Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai…
Chương 10: 10: Lựa Chọn 2
Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Moss là do con trai của dì thấy chơi vui, bôi trét đầy tường.Đồng hồ điện tử là con trai của dì đem ra ngoài làm mất, mà chocolate…” Cố Pháp Điển lại chỉ vào Tiểu Long: “Cũng chính là cậu ta ăn sạch, Bán Hạ chẳng hề ăn một viên nào cả.”“Thối lắm, chuyện nhà tôi sao cậu…” Tần Tú còn chưa nói hết, Cố Pháp Điển đã nói tiếp: “Đương nhiên là do con trai của dì nói rồi, còn có, đồng hồ điện tử tôi cũng đã tìm dược rồi, Trương Cường cậu tự mình nói đi, đồng hồ điện tử của cậu là ở đâu ra…”Đến thời gian tan làm, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.Một cậu bé mập mạp bị mấy cậu nhóc đẩy tới trước mặt Tần Tú, Tần Tú vẫn còn chưa hiểu sao lại thế này, bác gái Trương đã ngây ngẩn cả người: “Nhóc Cường, sao cháu lại cầm đồng hồ điện tử của Tiểu Long?” Sao lại là cháu trai lớn của bà ấy chứ?Trương Cường cũng chỉ mới năm tuổi, nào từng gặp phải trận thế như thế này, mở miệng khóc lớn: “Là khi đó Tiểu Long cầm chơi bất cẩn làm rớt nên cháu mới nhặt.”Cho nên con trai làm mất đồng hồ, cô ta lại trách lên người con gái à?“Tần Tú à, con trai cô phạm sai lầm mà cô lại đánh con gái, quá không đúng rồi.” Cuối cùng cũng có người bắt đầu chỉ trích Tần Tú.“Trọng nam khinh nữ cũng không làm như cô đâu!”“Cô thật là quá đáng!”Vừa thấy không ổn, Tần Tú xoay người muốn chạy, nhưng Cố Pháp Điển lại đứng chặn trước mặt cô ta.“Sau này tôi không đánh nữa, tôi xem Bán Hạ như là tổ tông vậy đó, được rồi chứ.” Hôm nay quá đen đủi rồi, dẫm phải bãi cứt chó Cố Pháp Điển này, Tần Tú tự nhận xui xẻo.Nhưng Cố Pháp Điển thế mà lại nói: “Dì không phải là đánh con cái, dì là cố ý giết người, là đang phạm tội!”Trong lòng Tần Tú thầm nói bảo sao khi Lâm Quân ra nước ngoài chỉ mang hai đứa lớn, không mang theo Cố Pháp Điển, đầu óc đứa bé này có vấn đề.Trời đầy mây, trời mưa đánh con cái, đánh nhầm thì có làm sao?Chẳng lẽ gọi công an tới bắt cô ta à?Thân là vợ phó bí thư, cô ta luôn hướng tới hình tượng dịu dàng hiền huệ hào phóng, nhưng giờ phút này cô ta không nhịn nổi, cô ta bị Cố Pháp Điển chọc giận, cô ta chống nạnh hai tay: “Cho dù là tôi cố ý giết người, có giỏi thì cậu đi báo công an đi, để công an tới bắt tôi, không dám chứ gì, cậu không báo thì tôi báo, ở sân bóng rổ cậu đã đánh tôi, cậu còn hại tôi bị gai đâm…”Lúc này có người chen ngang nói: “Đừng ồn ào nữa, công an tới rồi….”Thời đại này công an vẫn mặc áo xanh đôi mũ vành, bởi vì một lần đánh đập nghiêm ngặt, có uy tín cực kỳ cao trong lòng dân chúng.Ào ạt, đám người tản ra, thật sự là có công an tới, hơn nữa còn là một người phụ nữ, nữ công an!Hai mắt Tần Tú sáng ngời, cô ta đang lo lắng không thoát thân được, lập tức gọi to: “Đồng chí công an, có tên côn đồ bắt nạt tôi…”.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Moss là do con trai của dì thấy chơi vui, bôi trét đầy tường.
Đồng hồ điện tử là con trai của dì đem ra ngoài làm mất, mà chocolate…” Cố Pháp Điển lại chỉ vào Tiểu Long: “Cũng chính là cậu ta ăn sạch, Bán Hạ chẳng hề ăn một viên nào cả.
”“Thối lắm, chuyện nhà tôi sao cậu…” Tần Tú còn chưa nói hết, Cố Pháp Điển đã nói tiếp: “Đương nhiên là do con trai của dì nói rồi, còn có, đồng hồ điện tử tôi cũng đã tìm dược rồi, Trương Cường cậu tự mình nói đi, đồng hồ điện tử của cậu là ở đâu ra…”Đến thời gian tan làm, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.
Một cậu bé mập mạp bị mấy cậu nhóc đẩy tới trước mặt Tần Tú, Tần Tú vẫn còn chưa hiểu sao lại thế này, bác gái Trương đã ngây ngẩn cả người: “Nhóc Cường, sao cháu lại cầm đồng hồ điện tử của Tiểu Long?” Sao lại là cháu trai lớn của bà ấy chứ?Trương Cường cũng chỉ mới năm tuổi, nào từng gặp phải trận thế như thế này, mở miệng khóc lớn: “Là khi đó Tiểu Long cầm chơi bất cẩn làm rớt nên cháu mới nhặt.
”Cho nên con trai làm mất đồng hồ, cô ta lại trách lên người con gái à?“Tần Tú à, con trai cô phạm sai lầm mà cô lại đánh con gái, quá không đúng rồi.
” Cuối cùng cũng có người bắt đầu chỉ trích Tần Tú.
“Trọng nam khinh nữ cũng không làm như cô đâu!”“Cô thật là quá đáng!”Vừa thấy không ổn, Tần Tú xoay người muốn chạy, nhưng Cố Pháp Điển lại đứng chặn trước mặt cô ta.
“Sau này tôi không đánh nữa, tôi xem Bán Hạ như là tổ tông vậy đó, được rồi chứ.
” Hôm nay quá đen đủi rồi, dẫm phải bãi cứt chó Cố Pháp Điển này, Tần Tú tự nhận xui xẻo.
Nhưng Cố Pháp Điển thế mà lại nói: “Dì không phải là đánh con cái, dì là cố ý giết người, là đang phạm tội!”Trong lòng Tần Tú thầm nói bảo sao khi Lâm Quân ra nước ngoài chỉ mang hai đứa lớn, không mang theo Cố Pháp Điển, đầu óc đứa bé này có vấn đề.
Trời đầy mây, trời mưa đánh con cái, đánh nhầm thì có làm sao?Chẳng lẽ gọi công an tới bắt cô ta à?Thân là vợ phó bí thư, cô ta luôn hướng tới hình tượng dịu dàng hiền huệ hào phóng, nhưng giờ phút này cô ta không nhịn nổi, cô ta bị Cố Pháp Điển chọc giận, cô ta chống nạnh hai tay: “Cho dù là tôi cố ý giết người, có giỏi thì cậu đi báo công an đi, để công an tới bắt tôi, không dám chứ gì, cậu không báo thì tôi báo, ở sân bóng rổ cậu đã đánh tôi, cậu còn hại tôi bị gai đâm…”Lúc này có người chen ngang nói: “Đừng ồn ào nữa, công an tới rồi….
”Thời đại này công an vẫn mặc áo xanh đôi mũ vành, bởi vì một lần đánh đập nghiêm ngặt, có uy tín cực kỳ cao trong lòng dân chúng.
Ào ạt, đám người tản ra, thật sự là có công an tới, hơn nữa còn là một người phụ nữ, nữ công an!Hai mắt Tần Tú sáng ngời, cô ta đang lo lắng không thoát thân được, lập tức gọi to: “Đồng chí công an, có tên côn đồ bắt nạt tôi…”.
Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Moss là do con trai của dì thấy chơi vui, bôi trét đầy tường.Đồng hồ điện tử là con trai của dì đem ra ngoài làm mất, mà chocolate…” Cố Pháp Điển lại chỉ vào Tiểu Long: “Cũng chính là cậu ta ăn sạch, Bán Hạ chẳng hề ăn một viên nào cả.”“Thối lắm, chuyện nhà tôi sao cậu…” Tần Tú còn chưa nói hết, Cố Pháp Điển đã nói tiếp: “Đương nhiên là do con trai của dì nói rồi, còn có, đồng hồ điện tử tôi cũng đã tìm dược rồi, Trương Cường cậu tự mình nói đi, đồng hồ điện tử của cậu là ở đâu ra…”Đến thời gian tan làm, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.Một cậu bé mập mạp bị mấy cậu nhóc đẩy tới trước mặt Tần Tú, Tần Tú vẫn còn chưa hiểu sao lại thế này, bác gái Trương đã ngây ngẩn cả người: “Nhóc Cường, sao cháu lại cầm đồng hồ điện tử của Tiểu Long?” Sao lại là cháu trai lớn của bà ấy chứ?Trương Cường cũng chỉ mới năm tuổi, nào từng gặp phải trận thế như thế này, mở miệng khóc lớn: “Là khi đó Tiểu Long cầm chơi bất cẩn làm rớt nên cháu mới nhặt.”Cho nên con trai làm mất đồng hồ, cô ta lại trách lên người con gái à?“Tần Tú à, con trai cô phạm sai lầm mà cô lại đánh con gái, quá không đúng rồi.” Cuối cùng cũng có người bắt đầu chỉ trích Tần Tú.“Trọng nam khinh nữ cũng không làm như cô đâu!”“Cô thật là quá đáng!”Vừa thấy không ổn, Tần Tú xoay người muốn chạy, nhưng Cố Pháp Điển lại đứng chặn trước mặt cô ta.“Sau này tôi không đánh nữa, tôi xem Bán Hạ như là tổ tông vậy đó, được rồi chứ.” Hôm nay quá đen đủi rồi, dẫm phải bãi cứt chó Cố Pháp Điển này, Tần Tú tự nhận xui xẻo.Nhưng Cố Pháp Điển thế mà lại nói: “Dì không phải là đánh con cái, dì là cố ý giết người, là đang phạm tội!”Trong lòng Tần Tú thầm nói bảo sao khi Lâm Quân ra nước ngoài chỉ mang hai đứa lớn, không mang theo Cố Pháp Điển, đầu óc đứa bé này có vấn đề.Trời đầy mây, trời mưa đánh con cái, đánh nhầm thì có làm sao?Chẳng lẽ gọi công an tới bắt cô ta à?Thân là vợ phó bí thư, cô ta luôn hướng tới hình tượng dịu dàng hiền huệ hào phóng, nhưng giờ phút này cô ta không nhịn nổi, cô ta bị Cố Pháp Điển chọc giận, cô ta chống nạnh hai tay: “Cho dù là tôi cố ý giết người, có giỏi thì cậu đi báo công an đi, để công an tới bắt tôi, không dám chứ gì, cậu không báo thì tôi báo, ở sân bóng rổ cậu đã đánh tôi, cậu còn hại tôi bị gai đâm…”Lúc này có người chen ngang nói: “Đừng ồn ào nữa, công an tới rồi….”Thời đại này công an vẫn mặc áo xanh đôi mũ vành, bởi vì một lần đánh đập nghiêm ngặt, có uy tín cực kỳ cao trong lòng dân chúng.Ào ạt, đám người tản ra, thật sự là có công an tới, hơn nữa còn là một người phụ nữ, nữ công an!Hai mắt Tần Tú sáng ngời, cô ta đang lo lắng không thoát thân được, lập tức gọi to: “Đồng chí công an, có tên côn đồ bắt nạt tôi…”.