"Chồng ơi, anh đã về rồi à? Để em đi hâm cơm cho anh." Lâm Dung Dung giúp Cố Xuyên cởi áo khoác ra, nhẹ giọng nói. "Không cần, anh đã ăn ở bên ngoài rồi. Em đi rót cho anh tách trà đi." Cố Xuyên từ chối, kế thừa cơ thể của nguyên thân nên tự nhiên cũng kế thừa vợ con, ba mẹ và anh em của người ta. Đối với Lâm Dung Dung, hắn thực sự hận không thể rèn sắt thành thép. Bây giờ đã là thập niên 90, sao vẫn còn một người phụ nữ phục tùng, trông giống như người phụ nữ cổ đại xem chồng là bầu trời như vậy? Rõ ràng là ba mẹ vợ trông không giống như kiểu người không khai sáng, làm sao có thể dạy dỗ ra một đứa con gái như vậy. Nhưng ngoại trừ việc vợ hắn hơi mềm yếu, hơi không có chính kiến, ở khía cạnh khác ngược lại đều rất tốt. Cô là người vợ tốt, người mẹ tốt, cô con gái tốt, cô con dâu tốt. "Được, em đi rót ngay." Lâm Dung Dung được phân công đi rót trà hơi vui vẻ, trước đây chồng không phải chê bà phiền chính là chê bà vướng chân vướng tay. Nhưng mà mấy ngày nay thái độ của chồng đối với bà…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...