tử sao."Khoan đã, hôn nhân này nhất định phải hủy, nhưng phải nói rõ ràng, là các người không xứng đáng với đại tỷ của ta." Giọng điệu của Tần Minh Châu còn cứng rắn hơn Lưu thị."Các người, vô sỉ."Phương Thanh Nghiêm tức giận đến mức đỏ bừng mặt, cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra bốn chữ này."Ngươi nói ai vô sỉ!"Khí thế của Tần Minh Châu rất bức người, hầu hết người ở đây đều bị dáng vẻ của cô hù dọa."Nếu không muốn thừa nhận, thì đừng có làm." Phương Thanh Nghiêm lại không một chút sợ hãi, rất thản nhiên nói.Nhìn hai người ương ngạnh giương kiếm, Tần Phỉ Thúy có chút đau đầu."Phương đại ca, ngươi ngồi xuống trước đã, nhị tỷ là nử tử, thiếu kiến thức, huynh đừng so đo với tỷ ấy, có chuyện gì thì chúng ta bình tĩnh hòa nhã mà nói, bất kể thế nào, thì nhìn chung đều trốn không thoát một chữ lý, không phải sao?"Phương Thanh Nghiêm cảm thấy nàng nói đúng, lại một lần nữa ngồi xuống.Tần Minh Châu có chút bất mãn việc Phỉ Thúy nói mình thiếu kiến thức, nhìn dáng vẻ nàng mỉm cười, lại càng cảm thấy dối trá, cho nên mặc dù lời nói của nàng có chút đạo lý, vẫn chỉ như thế, vẻ mặt giận dữ đứng đó."Phương đại ca, từ hôn cũng không phải chuyện nhỏ, huynh có thể nói nguyên nhân không?"Tần Phỉ Thúy cũng không để ý, chỉ cần không cãi nhau nữa là được."Nếu muội đã hỏi, ta cũng không ngại nói nhiều, ta có đồng môn ở huyện học, gia cảnh rất tốt, có mối quan hệ rất tốt với ta, trước kì nghỉ học, hắn nói với ta, ở thôn chúng ta có một cô nương, cùng muội muội của nàng bày tiệm trên trấn, bán đồ ăn cũng khá ngon, hắn ghé vào vài lần, sau đó, cô nương kia lại thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn."Sắc mặt của Phương Thanh Nghiêm rất không tốt, đối với hắn mà nói, lời tiếp theo có chút xấu hổ khi nói ra miệng, Tần Phỉ Thúy lại có loại dự cảm chẳng lành."Buồn cười nhất chính là, cô nương này còn từng kéo nương của mình tìm hiểu thông tin của hắn, sau khi biết được hắn vẫn chưa lấy vợ, thế mà lại biểu lộ lòng ái mộ với hắn, lúc đó, đồng học chỉ coi là trò cười kể cho ta nghe, ta cũng thuận miệng hỏi lại."Phương Thanh Nghiêm cảm thấy cả đời hắn cũng không thể quên được tình cảnh lúc đó."Ngươi nói bậy."Tần Minh Châu không tin, nàng không ngốc, đương nhiên biết cô nương trong lời đối phương nói là ai, nhưng ba chữ này, xa xa không chắc chắn được như vừa rồi, suy cho cùng, nàng và đại tỷ cùng nhau bày quán, nàng không thể một chút cũng không nhận ra."Nếu ngươi không tin, có thể hỏi đại cô nương Tần gia thử."Phương Thanh Nghiêm chế giễu nhìn Tần Trân Châu."Ta, ta, ta không có, Minh Châu, ngươi tin ta đi." Tần Trân Châu hoảng hốt phủ nhận."Có cần ta tìm đồng học đến đối chất không?"Nghe nàng nói như vậy, Phương Thanh Nghiêm lại càng khinh thường.