Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai…

Chương 12: 12: Lựa Chọn 4

Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên HoaDa đầu Tần Tú lại căng thẳng, hôm nay cô ta bị sợ hãi, vẫn luôn ở dưới lầu chờ Bán Hạ, trong nhà còn rối loạn một đống, khắp nơi đều là tóc của Bán Hạ, thậm chí trong nhà vệ sinh còn có máu mũi của Bán Hạ, vẫn chưa dọn dẹp!Vì thế trong ba tầng ngoài ba tầng, mọi người đều dỗi dài cổ ra muốn hóng drama, vợ phó bí thư từ trước tới nay luôn đoan trang, dịu dàng hào phóng lại đột nhiên xoay người, hấp tấp như chạy trốn.Dáng vẻ này của cô ta rõ ràng là sợ hãi thất thố của người xấu sau khi bị vạch trần trên ti vi thường xem!“Chắc không phải là cô ta thật sự muốn giết con đó chứ?” Có người sợ hãi hô lên.Còn có người nói: “Nhìn dáng vẻ kia của cô ta là muốn đi hủy diệt chứng cứ rồi!”“Nói không chừng trong nhà còn có dây thừng, có dao… Có khi cô ta còn muốn chặt xác…” Mọi người càng nói càng hưng phấn, ở dưới lầu, đám người như ong vỡ tổ, ùa theo phía sau lưng Tần Tú.Trong lúc bất tri bất trắc, bị rơi vào hố sâu không thấy đáy.Lúc này Tần Tú mới phát hiện mắt của bản thân bị mù rồi, không nhìn ra được, thằng nhãi rách Cố Pháp Điển kia nói không nhiều lắm.Nhưng mỗi câu đều chỉ vào chỗ yếu hại.Mặc dù cô ta không cố ý giết người, nhưng nếu để mọi người nhìn thấy nhà vệ sinh có vết máu, từng nhúm tóc trên sàn nhà, vậy thì thanh danh hiền huệ cô ta khó khăn dựng lên ở trong nhà máy cũng coi như đi toi.Cô ta nhanh chóng chạy đi, công an Triệu đi sát theo sau.Chỉ là vừa mới chạy tới cửa thang lầu, đã chạm mặt một chàng trai, trong lòng ngực còn đang ôm Bán Hạ.Tần Tú nhìn thấy cực kỳ vui mừng, lảo đảo một cái, duỗi tay muốn ôm: “Bán Hạ đã về rồi à!” Lại nói: “Mẹ sai rồi, mẹ không nên mắng con, tới đây, để mẹ ôm một cái, được không?”Công an Triệu cũng dừng bước, một đám người phía sau cũng đồng loạt nhất trí dừng bước.Cửa căn hộ bị chen lấn chật như nêm cối, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Bán Hạ.Một cô bé rất xinh xắn, một đôi mắt vừa tròn vừa to, mới từ nông thôn tới, hai má hơi phiếm hồng, nhưng màu hồng này cũng không quê mùa, trái lại khiến cho đứa bé có vẻ hoạt bát hơn những đứa trẻ khác.Cô bé bị đặt tới trên thang lầu, mờ mịt nhìn mọi người.Trên mặt cô bé sạch sẽ, không có vết thương gì.Đương nhiên, Tần Tú cũng chẳng ngu, đánh trẻ con sao có thể đánh vào nơi dễ nhìn thấy được chứ.Trong nháy mắt mọi người lại do dự, thoạt nhìn vẻ ngoài của đứa bé này, không giống như từng bị ngược đãi cho lắm nhỉ.Chắc không phải là thằng nhãi khốn kiếp Cố Pháp Điển kia cố ý hù người đóc hứ.“Bán Hạ, mẹ không đánh con, chỉ vỗ nhẹ hai cái mà thôi, có đúng hay không? Mẹ sai rồi, bé cưng, nhanh tới đây để mẹ ôm nào.” Tần Tú nói xong muốn đi tới.Nhưng công an Triệu không dễ gạt như vậy, lập tức giữ cô ta lại: “Đồng chí cô đừng nhúc nhích, tôi muốn nói chuyện riêng với cô bé.”.

Nhóm dịch: Thất Liên HoaDa đầu Tần Tú lại căng thẳng, hôm nay cô ta bị sợ hãi, vẫn luôn ở dưới lầu chờ Bán Hạ, trong nhà còn rối loạn một đống, khắp nơi đều là tóc của Bán Hạ, thậm chí trong nhà vệ sinh còn có máu mũi của Bán Hạ, vẫn chưa dọn dẹp!Vì thế trong ba tầng ngoài ba tầng, mọi người đều dỗi dài cổ ra muốn hóng drama, vợ phó bí thư từ trước tới nay luôn đoan trang, dịu dàng hào phóng lại đột nhiên xoay người, hấp tấp như chạy trốn.

Dáng vẻ này của cô ta rõ ràng là sợ hãi thất thố của người xấu sau khi bị vạch trần trên ti vi thường xem!“Chắc không phải là cô ta thật sự muốn giết con đó chứ?” Có người sợ hãi hô lên.

Còn có người nói: “Nhìn dáng vẻ kia của cô ta là muốn đi hủy diệt chứng cứ rồi!”“Nói không chừng trong nhà còn có dây thừng, có dao… Có khi cô ta còn muốn chặt xác…” Mọi người càng nói càng hưng phấn, ở dưới lầu, đám người như ong vỡ tổ, ùa theo phía sau lưng Tần Tú.

Trong lúc bất tri bất trắc, bị rơi vào hố sâu không thấy đáy.

Lúc này Tần Tú mới phát hiện mắt của bản thân bị mù rồi, không nhìn ra được, thằng nhãi rách Cố Pháp Điển kia nói không nhiều lắm.

Nhưng mỗi câu đều chỉ vào chỗ yếu hại.

Mặc dù cô ta không cố ý giết người, nhưng nếu để mọi người nhìn thấy nhà vệ sinh có vết máu, từng nhúm tóc trên sàn nhà, vậy thì thanh danh hiền huệ cô ta khó khăn dựng lên ở trong nhà máy cũng coi như đi toi.

Cô ta nhanh chóng chạy đi, công an Triệu đi sát theo sau.

Chỉ là vừa mới chạy tới cửa thang lầu, đã chạm mặt một chàng trai, trong lòng ngực còn đang ôm Bán Hạ.

Tần Tú nhìn thấy cực kỳ vui mừng, lảo đảo một cái, duỗi tay muốn ôm: “Bán Hạ đã về rồi à!” Lại nói: “Mẹ sai rồi, mẹ không nên mắng con, tới đây, để mẹ ôm một cái, được không?”Công an Triệu cũng dừng bước, một đám người phía sau cũng đồng loạt nhất trí dừng bước.

Cửa căn hộ bị chen lấn chật như nêm cối, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Bán Hạ.

Một cô bé rất xinh xắn, một đôi mắt vừa tròn vừa to, mới từ nông thôn tới, hai má hơi phiếm hồng, nhưng màu hồng này cũng không quê mùa, trái lại khiến cho đứa bé có vẻ hoạt bát hơn những đứa trẻ khác.

Cô bé bị đặt tới trên thang lầu, mờ mịt nhìn mọi người.

Trên mặt cô bé sạch sẽ, không có vết thương gì.

Đương nhiên, Tần Tú cũng chẳng ngu, đánh trẻ con sao có thể đánh vào nơi dễ nhìn thấy được chứ.

Trong nháy mắt mọi người lại do dự, thoạt nhìn vẻ ngoài của đứa bé này, không giống như từng bị ngược đãi cho lắm nhỉ.

Chắc không phải là thằng nhãi khốn kiếp Cố Pháp Điển kia cố ý hù người đóc hứ.

“Bán Hạ, mẹ không đánh con, chỉ vỗ nhẹ hai cái mà thôi, có đúng hay không? Mẹ sai rồi, bé cưng, nhanh tới đây để mẹ ôm nào.

” Tần Tú nói xong muốn đi tới.

Nhưng công an Triệu không dễ gạt như vậy, lập tức giữ cô ta lại: “Đồng chí cô đừng nhúc nhích, tôi muốn nói chuyện riêng với cô bé.

”.

Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên HoaDa đầu Tần Tú lại căng thẳng, hôm nay cô ta bị sợ hãi, vẫn luôn ở dưới lầu chờ Bán Hạ, trong nhà còn rối loạn một đống, khắp nơi đều là tóc của Bán Hạ, thậm chí trong nhà vệ sinh còn có máu mũi của Bán Hạ, vẫn chưa dọn dẹp!Vì thế trong ba tầng ngoài ba tầng, mọi người đều dỗi dài cổ ra muốn hóng drama, vợ phó bí thư từ trước tới nay luôn đoan trang, dịu dàng hào phóng lại đột nhiên xoay người, hấp tấp như chạy trốn.Dáng vẻ này của cô ta rõ ràng là sợ hãi thất thố của người xấu sau khi bị vạch trần trên ti vi thường xem!“Chắc không phải là cô ta thật sự muốn giết con đó chứ?” Có người sợ hãi hô lên.Còn có người nói: “Nhìn dáng vẻ kia của cô ta là muốn đi hủy diệt chứng cứ rồi!”“Nói không chừng trong nhà còn có dây thừng, có dao… Có khi cô ta còn muốn chặt xác…” Mọi người càng nói càng hưng phấn, ở dưới lầu, đám người như ong vỡ tổ, ùa theo phía sau lưng Tần Tú.Trong lúc bất tri bất trắc, bị rơi vào hố sâu không thấy đáy.Lúc này Tần Tú mới phát hiện mắt của bản thân bị mù rồi, không nhìn ra được, thằng nhãi rách Cố Pháp Điển kia nói không nhiều lắm.Nhưng mỗi câu đều chỉ vào chỗ yếu hại.Mặc dù cô ta không cố ý giết người, nhưng nếu để mọi người nhìn thấy nhà vệ sinh có vết máu, từng nhúm tóc trên sàn nhà, vậy thì thanh danh hiền huệ cô ta khó khăn dựng lên ở trong nhà máy cũng coi như đi toi.Cô ta nhanh chóng chạy đi, công an Triệu đi sát theo sau.Chỉ là vừa mới chạy tới cửa thang lầu, đã chạm mặt một chàng trai, trong lòng ngực còn đang ôm Bán Hạ.Tần Tú nhìn thấy cực kỳ vui mừng, lảo đảo một cái, duỗi tay muốn ôm: “Bán Hạ đã về rồi à!” Lại nói: “Mẹ sai rồi, mẹ không nên mắng con, tới đây, để mẹ ôm một cái, được không?”Công an Triệu cũng dừng bước, một đám người phía sau cũng đồng loạt nhất trí dừng bước.Cửa căn hộ bị chen lấn chật như nêm cối, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Bán Hạ.Một cô bé rất xinh xắn, một đôi mắt vừa tròn vừa to, mới từ nông thôn tới, hai má hơi phiếm hồng, nhưng màu hồng này cũng không quê mùa, trái lại khiến cho đứa bé có vẻ hoạt bát hơn những đứa trẻ khác.Cô bé bị đặt tới trên thang lầu, mờ mịt nhìn mọi người.Trên mặt cô bé sạch sẽ, không có vết thương gì.Đương nhiên, Tần Tú cũng chẳng ngu, đánh trẻ con sao có thể đánh vào nơi dễ nhìn thấy được chứ.Trong nháy mắt mọi người lại do dự, thoạt nhìn vẻ ngoài của đứa bé này, không giống như từng bị ngược đãi cho lắm nhỉ.Chắc không phải là thằng nhãi khốn kiếp Cố Pháp Điển kia cố ý hù người đóc hứ.“Bán Hạ, mẹ không đánh con, chỉ vỗ nhẹ hai cái mà thôi, có đúng hay không? Mẹ sai rồi, bé cưng, nhanh tới đây để mẹ ôm nào.” Tần Tú nói xong muốn đi tới.Nhưng công an Triệu không dễ gạt như vậy, lập tức giữ cô ta lại: “Đồng chí cô đừng nhúc nhích, tôi muốn nói chuyện riêng với cô bé.”.

Chương 12: 12: Lựa Chọn 4