Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 82: Chương 82
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Hiện nay đệ tử bần hàn ở triều Thiên Khải có nghề giúp thế gia "chép sách", nhưng chép sách cả ngày còn không nhanh bằng một lần in ấn! Sao chép sách không cẩn thận sẽ có chữ sai, sách in lại không sai một chữ.Triệu Hi còn tính bình tĩnh, nàng nhìn về phía Trần tú tài đang kích động đến không kiềm chế được, trầm ngâm hỏi: "Trần tú tài, không biết ngươi có quen biết hiền tài nào không? Có thể tiến cử lại đây."Người thôn Đào Hoa phần lớn là mù chữ, làm chút việc nặng còn được, nhưng một khi cần dùng đầu óc, cả thôn không có lấy hai người để dùng, nhất định phải tiến cử nhân tài từ bây giờ.Trần tú tài cũng biết rõ đạo lý này, hít sâu một hơi, cầm lấy mấy trang giấy trúc đã cắt tốt ở bên cạnh mang vào trong phòng, chuẩn bị viết thư mời mấy người bạn cùng trường cùng xuất thân bần hàn lại không may có tài nhưng không gặp thời, đến thôn Đào Hoa triển khai tài nghệ, phú quý không quên nhau, cơ hội kiến công lập nghiệp đã tới, về sau đừng nói hắn Trần Hành không có nói cho bọn họ biết!Vừa rồi tiểu thư Vương gia cũng thấy màn in ấn kia. Vương Linh Nhi dùng một loại ánh mắt khâm phục nhìn Triệu Hi, rốt cục nhịn không được lên tiếng: "Cô nương chính là tiên nhân? Nếu là tiên nhân, sao lại phải làm thương nhân tạo giấy để bán?"Triệu Hi thiếu chút nữa thốt lên, đương nhiên là để kiếm tiền! Không vì tiền tội gì phải làm việc chăm chỉ như vậy?Nhưng lời đến bên miệng, Triệu Hi cũng biết không thể nói như vậy, nàng trầm ngâm một tiếng, mặt không đỏ tim không đập đáp: "Vì nước vì dân."Lời này xuất phát từ lão gia tử Kim Dung, bốn chữ ngắn gọn khiến mọi người ở đây ngẩn ra!Buôn bán kiếm tiền liên quan gì tới vì nước vì dân?"Cô nương, nơi khác chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết là làm việc tại xưởng giấy, có thể lấy tiền lương hằng ngày! Nếu không tiêu xài phung phí, một tháng có thể tích góp được hơn nửa năm so với trước kia." Một thôn phụ đứng ở bên cạnh đang sửa sang lại giấy trúc thôn phụ trả lời."Chỉ cần không có thiên tai, chúng ta có tiền không phải có thể mua được lương thực vải vóc sao? Người trong thôn ai mà không vui vẻ suốt ngày? Cuộc sống so với trước kia có hi vọng hơn nhiều."Ở thôn Đào Hoa, ai dám nói xấu tiên nhân một câu, không cần chờ thôn trưởng lên tiếng, thôn dân mỗi người nhổ một ngụm nước bọt là có thể làm hắn c.h.ế.t đuối!Vương Linh Nhi chấn động!Thôn dân làm việc ở đây nhận được tiền, có thể cải thiện cuộc sống, đây không phải là vì dân sao?Giấy trúc nhẹ nhàng cùng thuật in ấn có thể mang lại ích lợi gì không cần nói cũng biết, người đọc sách ở toàn bộ triều Thiên Khải đều sẽ được lợi. Có thêm nhiều người đọc sách, triều đình sẽ không loạn như vậy, đây không phải là vì nước sao?Không ngại chính mình bị ô danh là thương nhân, cũng phải làm chuyện vì nước vì dân, trí tuệ như thế thật chỉ có tiên nhân mới có thể làm được!Có thôn dân nói tiếp: "Tiểu cô nương, tiên nhân thậm chí không muốn ăn đồ ăn của thôn chúng ta, tự mang tiên thực mà đến, sao có thể để ý tiền tài?"Triệu Hi bị nói đến có chút ngượng ngùng, không phải nàng không muốn ăn cơm của thôn Đào Hoa, mà là bọn họ chỉ có một chén cơm gạo, ngay cả một ngụm dưa muối đều không có! Nàng thực sự chịu không nổi, mang mấy gói mì ăn liền từ phòng bếp biệt thự đến chuẩn bị nấu ăn.Thấy vẻ ngoài Triệu Hi không lớn hơn mình bao nhiêu, tuy là tiên nhân lại cũng là nữ tử giống nàng, Triệu Hi có thể, vì sao nàng không thể?Giờ phút này trong lòng Vương Linh Nhi bỗng có cỗ nhiệt huyết, nàng thốt ra: "Tiên nhân, thiếp thân là đích thứ nữ của Vương gia Vương Linh Nhi, ta muốn đi theo ngài bán giấy bán vì nước vì dân, đem giấy trúc của Đào Nguyên truyền khắp triều Thiên Khải, để người đọc sách trong thiên hạ đều có giấy dùng, có sách đọc!"Chu Nguyên thiếu chút nữa bật cười, như vậy không phải ta hai đều giống nhau sao.Hai mắt Triệu Hi sáng ngời, những công tử tiểu thư thế gia này là loại quảng cáo tốt nhất, nàng dứt khoát mời bọn họ vào phòng nghỉ của xưởng giấy. Trần tú tài đã viết thư xong, vội vàng ra ngoài gửi thư nên không ở lại tiếp khách, Triệu Hi nhịn đau chia cho mỗi người một gói mì thịt bò kho tàu hiệu Khang Sư Phụ.
Hiện nay đệ tử bần hàn ở triều Thiên Khải có nghề giúp thế gia "chép sách", nhưng chép sách cả ngày còn không nhanh bằng một lần in ấn! Sao chép sách không cẩn thận sẽ có chữ sai, sách in lại không sai một chữ.
Triệu Hi còn tính bình tĩnh, nàng nhìn về phía Trần tú tài đang kích động đến không kiềm chế được, trầm ngâm hỏi: "Trần tú tài, không biết ngươi có quen biết hiền tài nào không? Có thể tiến cử lại đây."
Người thôn Đào Hoa phần lớn là mù chữ, làm chút việc nặng còn được, nhưng một khi cần dùng đầu óc, cả thôn không có lấy hai người để dùng, nhất định phải tiến cử nhân tài từ bây giờ.
Trần tú tài cũng biết rõ đạo lý này, hít sâu một hơi, cầm lấy mấy trang giấy trúc đã cắt tốt ở bên cạnh mang vào trong phòng, chuẩn bị viết thư mời mấy người bạn cùng trường cùng xuất thân bần hàn lại không may có tài nhưng không gặp thời, đến thôn Đào Hoa triển khai tài nghệ, phú quý không quên nhau, cơ hội kiến công lập nghiệp đã tới, về sau đừng nói hắn Trần Hành không có nói cho bọn họ biết!
Vừa rồi tiểu thư Vương gia cũng thấy màn in ấn kia. Vương Linh Nhi dùng một loại ánh mắt khâm phục nhìn Triệu Hi, rốt cục nhịn không được lên tiếng: "Cô nương chính là tiên nhân? Nếu là tiên nhân, sao lại phải làm thương nhân tạo giấy để bán?"
Triệu Hi thiếu chút nữa thốt lên, đương nhiên là để kiếm tiền! Không vì tiền tội gì phải làm việc chăm chỉ như vậy?
Nhưng lời đến bên miệng, Triệu Hi cũng biết không thể nói như vậy, nàng trầm ngâm một tiếng, mặt không đỏ tim không đập đáp: "Vì nước vì dân."
Lời này xuất phát từ lão gia tử Kim Dung, bốn chữ ngắn gọn khiến mọi người ở đây ngẩn ra!
Buôn bán kiếm tiền liên quan gì tới vì nước vì dân?
"Cô nương, nơi khác chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết là làm việc tại xưởng giấy, có thể lấy tiền lương hằng ngày! Nếu không tiêu xài phung phí, một tháng có thể tích góp được hơn nửa năm so với trước kia." Một thôn phụ đứng ở bên cạnh đang sửa sang lại giấy trúc thôn phụ trả lời.
"Chỉ cần không có thiên tai, chúng ta có tiền không phải có thể mua được lương thực vải vóc sao? Người trong thôn ai mà không vui vẻ suốt ngày? Cuộc sống so với trước kia có hi vọng hơn nhiều."
Ở thôn Đào Hoa, ai dám nói xấu tiên nhân một câu, không cần chờ thôn trưởng lên tiếng, thôn dân mỗi người nhổ một ngụm nước bọt là có thể làm hắn c.h.ế.t đuối!
Vương Linh Nhi chấn động!
Thôn dân làm việc ở đây nhận được tiền, có thể cải thiện cuộc sống, đây không phải là vì dân sao?
Giấy trúc nhẹ nhàng cùng thuật in ấn có thể mang lại ích lợi gì không cần nói cũng biết, người đọc sách ở toàn bộ triều Thiên Khải đều sẽ được lợi. Có thêm nhiều người đọc sách, triều đình sẽ không loạn như vậy, đây không phải là vì nước sao?
Không ngại chính mình bị ô danh là thương nhân, cũng phải làm chuyện vì nước vì dân, trí tuệ như thế thật chỉ có tiên nhân mới có thể làm được!
Có thôn dân nói tiếp: "Tiểu cô nương, tiên nhân thậm chí không muốn ăn đồ ăn của thôn chúng ta, tự mang tiên thực mà đến, sao có thể để ý tiền tài?"
Triệu Hi bị nói đến có chút ngượng ngùng, không phải nàng không muốn ăn cơm của thôn Đào Hoa, mà là bọn họ chỉ có một chén cơm gạo, ngay cả một ngụm dưa muối đều không có! Nàng thực sự chịu không nổi, mang mấy gói mì ăn liền từ phòng bếp biệt thự đến chuẩn bị nấu ăn.
Thấy vẻ ngoài Triệu Hi không lớn hơn mình bao nhiêu, tuy là tiên nhân lại cũng là nữ tử giống nàng, Triệu Hi có thể, vì sao nàng không thể?
Giờ phút này trong lòng Vương Linh Nhi bỗng có cỗ nhiệt huyết, nàng thốt ra: "Tiên nhân, thiếp thân là đích thứ nữ của Vương gia Vương Linh Nhi, ta muốn đi theo ngài bán giấy bán vì nước vì dân, đem giấy trúc của Đào Nguyên truyền khắp triều Thiên Khải, để người đọc sách trong thiên hạ đều có giấy dùng, có sách đọc!"
Chu Nguyên thiếu chút nữa bật cười, như vậy không phải ta hai đều giống nhau sao.
Hai mắt Triệu Hi sáng ngời, những công tử tiểu thư thế gia này là loại quảng cáo tốt nhất, nàng dứt khoát mời bọn họ vào phòng nghỉ của xưởng giấy. Trần tú tài đã viết thư xong, vội vàng ra ngoài gửi thư nên không ở lại tiếp khách, Triệu Hi nhịn đau chia cho mỗi người một gói mì thịt bò kho tàu hiệu Khang Sư Phụ.
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Hiện nay đệ tử bần hàn ở triều Thiên Khải có nghề giúp thế gia "chép sách", nhưng chép sách cả ngày còn không nhanh bằng một lần in ấn! Sao chép sách không cẩn thận sẽ có chữ sai, sách in lại không sai một chữ.Triệu Hi còn tính bình tĩnh, nàng nhìn về phía Trần tú tài đang kích động đến không kiềm chế được, trầm ngâm hỏi: "Trần tú tài, không biết ngươi có quen biết hiền tài nào không? Có thể tiến cử lại đây."Người thôn Đào Hoa phần lớn là mù chữ, làm chút việc nặng còn được, nhưng một khi cần dùng đầu óc, cả thôn không có lấy hai người để dùng, nhất định phải tiến cử nhân tài từ bây giờ.Trần tú tài cũng biết rõ đạo lý này, hít sâu một hơi, cầm lấy mấy trang giấy trúc đã cắt tốt ở bên cạnh mang vào trong phòng, chuẩn bị viết thư mời mấy người bạn cùng trường cùng xuất thân bần hàn lại không may có tài nhưng không gặp thời, đến thôn Đào Hoa triển khai tài nghệ, phú quý không quên nhau, cơ hội kiến công lập nghiệp đã tới, về sau đừng nói hắn Trần Hành không có nói cho bọn họ biết!Vừa rồi tiểu thư Vương gia cũng thấy màn in ấn kia. Vương Linh Nhi dùng một loại ánh mắt khâm phục nhìn Triệu Hi, rốt cục nhịn không được lên tiếng: "Cô nương chính là tiên nhân? Nếu là tiên nhân, sao lại phải làm thương nhân tạo giấy để bán?"Triệu Hi thiếu chút nữa thốt lên, đương nhiên là để kiếm tiền! Không vì tiền tội gì phải làm việc chăm chỉ như vậy?Nhưng lời đến bên miệng, Triệu Hi cũng biết không thể nói như vậy, nàng trầm ngâm một tiếng, mặt không đỏ tim không đập đáp: "Vì nước vì dân."Lời này xuất phát từ lão gia tử Kim Dung, bốn chữ ngắn gọn khiến mọi người ở đây ngẩn ra!Buôn bán kiếm tiền liên quan gì tới vì nước vì dân?"Cô nương, nơi khác chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết là làm việc tại xưởng giấy, có thể lấy tiền lương hằng ngày! Nếu không tiêu xài phung phí, một tháng có thể tích góp được hơn nửa năm so với trước kia." Một thôn phụ đứng ở bên cạnh đang sửa sang lại giấy trúc thôn phụ trả lời."Chỉ cần không có thiên tai, chúng ta có tiền không phải có thể mua được lương thực vải vóc sao? Người trong thôn ai mà không vui vẻ suốt ngày? Cuộc sống so với trước kia có hi vọng hơn nhiều."Ở thôn Đào Hoa, ai dám nói xấu tiên nhân một câu, không cần chờ thôn trưởng lên tiếng, thôn dân mỗi người nhổ một ngụm nước bọt là có thể làm hắn c.h.ế.t đuối!Vương Linh Nhi chấn động!Thôn dân làm việc ở đây nhận được tiền, có thể cải thiện cuộc sống, đây không phải là vì dân sao?Giấy trúc nhẹ nhàng cùng thuật in ấn có thể mang lại ích lợi gì không cần nói cũng biết, người đọc sách ở toàn bộ triều Thiên Khải đều sẽ được lợi. Có thêm nhiều người đọc sách, triều đình sẽ không loạn như vậy, đây không phải là vì nước sao?Không ngại chính mình bị ô danh là thương nhân, cũng phải làm chuyện vì nước vì dân, trí tuệ như thế thật chỉ có tiên nhân mới có thể làm được!Có thôn dân nói tiếp: "Tiểu cô nương, tiên nhân thậm chí không muốn ăn đồ ăn của thôn chúng ta, tự mang tiên thực mà đến, sao có thể để ý tiền tài?"Triệu Hi bị nói đến có chút ngượng ngùng, không phải nàng không muốn ăn cơm của thôn Đào Hoa, mà là bọn họ chỉ có một chén cơm gạo, ngay cả một ngụm dưa muối đều không có! Nàng thực sự chịu không nổi, mang mấy gói mì ăn liền từ phòng bếp biệt thự đến chuẩn bị nấu ăn.Thấy vẻ ngoài Triệu Hi không lớn hơn mình bao nhiêu, tuy là tiên nhân lại cũng là nữ tử giống nàng, Triệu Hi có thể, vì sao nàng không thể?Giờ phút này trong lòng Vương Linh Nhi bỗng có cỗ nhiệt huyết, nàng thốt ra: "Tiên nhân, thiếp thân là đích thứ nữ của Vương gia Vương Linh Nhi, ta muốn đi theo ngài bán giấy bán vì nước vì dân, đem giấy trúc của Đào Nguyên truyền khắp triều Thiên Khải, để người đọc sách trong thiên hạ đều có giấy dùng, có sách đọc!"Chu Nguyên thiếu chút nữa bật cười, như vậy không phải ta hai đều giống nhau sao.Hai mắt Triệu Hi sáng ngời, những công tử tiểu thư thế gia này là loại quảng cáo tốt nhất, nàng dứt khoát mời bọn họ vào phòng nghỉ của xưởng giấy. Trần tú tài đã viết thư xong, vội vàng ra ngoài gửi thư nên không ở lại tiếp khách, Triệu Hi nhịn đau chia cho mỗi người một gói mì thịt bò kho tàu hiệu Khang Sư Phụ.