Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai…

Chương 8: 8: Em Gái Tôi Không Trộm 5

Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên HoaNghĩ tới đây, cô cố ý nói: "Được rồi, ai nói gia đình Lâm Quân có đóng góp lớn với nhà máy của nhà cháu, cũng không thể chấp nhặt đứa trẻ thiếu kiến thức."Thím Trương bị kích động: "Vậy cũng không được, Cố Pháp Điển lừa tiền đứa trẻ, nếu ta không giáo dục nó, thì thật có lỗi khi năm đó mẹ nó đối với ta rất tốt."Một nhóm các bà bác rêu rao, dì Trương đột nhiên quay đầu, thấy một cậu thiếu niên cao gầy ôm một đứa bé mũm mĩm trong tay, bước chân chầm chậm, trên mặt cũng thấy không dễ chọc.Là Cố Pháp Điển?Tiểu tử nghịch ngợm, trong lòng cậu sao còn đang bế Tiểu Long, chẳng lẽ lại muốn lừa tiền Tiểu Long?! Cố Pháp Điển hỏi: "Thẩm Tiểu Long, mẹ cậu đánh Bán Hạ như thế nào?""Mẹ dùng móc quần áo đánh, còn nhéo." Tiểu Long nói.Tần Tú đang vá đế giày, nghe lời này da đầu tê rần, chỉ nhìn thấy trong tay Cố Pháp Điển là con trai cô, trắng trẻo tròn trịa, trong tay đang cfam một cái bánh trêu chọc con trai cô."Không đúng, còn nữa, nếu em không nói thật, anh sẽ không cho em bánh." Cậu còn nói.Tiểu Lôngđể mắt: "Mẹ lấy dép đánh vào mông Bán Hạ.""Còn nữa, em ngốc thật, còn muốn không." Cố Pháp Điển nói.Tiểu Long kêu to: "Mẹ còn giật tóc Bán Hạ, kéo ra thật nhiefu."Các bà bác kinh ngạc, giật tóc đứa trẻ, thì đau thế nào?Nhưng hôm nay là thời đại mới, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, cũng không còn dùng việc đánh đập để dạy dỗ con cái?Tần Tú nhảy lên muốn cướp lại con trai, nhưng Pháp Điển đứa bé này cô ta cũng không thể bắt được?Cô ta đuổi, Pháp Điển tránh, vẫn còn hỏi: "Mẹ em sao lại đánh Bán Hạ, nói mau, không anh sẽ ăn hết bánh!"Tiểu Long vội vàng, bật tốt lên, tất cả đều là những lời bình thường Tần Tú mắng Bán Hạ: "Phi, vừa quê mùa lại vừa dốt nát, còn là một cô gái, mẹ nói, Bán Hạ chính là một món hàng lõ vốn dư thừa!"Các bà bác đồng thanh kêu lên: Tần Tú dịu dàng như vậy, lại mắng con gái là hàng lỗ vốn?"Đồ đáng chết Cố Pháp Điển, mau trả con trai cho tôi!" Tần Tú trợn mắt, nhào đến cướp đứa trẻ, Cố Pháp Điển tránh người, phía sau là một đám gai hoa mơ, cô ta tránh không kịp, trực tiếp nhào đến.Bị gai hoa mơ đâm rất nhiều.Tần Tú đau đến không thở nổi, luôn miệng kêu to: "Ai yêu, Cố Pháp Điển giết người! Người đâu!"Các bà bác nhìn đến, ba chân bốn cẳng chạy đến, kéo cô ra.Khó khăn lắm mới kéo cô ta ra ngoài, Tiểu Long có được bánh, lại như súng đại bác vậy, nhào về phía mẹ.Đây là một đứa trẻ ba tuổi mập mạp, cả người là thịt, còn rất nặng, Tần Tú hướng mông xuống, lại ngã vào bụi hoa đi.Cô ta không quan tâm bản thân, vì sợ con trai mình bị châm, nên để cho bản thân bị châm đến cả người toàn là máu, còn lowsng tiếng: "Cố Pháp Điển, côn đồ cắc ké, đứa trẻ lêu lổng, hại tôi không sao, đụng đến con trai tôi làm gì?.

Nhóm dịch: Thất Liên HoaNghĩ tới đây, cô cố ý nói: "Được rồi, ai nói gia đình Lâm Quân có đóng góp lớn với nhà máy của nhà cháu, cũng không thể chấp nhặt đứa trẻ thiếu kiến thức.

"Thím Trương bị kích động: "Vậy cũng không được, Cố Pháp Điển lừa tiền đứa trẻ, nếu ta không giáo dục nó, thì thật có lỗi khi năm đó mẹ nó đối với ta rất tốt.

"Một nhóm các bà bác rêu rao, dì Trương đột nhiên quay đầu, thấy một cậu thiếu niên cao gầy ôm một đứa bé mũm mĩm trong tay, bước chân chầm chậm, trên mặt cũng thấy không dễ chọc.

Là Cố Pháp Điển?Tiểu tử nghịch ngợm, trong lòng cậu sao còn đang bế Tiểu Long, chẳng lẽ lại muốn lừa tiền Tiểu Long?! Cố Pháp Điển hỏi: "Thẩm Tiểu Long, mẹ cậu đánh Bán Hạ như thế nào?""Mẹ dùng móc quần áo đánh, còn nhéo.

" Tiểu Long nói.

Tần Tú đang vá đế giày, nghe lời này da đầu tê rần, chỉ nhìn thấy trong tay Cố Pháp Điển là con trai cô, trắng trẻo tròn trịa, trong tay đang cfam một cái bánh trêu chọc con trai cô.

"Không đúng, còn nữa, nếu em không nói thật, anh sẽ không cho em bánh.

" Cậu còn nói.

Tiểu Lôngđể mắt: "Mẹ lấy dép đánh vào mông Bán Hạ.

""Còn nữa, em ngốc thật, còn muốn không.

" Cố Pháp Điển nói.

Tiểu Long kêu to: "Mẹ còn giật tóc Bán Hạ, kéo ra thật nhiefu.

"Các bà bác kinh ngạc, giật tóc đứa trẻ, thì đau thế nào?Nhưng hôm nay là thời đại mới, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, cũng không còn dùng việc đánh đập để dạy dỗ con cái?Tần Tú nhảy lên muốn cướp lại con trai, nhưng Pháp Điển đứa bé này cô ta cũng không thể bắt được?Cô ta đuổi, Pháp Điển tránh, vẫn còn hỏi: "Mẹ em sao lại đánh Bán Hạ, nói mau, không anh sẽ ăn hết bánh!"Tiểu Long vội vàng, bật tốt lên, tất cả đều là những lời bình thường Tần Tú mắng Bán Hạ: "Phi, vừa quê mùa lại vừa dốt nát, còn là một cô gái, mẹ nói, Bán Hạ chính là một món hàng lõ vốn dư thừa!"Các bà bác đồng thanh kêu lên: Tần Tú dịu dàng như vậy, lại mắng con gái là hàng lỗ vốn?"Đồ đáng chết Cố Pháp Điển, mau trả con trai cho tôi!" Tần Tú trợn mắt, nhào đến cướp đứa trẻ, Cố Pháp Điển tránh người, phía sau là một đám gai hoa mơ, cô ta tránh không kịp, trực tiếp nhào đến.

Bị gai hoa mơ đâm rất nhiều.

Tần Tú đau đến không thở nổi, luôn miệng kêu to: "Ai yêu, Cố Pháp Điển giết người! Người đâu!"Các bà bác nhìn đến, ba chân bốn cẳng chạy đến, kéo cô ra.

Khó khăn lắm mới kéo cô ta ra ngoài, Tiểu Long có được bánh, lại như súng đại bác vậy, nhào về phía mẹ.

Đây là một đứa trẻ ba tuổi mập mạp, cả người là thịt, còn rất nặng, Tần Tú hướng mông xuống, lại ngã vào bụi hoa đi.

Cô ta không quan tâm bản thân, vì sợ con trai mình bị châm, nên để cho bản thân bị châm đến cả người toàn là máu, còn lowsng tiếng: "Cố Pháp Điển, côn đồ cắc ké, đứa trẻ lêu lổng, hại tôi không sao, đụng đến con trai tôi làm gì?.

Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên HoaNghĩ tới đây, cô cố ý nói: "Được rồi, ai nói gia đình Lâm Quân có đóng góp lớn với nhà máy của nhà cháu, cũng không thể chấp nhặt đứa trẻ thiếu kiến thức."Thím Trương bị kích động: "Vậy cũng không được, Cố Pháp Điển lừa tiền đứa trẻ, nếu ta không giáo dục nó, thì thật có lỗi khi năm đó mẹ nó đối với ta rất tốt."Một nhóm các bà bác rêu rao, dì Trương đột nhiên quay đầu, thấy một cậu thiếu niên cao gầy ôm một đứa bé mũm mĩm trong tay, bước chân chầm chậm, trên mặt cũng thấy không dễ chọc.Là Cố Pháp Điển?Tiểu tử nghịch ngợm, trong lòng cậu sao còn đang bế Tiểu Long, chẳng lẽ lại muốn lừa tiền Tiểu Long?! Cố Pháp Điển hỏi: "Thẩm Tiểu Long, mẹ cậu đánh Bán Hạ như thế nào?""Mẹ dùng móc quần áo đánh, còn nhéo." Tiểu Long nói.Tần Tú đang vá đế giày, nghe lời này da đầu tê rần, chỉ nhìn thấy trong tay Cố Pháp Điển là con trai cô, trắng trẻo tròn trịa, trong tay đang cfam một cái bánh trêu chọc con trai cô."Không đúng, còn nữa, nếu em không nói thật, anh sẽ không cho em bánh." Cậu còn nói.Tiểu Lôngđể mắt: "Mẹ lấy dép đánh vào mông Bán Hạ.""Còn nữa, em ngốc thật, còn muốn không." Cố Pháp Điển nói.Tiểu Long kêu to: "Mẹ còn giật tóc Bán Hạ, kéo ra thật nhiefu."Các bà bác kinh ngạc, giật tóc đứa trẻ, thì đau thế nào?Nhưng hôm nay là thời đại mới, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, cũng không còn dùng việc đánh đập để dạy dỗ con cái?Tần Tú nhảy lên muốn cướp lại con trai, nhưng Pháp Điển đứa bé này cô ta cũng không thể bắt được?Cô ta đuổi, Pháp Điển tránh, vẫn còn hỏi: "Mẹ em sao lại đánh Bán Hạ, nói mau, không anh sẽ ăn hết bánh!"Tiểu Long vội vàng, bật tốt lên, tất cả đều là những lời bình thường Tần Tú mắng Bán Hạ: "Phi, vừa quê mùa lại vừa dốt nát, còn là một cô gái, mẹ nói, Bán Hạ chính là một món hàng lõ vốn dư thừa!"Các bà bác đồng thanh kêu lên: Tần Tú dịu dàng như vậy, lại mắng con gái là hàng lỗ vốn?"Đồ đáng chết Cố Pháp Điển, mau trả con trai cho tôi!" Tần Tú trợn mắt, nhào đến cướp đứa trẻ, Cố Pháp Điển tránh người, phía sau là một đám gai hoa mơ, cô ta tránh không kịp, trực tiếp nhào đến.Bị gai hoa mơ đâm rất nhiều.Tần Tú đau đến không thở nổi, luôn miệng kêu to: "Ai yêu, Cố Pháp Điển giết người! Người đâu!"Các bà bác nhìn đến, ba chân bốn cẳng chạy đến, kéo cô ra.Khó khăn lắm mới kéo cô ta ra ngoài, Tiểu Long có được bánh, lại như súng đại bác vậy, nhào về phía mẹ.Đây là một đứa trẻ ba tuổi mập mạp, cả người là thịt, còn rất nặng, Tần Tú hướng mông xuống, lại ngã vào bụi hoa đi.Cô ta không quan tâm bản thân, vì sợ con trai mình bị châm, nên để cho bản thân bị châm đến cả người toàn là máu, còn lowsng tiếng: "Cố Pháp Điển, côn đồ cắc ké, đứa trẻ lêu lổng, hại tôi không sao, đụng đến con trai tôi làm gì?.

Chương 8: 8: Em Gái Tôi Không Trộm 5