Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 86: Chương 86
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Trương Đại nhìn Triệu Hi nghẹn ngào nói: "Ân của tiên nhân, trên dưới trăm người trại Thanh Phong chúng ta không có gì báo đáp, đành phải làm gia nô cho các tiên nhân để đáp lại, mời thôn trưởng Trương Đại Tiến làm chứng." Dứt lời, Trương Đại dẫn đầu dùng ngón tay chấm mực đỏ, quyết đoán ấn ở phía dưới bên phải."Đây là khế thân của tiểu nhân."Trại dân cũng đều học theo, tranh nhau dùng mực đóng dấu tay, sợ mình ấn muộn.Hơn trăm tờ khế thân , ép lại dày như một cuốn sách nhỏ!Trần tú tài và thôn trưởng trợn mắt há hốc mồm, thật... là khế bán mình?Ở triều Thiên Khải, nếu đã ký khế ước, vậy dù có bị chủ nhân đánh hay g.i.ế.c đều phải nhận, nếu chủ nhân không thích cũng có thể bán bọn họ đi, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, có ai nguyện ý bán mình đi làm gia nô?Ngay cả Triệu Hi cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy, có chút phản ứng không kịp, vẫn là Triệu Húc phản ứng trước, vội vàng bảo những trại dân này nhanh nhanh đứng lên.Thôn trưởng nhìn vẻ mặt sáng láng của Trương Đại, chợt nghĩ thầm, hỏng rồi, tên cẩu tặc này lại tìm được cơ hội, đoạt cơ hội kéo gần quan hệ với các tiên nhân trước thôn dân thôn Đào Hoa?Thôn trưởng âm thầm hối hận, chiêu diệu như vậy, vì sao lúc trước hắn không nghĩ tới?Trần tú tài ở bên cạnh quá mệt mỏi, chân cẳng hắn vốn không tốt, không thể leo núi, mới đi một lát đã bị Trương Tam cõng lên lưng. Hắn hơi hồi sức, liền tò mò đi tới cái nồi lớn trước mặt, đưa tay dính tinh thể nhỏ màu trắng kia đưa vào miệng.Mặn, mặn? Đây là... muối! Muối này lại còn tốt hơn muối xanh? Trái tim Trần tú tài nhảy dựng lên.Giây tiếp theo, Triệu Hi liền đón nhận ánh mắt ý vị thâm trường của Trần tú tài: Đến muối riêng cũng dám làm, ngươi còn nói ngươi không muốn xưng đế?Triệu Hi: "...Triệu Hi vừa tiếp xúc với ánh mắt thâm ý của Trần tú tài liền biết hắn đang suy nghĩ gì.Nhà nàng làm muối đơn giản là bởi vì không muốn bị nhiễm bệnh sau khi ăn muối thô của Thiên Khải, đánh đánh g.i.ế.c giết tạm thời chưa nghĩ tới.Chỉ là...Ánh mắt Triệu Hi hơi lóe lên, trong lòng nàng cũng hiểu được một đạo lý "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", tương lai nếu tiên cảnh nhà nàng càng ngày càng nổi tiếng thì ai biết Hoàng đế triều Thiên Khải có thể dễ dàng bỏ qua hay không? Nếu tốt thì nhà nàng có thể được tôn thành quốc sư Tiên gia, nếu không tốt thì không cần phải nói.Hoàng đế cổ đại đều xưng mình là thiên tử, là con của trời cao, đột nhiên từ trên trời giáng xuống mấy "tiên gia" được dân chúng sùng kính, đế vương khó tránh khỏi sinh lòng kiêng kỵ. Một khi đã như vậy, Triệu gia nàng cũng không thể ngồi chờ chết.Trong lòng Triệu Hi có chút ý tưởng, nhưng thôn trưởng Đào Hoa ở bên cạnh nóng lòng hỏi: "Một ít muối này có thể bán cho thôn chúng ta không?"Dân chúng khốn khổ, triều Thiên Khải muối rất ít nhưng lại bán giá cao, huyện Đào Nguyên vốn cách kinh thành phía Bắc quá mức xa xôi nên số lượng muối được chuyển tới cũng không nhiều, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được muối thô nên số người trong thôn có thể được ăn muối thô không nhiều lắm. Nhưng khi thôn trưởng nhìn thấy muối tinh trắng trong chậu, hắn không khỏi muốn mua một ít, dù sao bây giờ trong thôn có rất nhiều người làm việc ở xưởng giấy, trong tay đều có chút tiền, có thể bỏ vốn mua.Trương Đại không dám tùy tiện đáp ứng, chỉ nhìn về phía Triệu Hi, Triệu Hi gật đầu rồi lại bổ sung: "Các ngươi trao đổi lương thực và muối, giá muối không được vượt quá giá lương thực, cũng không được bán riêng cho người ngoài.Mức giá này khiến thôn trưởng khiếp sợ, phải biết rằng nếu là lúc thiếu muối, không nói ngoa thì muối tinh có thể bán được một lượng vàng. Muối này chẳng thể kém hơn muối tinh kia được. Đây rõ ràng là tiên nhân ban phúc.Bây giờ người dân trên dưới Thanh Phong trại đều được coi là gia nô của Triệu gia, lời nói của chủ nhân không dám không theo, trong lòng còn có chút vui mừng. Trại dân bọn họ mở chút đất trong núi, nhưng trong núi thu hoạch kém, trong trại vốn thiếu lương thực, chủ ý này lập tức giải quyết khẩn cấp, hai bên đều vui mừng.
Trương Đại nhìn Triệu Hi nghẹn ngào nói: "Ân của tiên nhân, trên dưới trăm người trại Thanh Phong chúng ta không có gì báo đáp, đành phải làm gia nô cho các tiên nhân để đáp lại, mời thôn trưởng Trương Đại Tiến làm chứng." Dứt lời, Trương Đại dẫn đầu dùng ngón tay chấm mực đỏ, quyết đoán ấn ở phía dưới bên phải.
"Đây là khế thân của tiểu nhân."
Trại dân cũng đều học theo, tranh nhau dùng mực đóng dấu tay, sợ mình ấn muộn.
Hơn trăm tờ khế thân , ép lại dày như một cuốn sách nhỏ!
Trần tú tài và thôn trưởng trợn mắt há hốc mồm, thật... là khế bán mình?
Ở triều Thiên Khải, nếu đã ký khế ước, vậy dù có bị chủ nhân đánh hay g.i.ế.c đều phải nhận, nếu chủ nhân không thích cũng có thể bán bọn họ đi, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, có ai nguyện ý bán mình đi làm gia nô?
Ngay cả Triệu Hi cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy, có chút phản ứng không kịp, vẫn là Triệu Húc phản ứng trước, vội vàng bảo những trại dân này nhanh nhanh đứng lên.
Thôn trưởng nhìn vẻ mặt sáng láng của Trương Đại, chợt nghĩ thầm, hỏng rồi, tên cẩu tặc này lại tìm được cơ hội, đoạt cơ hội kéo gần quan hệ với các tiên nhân trước thôn dân thôn Đào Hoa?
Thôn trưởng âm thầm hối hận, chiêu diệu như vậy, vì sao lúc trước hắn không nghĩ tới?
Trần tú tài ở bên cạnh quá mệt mỏi, chân cẳng hắn vốn không tốt, không thể leo núi, mới đi một lát đã bị Trương Tam cõng lên lưng. Hắn hơi hồi sức, liền tò mò đi tới cái nồi lớn trước mặt, đưa tay dính tinh thể nhỏ màu trắng kia đưa vào miệng.
Mặn, mặn? Đây là... muối! Muối này lại còn tốt hơn muối xanh? Trái tim Trần tú tài nhảy dựng lên.
Giây tiếp theo, Triệu Hi liền đón nhận ánh mắt ý vị thâm trường của Trần tú tài: Đến muối riêng cũng dám làm, ngươi còn nói ngươi không muốn xưng đế?
Triệu Hi: "...
Triệu Hi vừa tiếp xúc với ánh mắt thâm ý của Trần tú tài liền biết hắn đang suy nghĩ gì.
Nhà nàng làm muối đơn giản là bởi vì không muốn bị nhiễm bệnh sau khi ăn muối thô của Thiên Khải, đánh đánh g.i.ế.c giết tạm thời chưa nghĩ tới.
Chỉ là...
Ánh mắt Triệu Hi hơi lóe lên, trong lòng nàng cũng hiểu được một đạo lý "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", tương lai nếu tiên cảnh nhà nàng càng ngày càng nổi tiếng thì ai biết Hoàng đế triều Thiên Khải có thể dễ dàng bỏ qua hay không? Nếu tốt thì nhà nàng có thể được tôn thành quốc sư Tiên gia, nếu không tốt thì không cần phải nói.
Hoàng đế cổ đại đều xưng mình là thiên tử, là con của trời cao, đột nhiên từ trên trời giáng xuống mấy "tiên gia" được dân chúng sùng kính, đế vương khó tránh khỏi sinh lòng kiêng kỵ. Một khi đã như vậy, Triệu gia nàng cũng không thể ngồi chờ chết.
Trong lòng Triệu Hi có chút ý tưởng, nhưng thôn trưởng Đào Hoa ở bên cạnh nóng lòng hỏi: "Một ít muối này có thể bán cho thôn chúng ta không?"
Dân chúng khốn khổ, triều Thiên Khải muối rất ít nhưng lại bán giá cao, huyện Đào Nguyên vốn cách kinh thành phía Bắc quá mức xa xôi nên số lượng muối được chuyển tới cũng không nhiều, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được muối thô nên số người trong thôn có thể được ăn muối thô không nhiều lắm. Nhưng khi thôn trưởng nhìn thấy muối tinh trắng trong chậu, hắn không khỏi muốn mua một ít, dù sao bây giờ trong thôn có rất nhiều người làm việc ở xưởng giấy, trong tay đều có chút tiền, có thể bỏ vốn mua.
Trương Đại không dám tùy tiện đáp ứng, chỉ nhìn về phía Triệu Hi, Triệu Hi gật đầu rồi lại bổ sung: "Các ngươi trao đổi lương thực và muối, giá muối không được vượt quá giá lương thực, cũng không được bán riêng cho người ngoài.
Mức giá này khiến thôn trưởng khiếp sợ, phải biết rằng nếu là lúc thiếu muối, không nói ngoa thì muối tinh có thể bán được một lượng vàng. Muối này chẳng thể kém hơn muối tinh kia được. Đây rõ ràng là tiên nhân ban phúc.
Bây giờ người dân trên dưới Thanh Phong trại đều được coi là gia nô của Triệu gia, lời nói của chủ nhân không dám không theo, trong lòng còn có chút vui mừng. Trại dân bọn họ mở chút đất trong núi, nhưng trong núi thu hoạch kém, trong trại vốn thiếu lương thực, chủ ý này lập tức giải quyết khẩn cấp, hai bên đều vui mừng.
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Trương Đại nhìn Triệu Hi nghẹn ngào nói: "Ân của tiên nhân, trên dưới trăm người trại Thanh Phong chúng ta không có gì báo đáp, đành phải làm gia nô cho các tiên nhân để đáp lại, mời thôn trưởng Trương Đại Tiến làm chứng." Dứt lời, Trương Đại dẫn đầu dùng ngón tay chấm mực đỏ, quyết đoán ấn ở phía dưới bên phải."Đây là khế thân của tiểu nhân."Trại dân cũng đều học theo, tranh nhau dùng mực đóng dấu tay, sợ mình ấn muộn.Hơn trăm tờ khế thân , ép lại dày như một cuốn sách nhỏ!Trần tú tài và thôn trưởng trợn mắt há hốc mồm, thật... là khế bán mình?Ở triều Thiên Khải, nếu đã ký khế ước, vậy dù có bị chủ nhân đánh hay g.i.ế.c đều phải nhận, nếu chủ nhân không thích cũng có thể bán bọn họ đi, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, có ai nguyện ý bán mình đi làm gia nô?Ngay cả Triệu Hi cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy, có chút phản ứng không kịp, vẫn là Triệu Húc phản ứng trước, vội vàng bảo những trại dân này nhanh nhanh đứng lên.Thôn trưởng nhìn vẻ mặt sáng láng của Trương Đại, chợt nghĩ thầm, hỏng rồi, tên cẩu tặc này lại tìm được cơ hội, đoạt cơ hội kéo gần quan hệ với các tiên nhân trước thôn dân thôn Đào Hoa?Thôn trưởng âm thầm hối hận, chiêu diệu như vậy, vì sao lúc trước hắn không nghĩ tới?Trần tú tài ở bên cạnh quá mệt mỏi, chân cẳng hắn vốn không tốt, không thể leo núi, mới đi một lát đã bị Trương Tam cõng lên lưng. Hắn hơi hồi sức, liền tò mò đi tới cái nồi lớn trước mặt, đưa tay dính tinh thể nhỏ màu trắng kia đưa vào miệng.Mặn, mặn? Đây là... muối! Muối này lại còn tốt hơn muối xanh? Trái tim Trần tú tài nhảy dựng lên.Giây tiếp theo, Triệu Hi liền đón nhận ánh mắt ý vị thâm trường của Trần tú tài: Đến muối riêng cũng dám làm, ngươi còn nói ngươi không muốn xưng đế?Triệu Hi: "...Triệu Hi vừa tiếp xúc với ánh mắt thâm ý của Trần tú tài liền biết hắn đang suy nghĩ gì.Nhà nàng làm muối đơn giản là bởi vì không muốn bị nhiễm bệnh sau khi ăn muối thô của Thiên Khải, đánh đánh g.i.ế.c giết tạm thời chưa nghĩ tới.Chỉ là...Ánh mắt Triệu Hi hơi lóe lên, trong lòng nàng cũng hiểu được một đạo lý "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", tương lai nếu tiên cảnh nhà nàng càng ngày càng nổi tiếng thì ai biết Hoàng đế triều Thiên Khải có thể dễ dàng bỏ qua hay không? Nếu tốt thì nhà nàng có thể được tôn thành quốc sư Tiên gia, nếu không tốt thì không cần phải nói.Hoàng đế cổ đại đều xưng mình là thiên tử, là con của trời cao, đột nhiên từ trên trời giáng xuống mấy "tiên gia" được dân chúng sùng kính, đế vương khó tránh khỏi sinh lòng kiêng kỵ. Một khi đã như vậy, Triệu gia nàng cũng không thể ngồi chờ chết.Trong lòng Triệu Hi có chút ý tưởng, nhưng thôn trưởng Đào Hoa ở bên cạnh nóng lòng hỏi: "Một ít muối này có thể bán cho thôn chúng ta không?"Dân chúng khốn khổ, triều Thiên Khải muối rất ít nhưng lại bán giá cao, huyện Đào Nguyên vốn cách kinh thành phía Bắc quá mức xa xôi nên số lượng muối được chuyển tới cũng không nhiều, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được muối thô nên số người trong thôn có thể được ăn muối thô không nhiều lắm. Nhưng khi thôn trưởng nhìn thấy muối tinh trắng trong chậu, hắn không khỏi muốn mua một ít, dù sao bây giờ trong thôn có rất nhiều người làm việc ở xưởng giấy, trong tay đều có chút tiền, có thể bỏ vốn mua.Trương Đại không dám tùy tiện đáp ứng, chỉ nhìn về phía Triệu Hi, Triệu Hi gật đầu rồi lại bổ sung: "Các ngươi trao đổi lương thực và muối, giá muối không được vượt quá giá lương thực, cũng không được bán riêng cho người ngoài.Mức giá này khiến thôn trưởng khiếp sợ, phải biết rằng nếu là lúc thiếu muối, không nói ngoa thì muối tinh có thể bán được một lượng vàng. Muối này chẳng thể kém hơn muối tinh kia được. Đây rõ ràng là tiên nhân ban phúc.Bây giờ người dân trên dưới Thanh Phong trại đều được coi là gia nô của Triệu gia, lời nói của chủ nhân không dám không theo, trong lòng còn có chút vui mừng. Trại dân bọn họ mở chút đất trong núi, nhưng trong núi thu hoạch kém, trong trại vốn thiếu lương thực, chủ ý này lập tức giải quyết khẩn cấp, hai bên đều vui mừng.