Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 51: Chương 51
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Trong kho hàng, bên chân Vương lão đầu đặt một cái gùi lớn, bên trong là khoai lang, khoai tây các loại, dư quang nhìn thấy Tiêu Thính Vân ở xa xa đang giúp thôn dân lấy hạt giống, tức khắc mặt già đỏ lên nhưng rất nhanh hắn lại đúng lý hợp tình. Nếu không phải bọn họ ném Tiêu Thính Vân ra sau núi, thì hắn cũng không được tiên nhân cứu mạng.Vương lão đầu chủ động nói: "Tiêu công tử, lúc trước là lão đầu ta sai rồi, nếu thân thể ngươi đã tốt rồi, không bằng ngươi về nhà lão Vương ta ở đi? Ta bảo bà tử dọn dẹp một gian phòng rộng rãi, giường đệm bên trong sạch sẽ".Vương lão đầu cảm thấy, tiên nhân cứu Tiêu Thính Vân cũng là tạm thời, nào có đạo lý phàm nhân lại luôn ở tại tiên cảnh? Nếu Tiêu Thính Vân ra khỏi tiên cảnh, cũng chỉ có thể về nhà lão Vương bọn họ ở. Dù sao cũng là người được tiên nhân cứu, lại có một tay sức lực tốt, nếu đến lúc đó có thể lấy con tiểu nữ nhi Thúy Thúy, xem như là con rể của Vương gia bọn họ, hắn cũng có thể nhìn Tiêu Thính Vân thuận mắt hơn.Động tác trên tay Tiêu Thính Vân dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Hi, im lặng không lên tiếng, ánh mắt nặng nề.Triệu Ngôn một bên đẩy mắt kính, tròng kính phản chiếu ánh sáng nhạt, nói thầm bên tai Triệu Hi: "Hi Hi, hắn nhìn ngươi làm cái gì?"Triệu Hi: "?" Làm sao nàng biết?!Nhưng bị Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm, trong đầu Triệu Hi lại nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, nàng suy nghĩ một hồi, cười nói: "Sau này Tiêu Thính Vân ở nhà chúng ta đi"Mới nói xong Triệu Hi phát giác ánh mắt hai anh trai nhìn nàng càng lúc càng không đơn giản...Thôn dân ở đây đều chấn động, lập tức nhìn Tiêu Thính Vân bằng ánh mắt hâm mộ, tương lai còn có thể ở trong tiên cảnh?Trước đây cho dù Tiêu Thính Vân lớn lên tuấn tú, sức lực lại tốt, nhưng dù sao không biết lai lịch, thôn Đào Hoa lại không có mấy mẫu đất, không ít người coi thường hắn nhưng hiện tại thì khác, người này lại được tiên nhân nhìn trúng! Trong những nông phụ đang ở đây không thiếu những người làm mai mối trong thôn, lúc này nhìn Tiêu Thính Vân như là đang nhìn miếng bánh thơm ngon, sôi sục ý muốn làm mai một cô tức phụ cho hắn!Thấy Triệu Hi nói như vậy, Vương lão đầu đành phải từ bỏ, chỉ dặn Tiêu Thính Vân rảnh rỗi thì thường xuyên trở về thăm.Để tránh thôn dân khi trồng trọt xuất hiện khó khăn, bọn Triệu Chí Dân quyết định đi theo thôn dân đến thôn Đào Hoa một chuyến, tự mình hướng dẫn trồng trọt. Vương Tuyết Cầm muốn chăm sóc hai con heo đen kia nên không có ý định đi cùng.Tiêu Thính Vân cầm chổi quét dọn sạch sẽ kho hàng, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Triệu Hi đứng ở một bên, ánh mắt tỏa sáng nhìn hắn.Nghĩ tới vừa rồi tiểu cô nương này nhất định một hai muốn hắn lưu lại, yết hầu tinh xảo của Tiêu Thính Vân bất giác trượt xuống, giọng nói trầm thấp ngày thường nhu hòa hơn: "Vì sao thu lưu ta?"Triệu Hi: "Nếu không ngươi làm bảo vệ cho nhà ta đi?"Tiêu Thính Vân: "... ?" Bảo vệ?Triệu Hi cảm thấy đây là một chủ ý vô cùng tốt, Tiêu Thính Vân mang thần sắc hơi có chút kinh ngạc đi về phía phòng an ninh bên ngoài bị sương trắng bao phủ, nàng gọi tiểu quản gia - Đại Bảo của biệt thự mở khóa phòng bảo vệ.Hoa văn Vân Long mạ vàng trên khóa rút xuống, Triệu Hi đẩy cửa đi vào. Phòng an ninh của biệt thự nhà giàu này cũng được tu sửa cực kỳ xa hoa, bên trong trang bị đến vài máy tính, trên đỉnh đầu là mấy màn hình giám sát cực lớn, bên trong đặt một cái giường nhỏ, ở một bên còn có bàn ghế. Phương tiện ở chỗ này tuyệt đối tốt hơn nhà cửa của thôn Đào Hoa nhiều.Hiện giờ thân thể Tiêu Thính Vân đã rất tốt, trong nhà lại chưa mở khóa phòng khách, cũng không thể để cho hắn cứ ở trong của nhị ca, làm cho Triệu Húc cùng Triệu Ngôn mỗi ngày đều chen chúc ở chung một phòng.Triệu Hi tiếp tục nói: "Ngươi làm bảo vệ nhà ta, bảo vệ sự an toàn của biệt thự, bao ăn bao ở, mỗi tháng ta lại cho ngươi một lượng bạc tiền công, ngươi thấy như thế nào?"
Trong kho hàng, bên chân Vương lão đầu đặt một cái gùi lớn, bên trong là khoai lang, khoai tây các loại, dư quang nhìn thấy Tiêu Thính Vân ở xa xa đang giúp thôn dân lấy hạt giống, tức khắc mặt già đỏ lên nhưng rất nhanh hắn lại đúng lý hợp tình. Nếu không phải bọn họ ném Tiêu Thính Vân ra sau núi, thì hắn cũng không được tiên nhân cứu mạng.
Vương lão đầu chủ động nói: "Tiêu công tử, lúc trước là lão đầu ta sai rồi, nếu thân thể ngươi đã tốt rồi, không bằng ngươi về nhà lão Vương ta ở đi? Ta bảo bà tử dọn dẹp một gian phòng rộng rãi, giường đệm bên trong sạch sẽ".
Vương lão đầu cảm thấy, tiên nhân cứu Tiêu Thính Vân cũng là tạm thời, nào có đạo lý phàm nhân lại luôn ở tại tiên cảnh? Nếu Tiêu Thính Vân ra khỏi tiên cảnh, cũng chỉ có thể về nhà lão Vương bọn họ ở. Dù sao cũng là người được tiên nhân cứu, lại có một tay sức lực tốt, nếu đến lúc đó có thể lấy con tiểu nữ nhi Thúy Thúy, xem như là con rể của Vương gia bọn họ, hắn cũng có thể nhìn Tiêu Thính Vân thuận mắt hơn.
Động tác trên tay Tiêu Thính Vân dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Hi, im lặng không lên tiếng, ánh mắt nặng nề.
Triệu Ngôn một bên đẩy mắt kính, tròng kính phản chiếu ánh sáng nhạt, nói thầm bên tai Triệu Hi: "Hi Hi, hắn nhìn ngươi làm cái gì?"
Triệu Hi: "?" Làm sao nàng biết?!
Nhưng bị Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm, trong đầu Triệu Hi lại nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, nàng suy nghĩ một hồi, cười nói: "Sau này Tiêu Thính Vân ở nhà chúng ta đi"
Mới nói xong Triệu Hi phát giác ánh mắt hai anh trai nhìn nàng càng lúc càng không đơn giản...
Thôn dân ở đây đều chấn động, lập tức nhìn Tiêu Thính Vân bằng ánh mắt hâm mộ, tương lai còn có thể ở trong tiên cảnh?
Trước đây cho dù Tiêu Thính Vân lớn lên tuấn tú, sức lực lại tốt, nhưng dù sao không biết lai lịch, thôn Đào Hoa lại không có mấy mẫu đất, không ít người coi thường hắn nhưng hiện tại thì khác, người này lại được tiên nhân nhìn trúng! Trong những nông phụ đang ở đây không thiếu những người làm mai mối trong thôn, lúc này nhìn Tiêu Thính Vân như là đang nhìn miếng bánh thơm ngon, sôi sục ý muốn làm mai một cô tức phụ cho hắn!
Thấy Triệu Hi nói như vậy, Vương lão đầu đành phải từ bỏ, chỉ dặn Tiêu Thính Vân rảnh rỗi thì thường xuyên trở về thăm.
Để tránh thôn dân khi trồng trọt xuất hiện khó khăn, bọn Triệu Chí Dân quyết định đi theo thôn dân đến thôn Đào Hoa một chuyến, tự mình hướng dẫn trồng trọt. Vương Tuyết Cầm muốn chăm sóc hai con heo đen kia nên không có ý định đi cùng.
Tiêu Thính Vân cầm chổi quét dọn sạch sẽ kho hàng, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Triệu Hi đứng ở một bên, ánh mắt tỏa sáng nhìn hắn.
Nghĩ tới vừa rồi tiểu cô nương này nhất định một hai muốn hắn lưu lại, yết hầu tinh xảo của Tiêu Thính Vân bất giác trượt xuống, giọng nói trầm thấp ngày thường nhu hòa hơn: "Vì sao thu lưu ta?"
Triệu Hi: "Nếu không ngươi làm bảo vệ cho nhà ta đi?"
Tiêu Thính Vân: "... ?" Bảo vệ?
Triệu Hi cảm thấy đây là một chủ ý vô cùng tốt, Tiêu Thính Vân mang thần sắc hơi có chút kinh ngạc đi về phía phòng an ninh bên ngoài bị sương trắng bao phủ, nàng gọi tiểu quản gia - Đại Bảo của biệt thự mở khóa phòng bảo vệ.
Hoa văn Vân Long mạ vàng trên khóa rút xuống, Triệu Hi đẩy cửa đi vào. Phòng an ninh của biệt thự nhà giàu này cũng được tu sửa cực kỳ xa hoa, bên trong trang bị đến vài máy tính, trên đỉnh đầu là mấy màn hình giám sát cực lớn, bên trong đặt một cái giường nhỏ, ở một bên còn có bàn ghế. Phương tiện ở chỗ này tuyệt đối tốt hơn nhà cửa của thôn Đào Hoa nhiều.
Hiện giờ thân thể Tiêu Thính Vân đã rất tốt, trong nhà lại chưa mở khóa phòng khách, cũng không thể để cho hắn cứ ở trong của nhị ca, làm cho Triệu Húc cùng Triệu Ngôn mỗi ngày đều chen chúc ở chung một phòng.
Triệu Hi tiếp tục nói: "Ngươi làm bảo vệ nhà ta, bảo vệ sự an toàn của biệt thự, bao ăn bao ở, mỗi tháng ta lại cho ngươi một lượng bạc tiền công, ngươi thấy như thế nào?"
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Trong kho hàng, bên chân Vương lão đầu đặt một cái gùi lớn, bên trong là khoai lang, khoai tây các loại, dư quang nhìn thấy Tiêu Thính Vân ở xa xa đang giúp thôn dân lấy hạt giống, tức khắc mặt già đỏ lên nhưng rất nhanh hắn lại đúng lý hợp tình. Nếu không phải bọn họ ném Tiêu Thính Vân ra sau núi, thì hắn cũng không được tiên nhân cứu mạng.Vương lão đầu chủ động nói: "Tiêu công tử, lúc trước là lão đầu ta sai rồi, nếu thân thể ngươi đã tốt rồi, không bằng ngươi về nhà lão Vương ta ở đi? Ta bảo bà tử dọn dẹp một gian phòng rộng rãi, giường đệm bên trong sạch sẽ".Vương lão đầu cảm thấy, tiên nhân cứu Tiêu Thính Vân cũng là tạm thời, nào có đạo lý phàm nhân lại luôn ở tại tiên cảnh? Nếu Tiêu Thính Vân ra khỏi tiên cảnh, cũng chỉ có thể về nhà lão Vương bọn họ ở. Dù sao cũng là người được tiên nhân cứu, lại có một tay sức lực tốt, nếu đến lúc đó có thể lấy con tiểu nữ nhi Thúy Thúy, xem như là con rể của Vương gia bọn họ, hắn cũng có thể nhìn Tiêu Thính Vân thuận mắt hơn.Động tác trên tay Tiêu Thính Vân dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Hi, im lặng không lên tiếng, ánh mắt nặng nề.Triệu Ngôn một bên đẩy mắt kính, tròng kính phản chiếu ánh sáng nhạt, nói thầm bên tai Triệu Hi: "Hi Hi, hắn nhìn ngươi làm cái gì?"Triệu Hi: "?" Làm sao nàng biết?!Nhưng bị Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm, trong đầu Triệu Hi lại nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, nàng suy nghĩ một hồi, cười nói: "Sau này Tiêu Thính Vân ở nhà chúng ta đi"Mới nói xong Triệu Hi phát giác ánh mắt hai anh trai nhìn nàng càng lúc càng không đơn giản...Thôn dân ở đây đều chấn động, lập tức nhìn Tiêu Thính Vân bằng ánh mắt hâm mộ, tương lai còn có thể ở trong tiên cảnh?Trước đây cho dù Tiêu Thính Vân lớn lên tuấn tú, sức lực lại tốt, nhưng dù sao không biết lai lịch, thôn Đào Hoa lại không có mấy mẫu đất, không ít người coi thường hắn nhưng hiện tại thì khác, người này lại được tiên nhân nhìn trúng! Trong những nông phụ đang ở đây không thiếu những người làm mai mối trong thôn, lúc này nhìn Tiêu Thính Vân như là đang nhìn miếng bánh thơm ngon, sôi sục ý muốn làm mai một cô tức phụ cho hắn!Thấy Triệu Hi nói như vậy, Vương lão đầu đành phải từ bỏ, chỉ dặn Tiêu Thính Vân rảnh rỗi thì thường xuyên trở về thăm.Để tránh thôn dân khi trồng trọt xuất hiện khó khăn, bọn Triệu Chí Dân quyết định đi theo thôn dân đến thôn Đào Hoa một chuyến, tự mình hướng dẫn trồng trọt. Vương Tuyết Cầm muốn chăm sóc hai con heo đen kia nên không có ý định đi cùng.Tiêu Thính Vân cầm chổi quét dọn sạch sẽ kho hàng, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Triệu Hi đứng ở một bên, ánh mắt tỏa sáng nhìn hắn.Nghĩ tới vừa rồi tiểu cô nương này nhất định một hai muốn hắn lưu lại, yết hầu tinh xảo của Tiêu Thính Vân bất giác trượt xuống, giọng nói trầm thấp ngày thường nhu hòa hơn: "Vì sao thu lưu ta?"Triệu Hi: "Nếu không ngươi làm bảo vệ cho nhà ta đi?"Tiêu Thính Vân: "... ?" Bảo vệ?Triệu Hi cảm thấy đây là một chủ ý vô cùng tốt, Tiêu Thính Vân mang thần sắc hơi có chút kinh ngạc đi về phía phòng an ninh bên ngoài bị sương trắng bao phủ, nàng gọi tiểu quản gia - Đại Bảo của biệt thự mở khóa phòng bảo vệ.Hoa văn Vân Long mạ vàng trên khóa rút xuống, Triệu Hi đẩy cửa đi vào. Phòng an ninh của biệt thự nhà giàu này cũng được tu sửa cực kỳ xa hoa, bên trong trang bị đến vài máy tính, trên đỉnh đầu là mấy màn hình giám sát cực lớn, bên trong đặt một cái giường nhỏ, ở một bên còn có bàn ghế. Phương tiện ở chỗ này tuyệt đối tốt hơn nhà cửa của thôn Đào Hoa nhiều.Hiện giờ thân thể Tiêu Thính Vân đã rất tốt, trong nhà lại chưa mở khóa phòng khách, cũng không thể để cho hắn cứ ở trong của nhị ca, làm cho Triệu Húc cùng Triệu Ngôn mỗi ngày đều chen chúc ở chung một phòng.Triệu Hi tiếp tục nói: "Ngươi làm bảo vệ nhà ta, bảo vệ sự an toàn của biệt thự, bao ăn bao ở, mỗi tháng ta lại cho ngươi một lượng bạc tiền công, ngươi thấy như thế nào?"