Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai…

Chương 24: 24: Về Nhà Đi Con 5

Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên HoaChỉ là tới khi cậu ấy lấy tiền đi ra, cô bé đã ngủ rồi, cô bé nằm nghiêng trên sô pha, trong lòng ngực còn nắm chặt hộp nhựa đựng quả cầu lông gà kia.Cô bé nằm mơ thỉnh thoảng lại nức nở, nhỏ giọng nói mớ, Cố Pháp Điển ghé sát vào, lại nghe cô bé nói: “Mẹ đừng đánh, đau… Đau… Cầu…”Để cho đàn em đi mua thì cậu ấy không yên tâm, bản thân đi mua, cậu ấy lại sợ đột nhiên Bán Hạ tỉnh lại, thì biết phải làm sao chứ.Đột nhiên cậu ấy nhớ tới cái gì đó, đi vào phòng.Hai đàn em cũng đi vào theo, nhìn thấy cậu ấy lục lọi ra vài chiếc váy nhỏ ở trong tủ quần áo, giật mình: “Người anh em, cậu có yêu thích gì vậy, đàn ông con trai, lại mua váy nhỏ, chẳng lẽ cậu mặc cái này à?”“Có cái rắm thúi, đây là mẹ tôi mua cho em gái tôi, con bé chưa từng mặc đã mất rồi.” Cố Pháp Điển nói.Có một đứa bé sinh ra đã được cả nhà yêu thương, mua quần áo tới năm mười tám tuổi, lại mất đi, tra tấn ba mẹ tới nửa sống nửa chết, còn khiến cho cậu ấy sống trong bóng ma hại chết em gái.Còn có đứa bé ngoan ngoãn tới như vậy, lại bị ba mẹ vô tình ngược đãi!“Đại ca Pháp, cậu thật là kỳ quái đó, sao lại thích cô em gái này tới vậy chứ?” Đột nhiên Kỳ Khải hỏi.Cố Pháp Điển xoay người: “Có cái rắm, ông đây ghét nhất là con nít, đặc biệt là bé gái.”…“Ông đây làm thế này gọi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!”;;;Sau khi nhận phòng ở tòa nhà mới, người dân trong khu tập thể gia đình cũ gần như đều đã dọn đi hết.Chạng vạng cũng chỉ có mấy người già chậm rãi dạo bước trong sân.Bán Hạ vẫn luôn không tỉnh, nháy mắt trời đã sắp tối, hai đàn em cũng đã về nhà, vì thế Cố Pháp Điển đành dành ra chút thời gian ra ngoài một chuyến, khiêng về một thùng lớn sữa trái cây, một đống trứng gà và mì sợi, còn có vài bó cải thìa.Khi đi ngang qua khu tập thể gia đình mới, cậu ấy nghe thấy trong sân có mấy bảo vệ đang gọi tìm Bán Hạ.Có lẽ có người phát hiện ra Bán Hạ biến mất, đang đi tìm khắp nơi, vì thế Cố Pháp Điển nhanh chóng chạy chậm mà đi.Mới vừa vào sân khu tập thể gia đình cũ đã nhìn thấy công an Triệu đang đợi cậu ấy.“Điểm Điểm, Tần Tú vừa mới về nhà, không tìm thấy con gái, lại gọi điện thoại báo công an, đứa bé đâu, ở nhà cháu đúng không!”Cố Pháp Điển sửng sốt, chợt cười lạnh: “Tần Tú ngược đãi trẻ em, suýt chút nữa đánh chết con gái, mấy người lại thả dì ta ra à? Sao nào, dì ta nhét tiền cho mấy người, hay là nhờ người bên trên tìm quan hệ rồi?”Tần Tú mới bị bắt đi hai tiếng đã được thả ra rồi?Công an Triệu cũng không tức giận, giải thích nói: “Chẩn đoán của trạm y tế là đứa bé bị thương ngoài da, đây thuộc về vết thương rất nhỏ, mà người giám hộ trong quá trình nuôi dưỡng tạo thành vết thương rất nhỏ tới người được giám hộ, cơ quan công an sẽ dựa theo trình độ nghiêm trọng để đưa cho công an xử phạt hoặc là cảnh cáo bằng miệng, mà Tần Tú, vì tình tiết ác liệt, cho nên phải nộp phạt hai trăm đồng.”.

Nhóm dịch: Thất Liên HoaChỉ là tới khi cậu ấy lấy tiền đi ra, cô bé đã ngủ rồi, cô bé nằm nghiêng trên sô pha, trong lòng ngực còn nắm chặt hộp nhựa đựng quả cầu lông gà kia.

Cô bé nằm mơ thỉnh thoảng lại nức nở, nhỏ giọng nói mớ, Cố Pháp Điển ghé sát vào, lại nghe cô bé nói: “Mẹ đừng đánh, đau… Đau… Cầu…”Để cho đàn em đi mua thì cậu ấy không yên tâm, bản thân đi mua, cậu ấy lại sợ đột nhiên Bán Hạ tỉnh lại, thì biết phải làm sao chứ.

Đột nhiên cậu ấy nhớ tới cái gì đó, đi vào phòng.

Hai đàn em cũng đi vào theo, nhìn thấy cậu ấy lục lọi ra vài chiếc váy nhỏ ở trong tủ quần áo, giật mình: “Người anh em, cậu có yêu thích gì vậy, đàn ông con trai, lại mua váy nhỏ, chẳng lẽ cậu mặc cái này à?”“Có cái rắm thúi, đây là mẹ tôi mua cho em gái tôi, con bé chưa từng mặc đã mất rồi.

” Cố Pháp Điển nói.

Có một đứa bé sinh ra đã được cả nhà yêu thương, mua quần áo tới năm mười tám tuổi, lại mất đi, tra tấn ba mẹ tới nửa sống nửa chết, còn khiến cho cậu ấy sống trong bóng ma hại chết em gái.

Còn có đứa bé ngoan ngoãn tới như vậy, lại bị ba mẹ vô tình ngược đãi!“Đại ca Pháp, cậu thật là kỳ quái đó, sao lại thích cô em gái này tới vậy chứ?” Đột nhiên Kỳ Khải hỏi.

Cố Pháp Điển xoay người: “Có cái rắm, ông đây ghét nhất là con nít, đặc biệt là bé gái.

”…“Ông đây làm thế này gọi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!”;;;Sau khi nhận phòng ở tòa nhà mới, người dân trong khu tập thể gia đình cũ gần như đều đã dọn đi hết.

Chạng vạng cũng chỉ có mấy người già chậm rãi dạo bước trong sân.

Bán Hạ vẫn luôn không tỉnh, nháy mắt trời đã sắp tối, hai đàn em cũng đã về nhà, vì thế Cố Pháp Điển đành dành ra chút thời gian ra ngoài một chuyến, khiêng về một thùng lớn sữa trái cây, một đống trứng gà và mì sợi, còn có vài bó cải thìa.

Khi đi ngang qua khu tập thể gia đình mới, cậu ấy nghe thấy trong sân có mấy bảo vệ đang gọi tìm Bán Hạ.

Có lẽ có người phát hiện ra Bán Hạ biến mất, đang đi tìm khắp nơi, vì thế Cố Pháp Điển nhanh chóng chạy chậm mà đi.

Mới vừa vào sân khu tập thể gia đình cũ đã nhìn thấy công an Triệu đang đợi cậu ấy.

“Điểm Điểm, Tần Tú vừa mới về nhà, không tìm thấy con gái, lại gọi điện thoại báo công an, đứa bé đâu, ở nhà cháu đúng không!”Cố Pháp Điển sửng sốt, chợt cười lạnh: “Tần Tú ngược đãi trẻ em, suýt chút nữa đánh chết con gái, mấy người lại thả dì ta ra à? Sao nào, dì ta nhét tiền cho mấy người, hay là nhờ người bên trên tìm quan hệ rồi?”Tần Tú mới bị bắt đi hai tiếng đã được thả ra rồi?Công an Triệu cũng không tức giận, giải thích nói: “Chẩn đoán của trạm y tế là đứa bé bị thương ngoài da, đây thuộc về vết thương rất nhỏ, mà người giám hộ trong quá trình nuôi dưỡng tạo thành vết thương rất nhỏ tới người được giám hộ, cơ quan công an sẽ dựa theo trình độ nghiêm trọng để đưa cho công an xử phạt hoặc là cảnh cáo bằng miệng, mà Tần Tú, vì tình tiết ác liệt, cho nên phải nộp phạt hai trăm đồng.

”.

Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên HoaChỉ là tới khi cậu ấy lấy tiền đi ra, cô bé đã ngủ rồi, cô bé nằm nghiêng trên sô pha, trong lòng ngực còn nắm chặt hộp nhựa đựng quả cầu lông gà kia.Cô bé nằm mơ thỉnh thoảng lại nức nở, nhỏ giọng nói mớ, Cố Pháp Điển ghé sát vào, lại nghe cô bé nói: “Mẹ đừng đánh, đau… Đau… Cầu…”Để cho đàn em đi mua thì cậu ấy không yên tâm, bản thân đi mua, cậu ấy lại sợ đột nhiên Bán Hạ tỉnh lại, thì biết phải làm sao chứ.Đột nhiên cậu ấy nhớ tới cái gì đó, đi vào phòng.Hai đàn em cũng đi vào theo, nhìn thấy cậu ấy lục lọi ra vài chiếc váy nhỏ ở trong tủ quần áo, giật mình: “Người anh em, cậu có yêu thích gì vậy, đàn ông con trai, lại mua váy nhỏ, chẳng lẽ cậu mặc cái này à?”“Có cái rắm thúi, đây là mẹ tôi mua cho em gái tôi, con bé chưa từng mặc đã mất rồi.” Cố Pháp Điển nói.Có một đứa bé sinh ra đã được cả nhà yêu thương, mua quần áo tới năm mười tám tuổi, lại mất đi, tra tấn ba mẹ tới nửa sống nửa chết, còn khiến cho cậu ấy sống trong bóng ma hại chết em gái.Còn có đứa bé ngoan ngoãn tới như vậy, lại bị ba mẹ vô tình ngược đãi!“Đại ca Pháp, cậu thật là kỳ quái đó, sao lại thích cô em gái này tới vậy chứ?” Đột nhiên Kỳ Khải hỏi.Cố Pháp Điển xoay người: “Có cái rắm, ông đây ghét nhất là con nít, đặc biệt là bé gái.”…“Ông đây làm thế này gọi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!”;;;Sau khi nhận phòng ở tòa nhà mới, người dân trong khu tập thể gia đình cũ gần như đều đã dọn đi hết.Chạng vạng cũng chỉ có mấy người già chậm rãi dạo bước trong sân.Bán Hạ vẫn luôn không tỉnh, nháy mắt trời đã sắp tối, hai đàn em cũng đã về nhà, vì thế Cố Pháp Điển đành dành ra chút thời gian ra ngoài một chuyến, khiêng về một thùng lớn sữa trái cây, một đống trứng gà và mì sợi, còn có vài bó cải thìa.Khi đi ngang qua khu tập thể gia đình mới, cậu ấy nghe thấy trong sân có mấy bảo vệ đang gọi tìm Bán Hạ.Có lẽ có người phát hiện ra Bán Hạ biến mất, đang đi tìm khắp nơi, vì thế Cố Pháp Điển nhanh chóng chạy chậm mà đi.Mới vừa vào sân khu tập thể gia đình cũ đã nhìn thấy công an Triệu đang đợi cậu ấy.“Điểm Điểm, Tần Tú vừa mới về nhà, không tìm thấy con gái, lại gọi điện thoại báo công an, đứa bé đâu, ở nhà cháu đúng không!”Cố Pháp Điển sửng sốt, chợt cười lạnh: “Tần Tú ngược đãi trẻ em, suýt chút nữa đánh chết con gái, mấy người lại thả dì ta ra à? Sao nào, dì ta nhét tiền cho mấy người, hay là nhờ người bên trên tìm quan hệ rồi?”Tần Tú mới bị bắt đi hai tiếng đã được thả ra rồi?Công an Triệu cũng không tức giận, giải thích nói: “Chẩn đoán của trạm y tế là đứa bé bị thương ngoài da, đây thuộc về vết thương rất nhỏ, mà người giám hộ trong quá trình nuôi dưỡng tạo thành vết thương rất nhỏ tới người được giám hộ, cơ quan công an sẽ dựa theo trình độ nghiêm trọng để đưa cho công an xử phạt hoặc là cảnh cáo bằng miệng, mà Tần Tú, vì tình tiết ác liệt, cho nên phải nộp phạt hai trăm đồng.”.

Chương 24: 24: Về Nhà Đi Con 5