Các tình tiết trong truyện chỉ hư cấu không có thật. Màn đêm lúc này đang đen kịt, mây trời dải rộng một vùng. Khung cảnh im lìm. Không có gió nổi lên làm cho cây cối không một tiếng động. Hai bóng người ánh đỏ lờ mờ và ánh vàng kim sáng lóa đang ngồi trên lưng ngựa. Một thân hình nhỏ bé và một thân hình vạm vỡ che hết cái thân be bé kia. Tà áo của bóng đỏ kia lả lớt chảy dài trên lưng ngựa mang đầy vẻ yếu ớt và dựa dẫm. Có một vũng nước trước mắt, người cưỡi ngựa liền phi ngựa nhảy qua vũng nước chiếc khăn trùm mặt của người mặc áo đỏ rơi xuống cái vũng nước sâu và đem ngòm. Chiếc khăn trùm lơ lửng trên nước như đôi mắt của người con gái áo đỏ đang trầm lắng, lao đao mất phương định. Mây chạy đi nhường chỗ cho trăng, ắt hẳn bị trăng đuổi đi để mình tỏa sáng. Ánh trăng chiếu rọi từng khe lá xuyên vào một ánh mắt kiên định tay cầm chắc dây cương. Từng nếp nhăn khắc trên khuôn mặt, nếp nhăn này không phải là do mưa nắng dãi dẫm tạo nên nó mà là do sự suy tâm trong thời gian dài, nhìn là…
Chương 34: C34: Tình ý
Nghiệt LệTác giả: VuphaTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCác tình tiết trong truyện chỉ hư cấu không có thật. Màn đêm lúc này đang đen kịt, mây trời dải rộng một vùng. Khung cảnh im lìm. Không có gió nổi lên làm cho cây cối không một tiếng động. Hai bóng người ánh đỏ lờ mờ và ánh vàng kim sáng lóa đang ngồi trên lưng ngựa. Một thân hình nhỏ bé và một thân hình vạm vỡ che hết cái thân be bé kia. Tà áo của bóng đỏ kia lả lớt chảy dài trên lưng ngựa mang đầy vẻ yếu ớt và dựa dẫm. Có một vũng nước trước mắt, người cưỡi ngựa liền phi ngựa nhảy qua vũng nước chiếc khăn trùm mặt của người mặc áo đỏ rơi xuống cái vũng nước sâu và đem ngòm. Chiếc khăn trùm lơ lửng trên nước như đôi mắt của người con gái áo đỏ đang trầm lắng, lao đao mất phương định. Mây chạy đi nhường chỗ cho trăng, ắt hẳn bị trăng đuổi đi để mình tỏa sáng. Ánh trăng chiếu rọi từng khe lá xuyên vào một ánh mắt kiên định tay cầm chắc dây cương. Từng nếp nhăn khắc trên khuôn mặt, nếp nhăn này không phải là do mưa nắng dãi dẫm tạo nên nó mà là do sự suy tâm trong thời gian dài, nhìn là… Nhất Sinh lạnh giọng nói. "Đan Hồng ra ngoài tự kiểm điểm."Đan Hồng đứng lên rồi đi ra ngoài đứng ngoài đó. Nàng nhìn theo bóng lưng Đan Hồng thì Nhất Sinh lại đập đập quyển sách để nàng chú ý vào bài học.Tiết học diễn ra bình thường. Sau tiết học ngữ thì là đánh đàn do thái sư khác phụ trách nên Đan Hồng được đi vào.Tan tiết ba người đứng dậy chào thầy. Khi thầy đi ra ngoài thì Đan Hồng nói."Tiên sinh đúng là đáng sợ mà."Uyển Như nói. "Nếu lúc đầu Hồng cô nương nghe ta nhắc thì sẽ không bị đứng ở ngoài rồi."Tinh Mỹ nói. "Chuyện cũng đã qua rồi, Hồng cô nương lần sau rút kinh nghiệm là được."Nàng thấy mọi người đều đang mệt mỏi vì tiết học thì nói."Hai người đến tẩm cung ta uống trà chứ?"Đan Hồng nghe thế liền hớn hở nói."Chắc chắn chúng tôi sẽ đến rồi."Tinh Mỹ chồng hai cánh tay nói. "Đa tạ công chúa đã mời.""Không cần khách sáo. Giờ các cô nương đều là thư đồng của nên là không cần cầu kì đâu."Tinh Mỹ mỉm cười nói. "Vâng."Đan Hồng sốt ruột nóng lòng nói."Chúng ta mau đi thôi."Khi Tinh Mỹ và Đan Hồng bước vào tẩm cung của công chúa thì Thanh Yên chạy ra đón công chúa.Đan Hồng nhìn ngó xung quanh nói."Ở đây rộng và đẹp thật đấy."Uyển Như cười nói. "Thi thoảng mọi người có thể đến đây chơi."Họ đi đến cái bàn, Thanh Yên nhanh chóng lấy trà bánh ra tiếp đãi."Mọi người cứ ăn tự nhiên đi."Tinh Mỹ uống chút trà rồi nói."Mà hình như nghe nói công chúa có hôn thê thì phải? Ta và Đan Hồng rất tò mò về vị hôn thê này đấy."Đan Hồng đang cắn dở miếng đào nghe thế cũng nói theo. "Đúng đúng, công chúa có thể kể về người này một chút có được không?""Lát nữa mọi người sẽ gặp thôi."Từ đằng xa tiếng nói quen thuộc nói."Muội muội."Tinh Mỹ quay đầu lại, ngay lập tức Hạo Khiêm bị hút hồn bởi sắc đẹp mĩ miều, hắn nhìn Tinh Mỹ rất lâu cho đến khi Uyển Như phát giác ra.Nàng thấy hai người nhìn nhau lâu vậy bèn nói."Ca ca đến đây có chuyện gì vậy?""À đến đây thăm muội thôi."Rồi Hạo Khiêm chỉ chỉ vào Tinh Mỹ nói. "Đây là thư đồng của công chúa sao?""Đúng rồi đấy."Hạo Khiêm quay ra nói Tinh Mỹ. "Cô nương mới vào chắc hẳn là chưa biết hết chốn thâm cung này, có cần ta đi dẫn vòng quanh nơi này không?""Rất vui được thái tử mời."Thế là họ cứ thế đi ra cung nàng. Đan Hồng khi thấy hai người họ đã rời đi nói."Thế này Tam Tinh Mỹ đi mất rồi.""Thôi chúng ta đi.""Đi đâu vậy, công chúa?"Nàng đi đến chỗ Bạch Tiếu ở, từ đằng xa đã thấy một cái hồ nhỏ. Bạch Tiếu đang lấy một cái thìa cơm cho những con cá bé tẹo ăn. Uyển Như cười nói."Bạch Tiếu."Bạch Tiếu quay đầu thấy nàng liền nói."Tham kiến công chúa.""Lần sau không cần hành lễ đâu, chúng ta còn gặp nhau nhiều nữa.""Ta biết rồi."Nàng chỉ về phía Đan Hồng nói. "Đây là thư đồng của ta. Mong hai người có thể làm quen nhau."Đan Hồng nói. "Rồi chúng ta sẽ dần quen quen thôi. Mà công chúa đây là ai vậy?""À ta quen nói. Ta là thái tử nước Kỳ Sơn tên là Vân Bạch Tiếu."Đan Hồng bất ngờ trố mắt ra sau đó liền nhanh chóng cúi đầu hành lễ nói."Tham kiến thám tử."Nàng cười khúc khích nói. "Giờ ở đây tẻ nhạt quá, chúng ta nghĩ cái gì để chơi đi."Bạch Tiếu nhìn vào đàn cá rồi nhìn nàng, nàng hiểu ý dứt khoác nói."Không chơi."Đan Hồng nghĩ ngợi gì đó rồi nói."Chúng ta chơi diều đi."Uyển Như cười nói. "Ý kiến hay đó. Bạch Tiếu chơi chứ?""Chỉ cần công chúa thích thì ta cũng sẽ chơi.""Thế được rồi, ta kêu người hầu mang vật liệu để chúng ta làm diều đi."*Cơ HạHạo Khiêm từ nãy giờ đi cùng Tinh Mỹ thì cứ cười tủm tỉm không thôi.Tinh Mỹ nói. "Thái tử, ở đây là vườn của cung đúng không?""Đúng rồi ở đây quanh năm suốt tháng đều có hoa quả để ăn. Không những thế ở đây thường được nuôi chim chóc và vài con vật nhỏ."Mới nói thì một con thỏ trắng nhảy ra từ bụi cây nhảy đến chân Tinh Mỹ. Hạo Khiêm thấy thỏ liền nói."Cô nương có thể ***** nó thoải mái.""Đa tạ thái tử."Nàng ẵm con thỏ vào lòng mình nói."Con thỏ này dễ thương thật đấy. Lại còn rất ngoan để im tiện thiếp cưng nựng nữa chứ.""Nhưng sao đáng yêu bằng cô nương được."Tai của Tinh Mỹ đã đỏ dần nên rồi quay ra nhìn Hạo Khiêm. Hai người nhìn nhau không chợp mắt.*Tẩm cung của công chúa.Uyển Như vứt một cái bọc giấy xuống nói. "Cái này khó quá à. Ta không làm được."Trên bàn đã la liệt những cái diều xiên xọ bị hỏng chỗ này bị vá chỗ kia. Bạch Tiếu an ủi."Không sao, ta sẽ làm cái khác cho người.""Nhưng ta muốn tự làm cơ. Ta không tin mình lại không làm được một cái diều cỏn con."Đan Hồng đã hoàn thành con diều từ lâu, nhìn trong đống con diều hỏng thì thấy một cái trông có vẻ sửa được nói."Công chúa, ta thấy cái này có thể sửa được. Người cho ta sửa nhé.""Được thôi, ngươi sửa đi."Đan Hồng lại cặm cụi làm tiếp. Lúc này Uyển Như thấy con diều của Bạch Tiếu vẫn còn thiếu vài họa tiết nói."Bạch Tiếu, người cho vẽ vài cái vào con diều của người nhé.""Nếu người muốn."Nàng quyết định trổ tài vẽ một con bướm, còn chưa kịp vẽ xong thì Đan Hồng nói."Công chúa, xong rồi này."Nàng cứ thế để mực nhỏ xuống luôn con bướm. Đan Hồng hoảng hốt nói."Công chúa... ta xin lỗi, con bướm của người."Nàng nhìn com bướm rồi nói. "Không sao, ta cũng chưa vẽ xong. Mà người sửa diều hay thật đó, như vậy mà cũng sửa được."Đan Hồng liền vui vẻ lại lấy diều đưa cho nàng. Nàng đặt bút xuống, nhận lấy con diều nói."Đẹp quá. Bây giờ rất nhiều gió chúng ta ra ngoài đi."Ba người đi ra ngoài cùng thả diều. Uyển Như và đại tiểu thư Lan mới có mất phút đã làm diều bay lên. Còn Bạch Tiếu vậy mà lại không biết thả diều. Nàng thấy vậy đưa diều cho Đan Hồng cầm nói."Cầm hộ ta."Rồi đi đến bên cạnh Bạch Tiếu nói."Người không biết chơi sao?""Thật hổ thẹn với công chúa, có lẽ ta không chơi cùng người được rồi."Bạch Tiếu quay người rời đi, Uyển Như trong vô thức cầm lấy tay Bạch Tiếu.Hắn quay lại đằng sau nhìn nàng, hai ánh mắt chạm nhau nhưng nó chỉ xuyên vào trái tim một người nặng lòng. Người còn lại thì chẳng chút rung động.END
Nhất Sinh lạnh giọng nói. "Đan Hồng ra ngoài tự kiểm điểm."
Đan Hồng đứng lên rồi đi ra ngoài đứng ngoài đó. Nàng nhìn theo bóng lưng Đan Hồng thì Nhất Sinh lại đập đập quyển sách để nàng chú ý vào bài học.
Tiết học diễn ra bình thường. Sau tiết học ngữ thì là đánh đàn do thái sư khác phụ trách nên Đan Hồng được đi vào.
Tan tiết ba người đứng dậy chào thầy. Khi thầy đi ra ngoài thì Đan Hồng nói.
"Tiên sinh đúng là đáng sợ mà."
Uyển Như nói. "Nếu lúc đầu Hồng cô nương nghe ta nhắc thì sẽ không bị đứng ở ngoài rồi."
Tinh Mỹ nói. "Chuyện cũng đã qua rồi, Hồng cô nương lần sau rút kinh nghiệm là được."
Nàng thấy mọi người đều đang mệt mỏi vì tiết học thì nói.
"Hai người đến tẩm cung ta uống trà chứ?"
Đan Hồng nghe thế liền hớn hở nói.
"Chắc chắn chúng tôi sẽ đến rồi."
Tinh Mỹ chồng hai cánh tay nói. "Đa tạ công chúa đã mời."
"Không cần khách sáo. Giờ các cô nương đều là thư đồng của nên là không cần cầu kì đâu."
Tinh Mỹ mỉm cười nói. "Vâng."
Đan Hồng sốt ruột nóng lòng nói.
"Chúng ta mau đi thôi."
Khi Tinh Mỹ và Đan Hồng bước vào tẩm cung của công chúa thì Thanh Yên chạy ra đón công chúa.
Đan Hồng nhìn ngó xung quanh nói.
"Ở đây rộng và đẹp thật đấy."
Uyển Như cười nói. "Thi thoảng mọi người có thể đến đây chơi."
Họ đi đến cái bàn, Thanh Yên nhanh chóng lấy trà bánh ra tiếp đãi.
"Mọi người cứ ăn tự nhiên đi."
Tinh Mỹ uống chút trà rồi nói.
"Mà hình như nghe nói công chúa có hôn thê thì phải? Ta và Đan Hồng rất tò mò về vị hôn thê này đấy."
Đan Hồng đang cắn dở miếng đào nghe thế cũng nói theo. "Đúng đúng, công chúa có thể kể về người này một chút có được không?"
"Lát nữa mọi người sẽ gặp thôi."
Từ đằng xa tiếng nói quen thuộc nói.
"Muội muội."
Tinh Mỹ quay đầu lại, ngay lập tức Hạo Khiêm bị hút hồn bởi sắc đẹp mĩ miều, hắn nhìn Tinh Mỹ rất lâu cho đến khi Uyển Như phát giác ra.
Nàng thấy hai người nhìn nhau lâu vậy bèn nói.
"Ca ca đến đây có chuyện gì vậy?"
"À đến đây thăm muội thôi."
Rồi Hạo Khiêm chỉ chỉ vào Tinh Mỹ nói. "Đây là thư đồng của công chúa sao?"
"Đúng rồi đấy."
Hạo Khiêm quay ra nói Tinh Mỹ. "Cô nương mới vào chắc hẳn là chưa biết hết chốn thâm cung này, có cần ta đi dẫn vòng quanh nơi này không?"
"Rất vui được thái tử mời."
Thế là họ cứ thế đi ra cung nàng. Đan Hồng khi thấy hai người họ đã rời đi nói.
"Thế này Tam Tinh Mỹ đi mất rồi."
"Thôi chúng ta đi."
"Đi đâu vậy, công chúa?"
Nàng đi đến chỗ Bạch Tiếu ở, từ đằng xa đã thấy một cái hồ nhỏ. Bạch Tiếu đang lấy một cái thìa cơm cho những con cá bé tẹo ăn. Uyển Như cười nói.
"Bạch Tiếu."
Bạch Tiếu quay đầu thấy nàng liền nói.
"Tham kiến công chúa."
"Lần sau không cần hành lễ đâu, chúng ta còn gặp nhau nhiều nữa."
"Ta biết rồi."
Nàng chỉ về phía Đan Hồng nói. "Đây là thư đồng của ta. Mong hai người có thể làm quen nhau."
Đan Hồng nói. "Rồi chúng ta sẽ dần quen quen thôi. Mà công chúa đây là ai vậy?"
"À ta quen nói. Ta là thái tử nước Kỳ Sơn tên là Vân Bạch Tiếu."
Đan Hồng bất ngờ trố mắt ra sau đó liền nhanh chóng cúi đầu hành lễ nói.
"Tham kiến thám tử."
Nàng cười khúc khích nói. "Giờ ở đây tẻ nhạt quá, chúng ta nghĩ cái gì để chơi đi."
Bạch Tiếu nhìn vào đàn cá rồi nhìn nàng, nàng hiểu ý dứt khoác nói.
"Không chơi."
Đan Hồng nghĩ ngợi gì đó rồi nói.
"Chúng ta chơi diều đi."
Uyển Như cười nói. "Ý kiến hay đó. Bạch Tiếu chơi chứ?"
"Chỉ cần công chúa thích thì ta cũng sẽ chơi."
"Thế được rồi, ta kêu người hầu mang vật liệu để chúng ta làm diều đi."
*Cơ Hạ
Hạo Khiêm từ nãy giờ đi cùng Tinh Mỹ thì cứ cười tủm tỉm không thôi.
Tinh Mỹ nói. "Thái tử, ở đây là vườn của cung đúng không?"
"Đúng rồi ở đây quanh năm suốt tháng đều có hoa quả để ăn. Không những thế ở đây thường được nuôi chim chóc và vài con vật nhỏ."
Mới nói thì một con thỏ trắng nhảy ra từ bụi cây nhảy đến chân Tinh Mỹ. Hạo Khiêm thấy thỏ liền nói.
"Cô nương có thể ***** nó thoải mái."
"Đa tạ thái tử."
Nàng ẵm con thỏ vào lòng mình nói.
"Con thỏ này dễ thương thật đấy. Lại còn rất ngoan để im tiện thiếp cưng nựng nữa chứ."
"Nhưng sao đáng yêu bằng cô nương được."
Tai của Tinh Mỹ đã đỏ dần nên rồi quay ra nhìn Hạo Khiêm. Hai người nhìn nhau không chợp mắt.
*Tẩm cung của công chúa.
Uyển Như vứt một cái bọc giấy xuống nói. "Cái này khó quá à. Ta không làm được."
Trên bàn đã la liệt những cái diều xiên xọ bị hỏng chỗ này bị vá chỗ kia. Bạch Tiếu an ủi.
"Không sao, ta sẽ làm cái khác cho người."
"Nhưng ta muốn tự làm cơ. Ta không tin mình lại không làm được một cái diều cỏn con."
Đan Hồng đã hoàn thành con diều từ lâu, nhìn trong đống con diều hỏng thì thấy một cái trông có vẻ sửa được nói.
"Công chúa, ta thấy cái này có thể sửa được. Người cho ta sửa nhé."
"Được thôi, ngươi sửa đi."
Đan Hồng lại cặm cụi làm tiếp. Lúc này Uyển Như thấy con diều của Bạch Tiếu vẫn còn thiếu vài họa tiết nói.
"Bạch Tiếu, người cho vẽ vài cái vào con diều của người nhé."
"Nếu người muốn."
Nàng quyết định trổ tài vẽ một con bướm, còn chưa kịp vẽ xong thì Đan Hồng nói.
"Công chúa, xong rồi này."
Nàng cứ thế để mực nhỏ xuống luôn con bướm. Đan Hồng hoảng hốt nói.
"Công chúa... ta xin lỗi, con bướm của người."
Nàng nhìn com bướm rồi nói. "Không sao, ta cũng chưa vẽ xong. Mà người sửa diều hay thật đó, như vậy mà cũng sửa được."
Đan Hồng liền vui vẻ lại lấy diều đưa cho nàng. Nàng đặt bút xuống, nhận lấy con diều nói.
"Đẹp quá. Bây giờ rất nhiều gió chúng ta ra ngoài đi."
Ba người đi ra ngoài cùng thả diều. Uyển Như và đại tiểu thư Lan mới có mất phút đã làm diều bay lên. Còn Bạch Tiếu vậy mà lại không biết thả diều. Nàng thấy vậy đưa diều cho Đan Hồng cầm nói.
"Cầm hộ ta."
Rồi đi đến bên cạnh Bạch Tiếu nói.
"Người không biết chơi sao?"
"Thật hổ thẹn với công chúa, có lẽ ta không chơi cùng người được rồi."
Bạch Tiếu quay người rời đi, Uyển Như trong vô thức cầm lấy tay Bạch Tiếu.
Hắn quay lại đằng sau nhìn nàng, hai ánh mắt chạm nhau nhưng nó chỉ xuyên vào trái tim một người nặng lòng. Người còn lại thì chẳng chút rung động.
END
Nghiệt LệTác giả: VuphaTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCác tình tiết trong truyện chỉ hư cấu không có thật. Màn đêm lúc này đang đen kịt, mây trời dải rộng một vùng. Khung cảnh im lìm. Không có gió nổi lên làm cho cây cối không một tiếng động. Hai bóng người ánh đỏ lờ mờ và ánh vàng kim sáng lóa đang ngồi trên lưng ngựa. Một thân hình nhỏ bé và một thân hình vạm vỡ che hết cái thân be bé kia. Tà áo của bóng đỏ kia lả lớt chảy dài trên lưng ngựa mang đầy vẻ yếu ớt và dựa dẫm. Có một vũng nước trước mắt, người cưỡi ngựa liền phi ngựa nhảy qua vũng nước chiếc khăn trùm mặt của người mặc áo đỏ rơi xuống cái vũng nước sâu và đem ngòm. Chiếc khăn trùm lơ lửng trên nước như đôi mắt của người con gái áo đỏ đang trầm lắng, lao đao mất phương định. Mây chạy đi nhường chỗ cho trăng, ắt hẳn bị trăng đuổi đi để mình tỏa sáng. Ánh trăng chiếu rọi từng khe lá xuyên vào một ánh mắt kiên định tay cầm chắc dây cương. Từng nếp nhăn khắc trên khuôn mặt, nếp nhăn này không phải là do mưa nắng dãi dẫm tạo nên nó mà là do sự suy tâm trong thời gian dài, nhìn là… Nhất Sinh lạnh giọng nói. "Đan Hồng ra ngoài tự kiểm điểm."Đan Hồng đứng lên rồi đi ra ngoài đứng ngoài đó. Nàng nhìn theo bóng lưng Đan Hồng thì Nhất Sinh lại đập đập quyển sách để nàng chú ý vào bài học.Tiết học diễn ra bình thường. Sau tiết học ngữ thì là đánh đàn do thái sư khác phụ trách nên Đan Hồng được đi vào.Tan tiết ba người đứng dậy chào thầy. Khi thầy đi ra ngoài thì Đan Hồng nói."Tiên sinh đúng là đáng sợ mà."Uyển Như nói. "Nếu lúc đầu Hồng cô nương nghe ta nhắc thì sẽ không bị đứng ở ngoài rồi."Tinh Mỹ nói. "Chuyện cũng đã qua rồi, Hồng cô nương lần sau rút kinh nghiệm là được."Nàng thấy mọi người đều đang mệt mỏi vì tiết học thì nói."Hai người đến tẩm cung ta uống trà chứ?"Đan Hồng nghe thế liền hớn hở nói."Chắc chắn chúng tôi sẽ đến rồi."Tinh Mỹ chồng hai cánh tay nói. "Đa tạ công chúa đã mời.""Không cần khách sáo. Giờ các cô nương đều là thư đồng của nên là không cần cầu kì đâu."Tinh Mỹ mỉm cười nói. "Vâng."Đan Hồng sốt ruột nóng lòng nói."Chúng ta mau đi thôi."Khi Tinh Mỹ và Đan Hồng bước vào tẩm cung của công chúa thì Thanh Yên chạy ra đón công chúa.Đan Hồng nhìn ngó xung quanh nói."Ở đây rộng và đẹp thật đấy."Uyển Như cười nói. "Thi thoảng mọi người có thể đến đây chơi."Họ đi đến cái bàn, Thanh Yên nhanh chóng lấy trà bánh ra tiếp đãi."Mọi người cứ ăn tự nhiên đi."Tinh Mỹ uống chút trà rồi nói."Mà hình như nghe nói công chúa có hôn thê thì phải? Ta và Đan Hồng rất tò mò về vị hôn thê này đấy."Đan Hồng đang cắn dở miếng đào nghe thế cũng nói theo. "Đúng đúng, công chúa có thể kể về người này một chút có được không?""Lát nữa mọi người sẽ gặp thôi."Từ đằng xa tiếng nói quen thuộc nói."Muội muội."Tinh Mỹ quay đầu lại, ngay lập tức Hạo Khiêm bị hút hồn bởi sắc đẹp mĩ miều, hắn nhìn Tinh Mỹ rất lâu cho đến khi Uyển Như phát giác ra.Nàng thấy hai người nhìn nhau lâu vậy bèn nói."Ca ca đến đây có chuyện gì vậy?""À đến đây thăm muội thôi."Rồi Hạo Khiêm chỉ chỉ vào Tinh Mỹ nói. "Đây là thư đồng của công chúa sao?""Đúng rồi đấy."Hạo Khiêm quay ra nói Tinh Mỹ. "Cô nương mới vào chắc hẳn là chưa biết hết chốn thâm cung này, có cần ta đi dẫn vòng quanh nơi này không?""Rất vui được thái tử mời."Thế là họ cứ thế đi ra cung nàng. Đan Hồng khi thấy hai người họ đã rời đi nói."Thế này Tam Tinh Mỹ đi mất rồi.""Thôi chúng ta đi.""Đi đâu vậy, công chúa?"Nàng đi đến chỗ Bạch Tiếu ở, từ đằng xa đã thấy một cái hồ nhỏ. Bạch Tiếu đang lấy một cái thìa cơm cho những con cá bé tẹo ăn. Uyển Như cười nói."Bạch Tiếu."Bạch Tiếu quay đầu thấy nàng liền nói."Tham kiến công chúa.""Lần sau không cần hành lễ đâu, chúng ta còn gặp nhau nhiều nữa.""Ta biết rồi."Nàng chỉ về phía Đan Hồng nói. "Đây là thư đồng của ta. Mong hai người có thể làm quen nhau."Đan Hồng nói. "Rồi chúng ta sẽ dần quen quen thôi. Mà công chúa đây là ai vậy?""À ta quen nói. Ta là thái tử nước Kỳ Sơn tên là Vân Bạch Tiếu."Đan Hồng bất ngờ trố mắt ra sau đó liền nhanh chóng cúi đầu hành lễ nói."Tham kiến thám tử."Nàng cười khúc khích nói. "Giờ ở đây tẻ nhạt quá, chúng ta nghĩ cái gì để chơi đi."Bạch Tiếu nhìn vào đàn cá rồi nhìn nàng, nàng hiểu ý dứt khoác nói."Không chơi."Đan Hồng nghĩ ngợi gì đó rồi nói."Chúng ta chơi diều đi."Uyển Như cười nói. "Ý kiến hay đó. Bạch Tiếu chơi chứ?""Chỉ cần công chúa thích thì ta cũng sẽ chơi.""Thế được rồi, ta kêu người hầu mang vật liệu để chúng ta làm diều đi."*Cơ HạHạo Khiêm từ nãy giờ đi cùng Tinh Mỹ thì cứ cười tủm tỉm không thôi.Tinh Mỹ nói. "Thái tử, ở đây là vườn của cung đúng không?""Đúng rồi ở đây quanh năm suốt tháng đều có hoa quả để ăn. Không những thế ở đây thường được nuôi chim chóc và vài con vật nhỏ."Mới nói thì một con thỏ trắng nhảy ra từ bụi cây nhảy đến chân Tinh Mỹ. Hạo Khiêm thấy thỏ liền nói."Cô nương có thể ***** nó thoải mái.""Đa tạ thái tử."Nàng ẵm con thỏ vào lòng mình nói."Con thỏ này dễ thương thật đấy. Lại còn rất ngoan để im tiện thiếp cưng nựng nữa chứ.""Nhưng sao đáng yêu bằng cô nương được."Tai của Tinh Mỹ đã đỏ dần nên rồi quay ra nhìn Hạo Khiêm. Hai người nhìn nhau không chợp mắt.*Tẩm cung của công chúa.Uyển Như vứt một cái bọc giấy xuống nói. "Cái này khó quá à. Ta không làm được."Trên bàn đã la liệt những cái diều xiên xọ bị hỏng chỗ này bị vá chỗ kia. Bạch Tiếu an ủi."Không sao, ta sẽ làm cái khác cho người.""Nhưng ta muốn tự làm cơ. Ta không tin mình lại không làm được một cái diều cỏn con."Đan Hồng đã hoàn thành con diều từ lâu, nhìn trong đống con diều hỏng thì thấy một cái trông có vẻ sửa được nói."Công chúa, ta thấy cái này có thể sửa được. Người cho ta sửa nhé.""Được thôi, ngươi sửa đi."Đan Hồng lại cặm cụi làm tiếp. Lúc này Uyển Như thấy con diều của Bạch Tiếu vẫn còn thiếu vài họa tiết nói."Bạch Tiếu, người cho vẽ vài cái vào con diều của người nhé.""Nếu người muốn."Nàng quyết định trổ tài vẽ một con bướm, còn chưa kịp vẽ xong thì Đan Hồng nói."Công chúa, xong rồi này."Nàng cứ thế để mực nhỏ xuống luôn con bướm. Đan Hồng hoảng hốt nói."Công chúa... ta xin lỗi, con bướm của người."Nàng nhìn com bướm rồi nói. "Không sao, ta cũng chưa vẽ xong. Mà người sửa diều hay thật đó, như vậy mà cũng sửa được."Đan Hồng liền vui vẻ lại lấy diều đưa cho nàng. Nàng đặt bút xuống, nhận lấy con diều nói."Đẹp quá. Bây giờ rất nhiều gió chúng ta ra ngoài đi."Ba người đi ra ngoài cùng thả diều. Uyển Như và đại tiểu thư Lan mới có mất phút đã làm diều bay lên. Còn Bạch Tiếu vậy mà lại không biết thả diều. Nàng thấy vậy đưa diều cho Đan Hồng cầm nói."Cầm hộ ta."Rồi đi đến bên cạnh Bạch Tiếu nói."Người không biết chơi sao?""Thật hổ thẹn với công chúa, có lẽ ta không chơi cùng người được rồi."Bạch Tiếu quay người rời đi, Uyển Như trong vô thức cầm lấy tay Bạch Tiếu.Hắn quay lại đằng sau nhìn nàng, hai ánh mắt chạm nhau nhưng nó chỉ xuyên vào trái tim một người nặng lòng. Người còn lại thì chẳng chút rung động.END