Giang Tuyết Huỳnh biết mình không thể uống thêm nữa. Mặt cô đỏ ửng lên, trên mặt vẫn là nụ cười khéo léo đúng mực. Lý Quan Quần vẫn niềm nở nịnh nọt người đàn ông trung niên trước mặt, người đàn ông được nịnh mà cả người khoan khoái, sắc mặt hồng hào, nói chuyện hùng hồn đầy sức sống, y như đang có sét đánh vậy. Nửa tiếng trước, Giang Tuyết Huỳnh làm theo lời dặn trên mạng, uống một cốc sữa bò lót dạ trước rồi uống thêm một lượng lớn nước khoáng. Nhưng hiệu quả vẫn không được lý tưởng cho lắm, gượng ép uống hết chén rượu trắng này tới chén khác, lúc này dạ dày quặn ngược lên, nóng tới mức khiến người ta hoảng hốt và buồn nôn, đầu óc cũng rối loạn, suy nghĩ trở nên trì độn. Cảm thấy cổ họng hơi khác thường, Giang Tuyết Huỳnh áy náy đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi tới nhà vệ sinh một lát.” ... Nước chảy dài trên tấm gương trong nhà vệ sinh, vệt nước kéo xuống làm nhòe bóng người trong gương. Người phụ nữ trong gương có vẻ mặt uể oải. Kiểu ủ rũ này dù dùng mỹ phẩm…
Tác giả: