Khách sạn Hilton, thành phố Vân Hải. Lý Phù Sinh mở mắt ra, một thân hình hoàn hảo không chút tì vết hiện ra trước mắt anh. Chết tiệt, anh đã mất kiểm soát! Đêm qua, anh mới từ nước ngoài trở về nên đã tới quán bar thư giãn một chút, tình cờ làm quen được với người phụ nữ trước mắt này. Hai người nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ. Sau đó... Tựa như nước sông Hoàng Hà mùa lũ, một khi nước đã lên thì không gì cản nổi! Lâm Diệu Âm lấy quần áo mặc vào xong, xoay người lại, lạnh lùng nói: “Hy vọng anh coi chuyện đêm qua như chưa từng xảy ra” Câu nói này đậm ý uy *****. Lý Phù Sinh vừa quan sát Lâm Diệu Âm vừa cười mỉa, nói: “Cô đang uy ***** tôi đấy à?” Da trắng như tuyết, môi đỏ như trái anh đào. Các đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Anh thừa nhận, dù anh đã từng tiếp xúc với nhiều người rất đẹp nhưng không ai có thể sánh bằng người phụ nữ này. Thấy anh quan sát mình không chút kiêng dè, hàng mày lạnh lùng của Lâm Diệu Âm chau lại: “Không phải uy ***** mà là lời khuyên!” Nói…
Chương 16: C16: Hỗn xược
Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng TôiTác giả: SS TầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn Hilton, thành phố Vân Hải. Lý Phù Sinh mở mắt ra, một thân hình hoàn hảo không chút tì vết hiện ra trước mắt anh. Chết tiệt, anh đã mất kiểm soát! Đêm qua, anh mới từ nước ngoài trở về nên đã tới quán bar thư giãn một chút, tình cờ làm quen được với người phụ nữ trước mắt này. Hai người nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ. Sau đó... Tựa như nước sông Hoàng Hà mùa lũ, một khi nước đã lên thì không gì cản nổi! Lâm Diệu Âm lấy quần áo mặc vào xong, xoay người lại, lạnh lùng nói: “Hy vọng anh coi chuyện đêm qua như chưa từng xảy ra” Câu nói này đậm ý uy *****. Lý Phù Sinh vừa quan sát Lâm Diệu Âm vừa cười mỉa, nói: “Cô đang uy ***** tôi đấy à?” Da trắng như tuyết, môi đỏ như trái anh đào. Các đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Anh thừa nhận, dù anh đã từng tiếp xúc với nhiều người rất đẹp nhưng không ai có thể sánh bằng người phụ nữ này. Thấy anh quan sát mình không chút kiêng dè, hàng mày lạnh lùng của Lâm Diệu Âm chau lại: “Không phải uy ***** mà là lời khuyên!” Nói… Sở cảnh vệ, thành phố Vân Hải.Lý Phù Sinh vừa xuống xe, hai người đàn ông trung niên lập tức đi đến, người còn lại là sở trưởng sở cảnh vệ tên là Lư Dũng.Triệu Thiên Nam nhìn Lý Phù Sinh với vẻ mặt âm trầm.Lý Phù Sinh nhướn mày, cười khẩy: “Ông là cha của đồ vô dụng đó sao? Chậc chậc... đúng là giống hệt nhau, đều vô dụng”“Được lắm!”Triệu Thiên Nam nén giận, nói: “Mong rằng lát nữa cậu vẫn có thể cười được.”Ông ta vừa nói dứt lời. “Bốp bốp...” Chỉ nghe thấy tiếng bạt tai giòn giã vang lên.Lý Phù Sinh đột nhiên giáng vào mặt Triệu Thiên Nam hai cái tátCả người Triệu Thiên Nam bị đánh bay ra ngoài.“Sếp Triệu!” A Cẩu nhanh chóng bước tới.Cảnh vệ đứng bên cạnh trợn tròn mắt, hình như không ngờ rằng Lý Phù Sinh lại dám ra tay đánh người ngay dưới mí mắt họ.Hơn nữa người bị đánh còn là Triệu Thiên Nam!“Hỗn xược!”Lư Dũng nghiêm giọng quát: “Đúng là coi trời bằng vung, đưa vào trong cho tôi!”Lý Phù Sinh lên tiếng: “Khoan đã, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”Lư Dũng khịt mũi: “Cậu còn muốn gọi điện thoại sao?”Lý Phù Sinh lườm ông ta, lạnh lùng đe dọa: “Nếu không cho tôi gọi cuộc điện thoại này, mong rằng ông đừng hối hận!”“Lão Lư, ông đã nhìn thấy rồi đấy, hắn vậy mà dám đánh tôi, mau tóm cổ hắn ta lại đi!”A Cẩu đỡ Triệu Thiên Nam đứng dậy, ông ta chỉ vào Lý Phù Sinh và chửi ầm lên.Tuy nhiên, Lư Dũng chỉ nuốt nước bọt.Khi ông ta bắt gặp ánh mắt của Lý Phù Sinh, cứ như bị mãnh thú hồng hoang nhìn chăm chằm vậy.“Để cho cậu ta gọi." Lư Dũng hơi chột dạ.Trước ánh mắt trừng trừng của mọi người, Lý Phù Sinh hờ hững lấy điện thoại ra và gọi cho Vương Chí Viễn.“Tôi đang ở sở cảnh vệ, nếu trong vòng mười phút nữa ông không đến đây thì tôi sẽ dùng cách của tôi để giải quyết chuyện này.”Sau khi nói xong anh liền cúp điện thoại, từ đầu đến cuối không cho Vương Chí Viễn bất cứ cơ hội nói chuyện nào.“Lão Lư, tại sao vẫn không bắt hắn ta?” Triệu Thiên Nam bất mãn gào lên.“Lão Triệu, ông đừng sốt ruột, để xem thằng nhóc này muốn làm gì”Lư Dũng trả lời lấp lửng.Ông ta không thể đắc tội Triệu Thiên Nam, nhưng một người mạnh mẽ như Lý Phù Sinh khiến ông ta cảm thấy bất an.
Sở cảnh vệ, thành phố Vân Hải.
Lý Phù Sinh vừa xuống xe, hai người đàn ông trung niên lập tức đi đến, người còn lại là sở trưởng sở cảnh vệ tên là Lư Dũng.
Triệu Thiên Nam nhìn Lý Phù Sinh với vẻ mặt âm trầm.
Lý Phù Sinh nhướn mày, cười khẩy: “Ông là cha của đồ vô dụng đó sao? Chậc chậc... đúng là giống hệt nhau, đều vô dụng”
“Được lắm!”
Triệu Thiên Nam nén giận, nói: “Mong rằng lát nữa cậu vẫn có thể cười được.”
Ông ta vừa nói dứt lời. “Bốp bốp...” Chỉ nghe thấy tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Lý Phù Sinh đột nhiên giáng vào mặt Triệu Thiên Nam hai cái tát
Cả người Triệu Thiên Nam bị đánh bay ra ngoài.
“Sếp Triệu!” A Cẩu nhanh chóng bước tới.
Cảnh vệ đứng bên cạnh trợn tròn mắt, hình như không ngờ rằng Lý Phù Sinh lại dám ra tay đánh người ngay dưới mí mắt họ.
Hơn nữa người bị đánh còn là Triệu Thiên Nam!
“Hỗn xược!”
Lư Dũng nghiêm giọng quát: “Đúng là coi trời bằng vung, đưa vào trong cho tôi!”
Lý Phù Sinh lên tiếng: “Khoan đã, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”
Lư Dũng khịt mũi: “Cậu còn muốn gọi điện thoại sao?”
Lý Phù Sinh lườm ông ta, lạnh lùng đe dọa: “Nếu không cho tôi gọi cuộc điện thoại này, mong rằng ông đừng hối hận!”
“Lão Lư, ông đã nhìn thấy rồi đấy, hắn vậy mà dám đánh tôi, mau tóm cổ hắn ta lại đi!”
A Cẩu đỡ Triệu Thiên Nam đứng dậy, ông ta chỉ vào Lý Phù Sinh và chửi ầm lên.
Tuy nhiên, Lư Dũng chỉ nuốt nước bọt.
Khi ông ta bắt gặp ánh mắt của Lý Phù Sinh, cứ như bị mãnh thú hồng hoang nhìn chăm chằm vậy.
“Để cho cậu ta gọi." Lư Dũng hơi chột dạ.
Trước ánh mắt trừng trừng của mọi người, Lý Phù Sinh hờ hững lấy điện thoại ra và gọi cho Vương Chí Viễn.
“Tôi đang ở sở cảnh vệ, nếu trong vòng mười phút nữa ông không đến đây thì tôi sẽ dùng cách của tôi để giải quyết chuyện này.”
Sau khi nói xong anh liền cúp điện thoại, từ đầu đến cuối không cho Vương Chí Viễn bất cứ cơ hội nói chuyện nào.
“Lão Lư, tại sao vẫn không bắt hắn ta?” Triệu Thiên Nam bất mãn gào lên.
“Lão Triệu, ông đừng sốt ruột, để xem thằng nhóc này muốn làm gì”
Lư Dũng trả lời lấp lửng.
Ông ta không thể đắc tội Triệu Thiên Nam, nhưng một người mạnh mẽ như Lý Phù Sinh khiến ông ta cảm thấy bất an.
Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng TôiTác giả: SS TầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn Hilton, thành phố Vân Hải. Lý Phù Sinh mở mắt ra, một thân hình hoàn hảo không chút tì vết hiện ra trước mắt anh. Chết tiệt, anh đã mất kiểm soát! Đêm qua, anh mới từ nước ngoài trở về nên đã tới quán bar thư giãn một chút, tình cờ làm quen được với người phụ nữ trước mắt này. Hai người nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ. Sau đó... Tựa như nước sông Hoàng Hà mùa lũ, một khi nước đã lên thì không gì cản nổi! Lâm Diệu Âm lấy quần áo mặc vào xong, xoay người lại, lạnh lùng nói: “Hy vọng anh coi chuyện đêm qua như chưa từng xảy ra” Câu nói này đậm ý uy *****. Lý Phù Sinh vừa quan sát Lâm Diệu Âm vừa cười mỉa, nói: “Cô đang uy ***** tôi đấy à?” Da trắng như tuyết, môi đỏ như trái anh đào. Các đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Anh thừa nhận, dù anh đã từng tiếp xúc với nhiều người rất đẹp nhưng không ai có thể sánh bằng người phụ nữ này. Thấy anh quan sát mình không chút kiêng dè, hàng mày lạnh lùng của Lâm Diệu Âm chau lại: “Không phải uy ***** mà là lời khuyên!” Nói… Sở cảnh vệ, thành phố Vân Hải.Lý Phù Sinh vừa xuống xe, hai người đàn ông trung niên lập tức đi đến, người còn lại là sở trưởng sở cảnh vệ tên là Lư Dũng.Triệu Thiên Nam nhìn Lý Phù Sinh với vẻ mặt âm trầm.Lý Phù Sinh nhướn mày, cười khẩy: “Ông là cha của đồ vô dụng đó sao? Chậc chậc... đúng là giống hệt nhau, đều vô dụng”“Được lắm!”Triệu Thiên Nam nén giận, nói: “Mong rằng lát nữa cậu vẫn có thể cười được.”Ông ta vừa nói dứt lời. “Bốp bốp...” Chỉ nghe thấy tiếng bạt tai giòn giã vang lên.Lý Phù Sinh đột nhiên giáng vào mặt Triệu Thiên Nam hai cái tátCả người Triệu Thiên Nam bị đánh bay ra ngoài.“Sếp Triệu!” A Cẩu nhanh chóng bước tới.Cảnh vệ đứng bên cạnh trợn tròn mắt, hình như không ngờ rằng Lý Phù Sinh lại dám ra tay đánh người ngay dưới mí mắt họ.Hơn nữa người bị đánh còn là Triệu Thiên Nam!“Hỗn xược!”Lư Dũng nghiêm giọng quát: “Đúng là coi trời bằng vung, đưa vào trong cho tôi!”Lý Phù Sinh lên tiếng: “Khoan đã, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”Lư Dũng khịt mũi: “Cậu còn muốn gọi điện thoại sao?”Lý Phù Sinh lườm ông ta, lạnh lùng đe dọa: “Nếu không cho tôi gọi cuộc điện thoại này, mong rằng ông đừng hối hận!”“Lão Lư, ông đã nhìn thấy rồi đấy, hắn vậy mà dám đánh tôi, mau tóm cổ hắn ta lại đi!”A Cẩu đỡ Triệu Thiên Nam đứng dậy, ông ta chỉ vào Lý Phù Sinh và chửi ầm lên.Tuy nhiên, Lư Dũng chỉ nuốt nước bọt.Khi ông ta bắt gặp ánh mắt của Lý Phù Sinh, cứ như bị mãnh thú hồng hoang nhìn chăm chằm vậy.“Để cho cậu ta gọi." Lư Dũng hơi chột dạ.Trước ánh mắt trừng trừng của mọi người, Lý Phù Sinh hờ hững lấy điện thoại ra và gọi cho Vương Chí Viễn.“Tôi đang ở sở cảnh vệ, nếu trong vòng mười phút nữa ông không đến đây thì tôi sẽ dùng cách của tôi để giải quyết chuyện này.”Sau khi nói xong anh liền cúp điện thoại, từ đầu đến cuối không cho Vương Chí Viễn bất cứ cơ hội nói chuyện nào.“Lão Lư, tại sao vẫn không bắt hắn ta?” Triệu Thiên Nam bất mãn gào lên.“Lão Triệu, ông đừng sốt ruột, để xem thằng nhóc này muốn làm gì”Lư Dũng trả lời lấp lửng.Ông ta không thể đắc tội Triệu Thiên Nam, nhưng một người mạnh mẽ như Lý Phù Sinh khiến ông ta cảm thấy bất an.