Tác giả:

Vào ngày Đông chí, tuyết rơi ở Giang Thành. Trong hành lang ở bệnh viện, Sở Vũ Hiên lo lắng đi qua đi lại với vẻ mặt tiều tụy. Một lát sau, thấy bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, anh lập tức bước tới, nóng lòng hỏi: “Bác sĩ, tình hình bà ngoại của tôi thế nào rồi?” Bác sĩ ở độ tuổi gần năm mươi với mái tóc lưa thưa đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: “Có thể chịu đựng qua đêm nay hay không cũng khó nói, tôi kê vài liều thuốc giảm đau, cứ cách ba tiếng đồng hồ tiêm một lần, cố gắng để bà cụ ra đi thanh thản một chút” Sở Vũ Hiên choáng đầu hoa mắt, chân không đứng vững, cơ thể xụi lơ dựa vào tường. Một lúc sau, anh tháo kính xuống, lau vệt nước nơi khóe mắt, lúc này mới lấy dũng khí bước vào phòng bệnh. Bà ngoại của anh vừa tiêm thuốc giảm đau xong, lúc này đang nằm trên giường bệnh, trên người có đeo ống thở oxy, nghiêng đầu nhìn anh, nheo mắt, mỉm cười hiền lành nói: “Vũ Hiên, Hạ Trúc đâu?” Có lẽ bà đã biết mình sắp gần đất xa trời, muốn gặp mặt cháu dâu trước khi lâm…

Truyện chữ