Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai…

Chương 48: 48: Kẹo Chua 1

Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên HoaHồ Khiết đang cầm cuốn sách lật xem, chờ ở cửa viện y tế, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trước tiên là a một tiếng: “A, bộ váy nhỏ này là ai mua vậy, thật là đẹp.”Váy thật sự rất đẹp, nhưng giày thì vẫn là giày vải Bán Hạ mang từ quên lên, đã rất cũ, không xứng với váy, cô bé hơi lùi hai chân lại, nhẹ nhàng cầm làn váy lên, kiêu ngạo nói: “Là anh trai mua đó ạ.”“Nhân lúc bụng còn trống rỗng thì lấy máu trước, sau đó đi thay băng, rồi lại làm siêu âm B.” Hồ Khiết nói.Vẻ mặt Cố Pháp Điển sắc bén: “Phải dùng kim tiêm dùng một lần.”“Cháu chú ý cũng nhiều thật.” Hồ Khiết nói: “Là dùng loại dùng một lần.”Cố Pháp Điển nhận lấy sách và túi sách trong tay cô ấy, khom lưng: “Cảm ơn dì Hồ.”Hồ Khiết xoa đầu cậu ấy: “Cháu ấy à, tên nhóc khốn kiếp.” Thật ra Pháp Điển cũng không tệ lắm, mặc dù bị gọi là Trần Hạo Nam của nhà máy Từ Tâm, nhưng cũng không hề mang mấy đứa nhóc đi lêu lổng, mà chuyện cứu Bán Hạ, có thể nói là hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ ấn tượng của Hồ Khiết về cậu ấy càng ngày càng tốt.Vào phòng láy máu, ánh mắt Cố Pháp Điển giống như con chó săn nhỏ.Y tá lấy máu nháy mắt với Hồ Khiết: “Y tá trưởng, đây chính là đứa bé hoang dã đã hại chết em gái nhà Lâm Quân à?”Hồ Khiết suỵt một tiếng: “Đừng nói bậy.” Chuyệ này mọi người đều biết, nhưng có ảnh hưởng không tốt với đứa bé, cho nên mọi người cố gắng không nhắc tới.“Mẹ nó đã ra nước ngoài, ba nó hẳn là cũng đã xây dựng gia đình mới rồi, nếu không sao lại vứt bỏ nó lêu lổng như vậy mà chạy vội chứ?” Y tá lại hỏi.Thì ra ở trong nhà máy, quan hệ của mấy người Hồ Khiết, Lâm Quân và Ngô Tiểu Hoa rất tốt, cho nên cô ấy rất rõ ràng chuyện nhà họ Cố.Sau khi con gái Nghiên Nghiên của Lâm Quân chết, Lâm Quân ly hôn, khi chuẩn bị ra nước ngoài cũng muốn mang Cố Pháp Điển theo, nhưng cậu ấy đã kiên trì không đi.Cô ấy đành để đứa bé lại cho Cố Cẩn.Ở trong mắt Hồ Khiết, Lâm Quân lúc ấy sự nghiệp không như ý, lại mất con, ly hôn, ra nước ngoài cũng rất bình thường.Nhưng Cố Cẩn thì quá không có trách nhiệm rồi.Anh ấy chính là chủ nhiệm khoa luật của trường đại học Khoa học Chính trị và Luật, bởi vì có kinh nghiệm du học, là tấm thẻ vàng của trường đại học.Mà ngoại trừ việc dạy học ra, anh ấy còn là cố vấn đặc biệt của Cục Công An, hơn nữa, mấy năm nay cải cách mở rộng đang hừng hực khí thế, thành phố Đông Hải còn là khu phát triển cấp quốc gia, xí nghiệp liên doanh cực kỳ nhiều, anh ấy còn là cố vấn pháp lý cho chính phủ chỉ định.Tóm lại Cố Cẩn là một người bận rộn.Vứt Cố Pháp Điển lại nhà máy Từ Tâm, tiền thì thật ra chu cấp không hề ít, nhưng đứa bé thiếu tình yêu, thiếu sự dạy dỗ.Nếu không, sao cậu ấy lại có thể lêu lổng ở bên ngoài suốt ngày vậy chứ?.

Nhóm dịch: Thất Liên HoaHồ Khiết đang cầm cuốn sách lật xem, chờ ở cửa viện y tế, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trước tiên là a một tiếng: “A, bộ váy nhỏ này là ai mua vậy, thật là đẹp.

”Váy thật sự rất đẹp, nhưng giày thì vẫn là giày vải Bán Hạ mang từ quên lên, đã rất cũ, không xứng với váy, cô bé hơi lùi hai chân lại, nhẹ nhàng cầm làn váy lên, kiêu ngạo nói: “Là anh trai mua đó ạ.

”“Nhân lúc bụng còn trống rỗng thì lấy máu trước, sau đó đi thay băng, rồi lại làm siêu âm B.

” Hồ Khiết nói.

Vẻ mặt Cố Pháp Điển sắc bén: “Phải dùng kim tiêm dùng một lần.

”“Cháu chú ý cũng nhiều thật.

” Hồ Khiết nói: “Là dùng loại dùng một lần.

”Cố Pháp Điển nhận lấy sách và túi sách trong tay cô ấy, khom lưng: “Cảm ơn dì Hồ.

”Hồ Khiết xoa đầu cậu ấy: “Cháu ấy à, tên nhóc khốn kiếp.

” Thật ra Pháp Điển cũng không tệ lắm, mặc dù bị gọi là Trần Hạo Nam của nhà máy Từ Tâm, nhưng cũng không hề mang mấy đứa nhóc đi lêu lổng, mà chuyện cứu Bán Hạ, có thể nói là hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ ấn tượng của Hồ Khiết về cậu ấy càng ngày càng tốt.

Vào phòng láy máu, ánh mắt Cố Pháp Điển giống như con chó săn nhỏ.

Y tá lấy máu nháy mắt với Hồ Khiết: “Y tá trưởng, đây chính là đứa bé hoang dã đã hại chết em gái nhà Lâm Quân à?”Hồ Khiết suỵt một tiếng: “Đừng nói bậy.

” Chuyệ này mọi người đều biết, nhưng có ảnh hưởng không tốt với đứa bé, cho nên mọi người cố gắng không nhắc tới.

“Mẹ nó đã ra nước ngoài, ba nó hẳn là cũng đã xây dựng gia đình mới rồi, nếu không sao lại vứt bỏ nó lêu lổng như vậy mà chạy vội chứ?” Y tá lại hỏi.

Thì ra ở trong nhà máy, quan hệ của mấy người Hồ Khiết, Lâm Quân và Ngô Tiểu Hoa rất tốt, cho nên cô ấy rất rõ ràng chuyện nhà họ Cố.

Sau khi con gái Nghiên Nghiên của Lâm Quân chết, Lâm Quân ly hôn, khi chuẩn bị ra nước ngoài cũng muốn mang Cố Pháp Điển theo, nhưng cậu ấy đã kiên trì không đi.

Cô ấy đành để đứa bé lại cho Cố Cẩn.

Ở trong mắt Hồ Khiết, Lâm Quân lúc ấy sự nghiệp không như ý, lại mất con, ly hôn, ra nước ngoài cũng rất bình thường.

Nhưng Cố Cẩn thì quá không có trách nhiệm rồi.

Anh ấy chính là chủ nhiệm khoa luật của trường đại học Khoa học Chính trị và Luật, bởi vì có kinh nghiệm du học, là tấm thẻ vàng của trường đại học.

Mà ngoại trừ việc dạy học ra, anh ấy còn là cố vấn đặc biệt của Cục Công An, hơn nữa, mấy năm nay cải cách mở rộng đang hừng hực khí thế, thành phố Đông Hải còn là khu phát triển cấp quốc gia, xí nghiệp liên doanh cực kỳ nhiều, anh ấy còn là cố vấn pháp lý cho chính phủ chỉ định.

Tóm lại Cố Cẩn là một người bận rộn.

Vứt Cố Pháp Điển lại nhà máy Từ Tâm, tiền thì thật ra chu cấp không hề ít, nhưng đứa bé thiếu tình yêu, thiếu sự dạy dỗ.

Nếu không, sao cậu ấy lại có thể lêu lổng ở bên ngoài suốt ngày vậy chứ?.

Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng SinhTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương. Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: "Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở. " ! "Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! " Cô ta thút thít. ! "Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai… Nhóm dịch: Thất Liên HoaHồ Khiết đang cầm cuốn sách lật xem, chờ ở cửa viện y tế, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trước tiên là a một tiếng: “A, bộ váy nhỏ này là ai mua vậy, thật là đẹp.”Váy thật sự rất đẹp, nhưng giày thì vẫn là giày vải Bán Hạ mang từ quên lên, đã rất cũ, không xứng với váy, cô bé hơi lùi hai chân lại, nhẹ nhàng cầm làn váy lên, kiêu ngạo nói: “Là anh trai mua đó ạ.”“Nhân lúc bụng còn trống rỗng thì lấy máu trước, sau đó đi thay băng, rồi lại làm siêu âm B.” Hồ Khiết nói.Vẻ mặt Cố Pháp Điển sắc bén: “Phải dùng kim tiêm dùng một lần.”“Cháu chú ý cũng nhiều thật.” Hồ Khiết nói: “Là dùng loại dùng một lần.”Cố Pháp Điển nhận lấy sách và túi sách trong tay cô ấy, khom lưng: “Cảm ơn dì Hồ.”Hồ Khiết xoa đầu cậu ấy: “Cháu ấy à, tên nhóc khốn kiếp.” Thật ra Pháp Điển cũng không tệ lắm, mặc dù bị gọi là Trần Hạo Nam của nhà máy Từ Tâm, nhưng cũng không hề mang mấy đứa nhóc đi lêu lổng, mà chuyện cứu Bán Hạ, có thể nói là hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ ấn tượng của Hồ Khiết về cậu ấy càng ngày càng tốt.Vào phòng láy máu, ánh mắt Cố Pháp Điển giống như con chó săn nhỏ.Y tá lấy máu nháy mắt với Hồ Khiết: “Y tá trưởng, đây chính là đứa bé hoang dã đã hại chết em gái nhà Lâm Quân à?”Hồ Khiết suỵt một tiếng: “Đừng nói bậy.” Chuyệ này mọi người đều biết, nhưng có ảnh hưởng không tốt với đứa bé, cho nên mọi người cố gắng không nhắc tới.“Mẹ nó đã ra nước ngoài, ba nó hẳn là cũng đã xây dựng gia đình mới rồi, nếu không sao lại vứt bỏ nó lêu lổng như vậy mà chạy vội chứ?” Y tá lại hỏi.Thì ra ở trong nhà máy, quan hệ của mấy người Hồ Khiết, Lâm Quân và Ngô Tiểu Hoa rất tốt, cho nên cô ấy rất rõ ràng chuyện nhà họ Cố.Sau khi con gái Nghiên Nghiên của Lâm Quân chết, Lâm Quân ly hôn, khi chuẩn bị ra nước ngoài cũng muốn mang Cố Pháp Điển theo, nhưng cậu ấy đã kiên trì không đi.Cô ấy đành để đứa bé lại cho Cố Cẩn.Ở trong mắt Hồ Khiết, Lâm Quân lúc ấy sự nghiệp không như ý, lại mất con, ly hôn, ra nước ngoài cũng rất bình thường.Nhưng Cố Cẩn thì quá không có trách nhiệm rồi.Anh ấy chính là chủ nhiệm khoa luật của trường đại học Khoa học Chính trị và Luật, bởi vì có kinh nghiệm du học, là tấm thẻ vàng của trường đại học.Mà ngoại trừ việc dạy học ra, anh ấy còn là cố vấn đặc biệt của Cục Công An, hơn nữa, mấy năm nay cải cách mở rộng đang hừng hực khí thế, thành phố Đông Hải còn là khu phát triển cấp quốc gia, xí nghiệp liên doanh cực kỳ nhiều, anh ấy còn là cố vấn pháp lý cho chính phủ chỉ định.Tóm lại Cố Cẩn là một người bận rộn.Vứt Cố Pháp Điển lại nhà máy Từ Tâm, tiền thì thật ra chu cấp không hề ít, nhưng đứa bé thiếu tình yêu, thiếu sự dạy dỗ.Nếu không, sao cậu ấy lại có thể lêu lổng ở bên ngoài suốt ngày vậy chứ?.

Chương 48: 48: Kẹo Chua 1