Tác giả:

Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…

Chương 91: Chương 91

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Ai, cổ đại nghiêm cấm tư nhân kinh doanh muối và sắt, sau này Triệu gia bọn họ sợ là phải chiếm toàn bộ.Mỏ sắt có thể làm gì không cần phải nói nhiều, nguyên liệu cần thiết để làm vũ khí.Nàng có thể không cần kiếm, nhưng trong tay phải có kiếm.Cũng trách không được bọn họ đều biết, bởi mỏ sắt này vốn rất nổi tiếng, hơn nữa trong giờ học giáo viên địa lý cũng nhắc tới rất nhiều lần. Nếu không phải bị hệ thống Đại Bảo đưa tới triều Thiên Khải, Triệu Hi chính là tuyển thủ hạt giống Thanh Bắc được coi trọng nhất của trường trung học thực nghiệm của thôn Bạch Sa.Triệu Hi nhìn địa thế của núi sông được vẽ một cách tỉ mỉ trên bản đồ, trong lòng nảy sinh suy nghĩ.Bốn thư sinh bên cạnh không biết suy nghĩ của Triệu Hi, vẫn đang nghiên cứu quả địa cầu to gấp đôi đầu người kia, kinh ngạc không thôi.Thế giới của bọn họ vốn là hình tròn, điều này quả thật là vô cùng mới mẻ đối với thế giới quan của họ, bốn người không kiềm chế được thỉnh cầu Triệu Hi, muốn nàng cho họ nhìn kỹ quả địa cầu hơn, vì thế Triệu Hi liền dạy luôn cho bọn họ một chút kiến thức về địa lý."Ý của tiên nhân là thế giới này tổng cộng có bảy đại lục và bốn đại dương, triều Thiên Khải chúng ta chỉ chiếm không quá một phần trăm trên toàn thế giới?"Triều Thiên Khải những năm gần đây thật sự rất loạn, không chỉ dân chúng ở những địa phương nhỏ mà ngay cả dân chúng ở kinh thành cũng không sống nổi, mặc dù bị ngoại giới đánh cho gào khóc, nhưng bọn họ vẫn luôn cho rằng Thiên Triều Thượng quốc là trung tâm thế giới, lại không biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến như vậy?"Bây giờ triều Thiên Khải ta chỉ sắp vào giữa hè, vậy mà bên phía nam bán cầu đã sắp bước vào mùa đông?""Tiên nhân, vùng đất chật hẹp như Oa Đảo này có nhiều hoàng kim thật sao???"Tống Nhất Thanh không nhịn được cảm khái: "Thế giới rộng lớn như vậy, ta cũng muốn đi khám phá."Triệu Hi: "..."Khi ánh mắt của bọn họ chuyển từ quả địa cầu xoay tròn đến tấm bản đồ giấy dầu kia, ai nấy đều vô cùng kinh hãi, hai mắt Tống Nhất Thanh đều đỏ lên.Tấm bản đồ này so với tấm hắn vừa mới dâng tốt hơn gấp trăm lần! Mỗi một con sông kể cả là nhánh sông đều được vẽ tỉ mỉ đến mức bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng, mấu chốt là không chỉ có huyện Đào Nguyên, thậm chí không phải chỉ triều Thiên Khải, mà trên đó còn có bản đồ địa thế của ngoại giới.Đúng là thần kì.Sau một khóa học địa lý cả bốn thư sinh hoàn toàn bị thuyết phục, ánh mắt ba người nhìn về phía Trần Hành đều vô cùng cảm kích. Ngày xưa, bọn họ nói Cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong cùng lắm cũng chỉ xem đó là một câu nói đùa, ai ngờ Trần huynh thật sự chưa quên bọn họ, còn đem bọn họ giới thiệu cho tiên nhân, từ đó cảm giác mất mát vì chưa được tiến cử làm quan cũng dần biến mất, làm tiểu quan cả đời cho triều đình nào biết đến bao giờ mới được thăng tiến, làm sao so được với làm việc cho tiên gia!"Về chuyện học tập, đây là sách giáo khoa ta từng dùng, các cậu có thể lấy để tham khảo." Triệu Hi vỗ vỗ chồng sách cũ bên cạnh cười nói.Những cuốn sách này là sách giáo khoa từ năm nhất tiểu học đến trung học phổ thông của Triệu Hi, bởi vì nhà cũng rộng, nên hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm cũng không nỡ vứt đi, những cuốn sách cũ đã dùng qua này tất cả đều được xem như là kỷ niệm mà cất đi. Sau khi cả nhà bị xuyên đến đây, Triệu Chí Dân thấy có thư phòng liền đem toàn bộ sách của Triệu Hi bỏ vào đó.Triệu Hi tiện tay lấy một quyển mở ra xem, phía trên vẫn còn những hình vẽ nguệch ngoạc của nàng.Thôn dân thôn Đào Hoa hầu hết đều mù chữ, đương nhiên phải bắt đầu học từ sách giáo khoa lớp một của bậc tiểu học. Những cuốn sách cần học đều đã được Triệu Hi lựa chọn qua, ví dụ như tiếng Anh, ví dụ như giáo dục đạo đức, những cuốn sách này nàng vẫn chưa lấy ra.Trần tú tài lật xem một cuốn sách ngữ văn lớp một, đã phải thán phục hoàn toàn trước tài in ấn đầy tuyệt diệu của tiên giới, trên này có không ít tranh minh họa, màu sắc thì sặc sỡ. Hắn có chút mê mẩn nói: "Đã biết chữ rồi thì sao còn phải học tiếng Anh?"

Ai, cổ đại nghiêm cấm tư nhân kinh doanh muối và sắt, sau này Triệu gia bọn họ sợ là phải chiếm toàn bộ.

Mỏ sắt có thể làm gì không cần phải nói nhiều, nguyên liệu cần thiết để làm vũ khí.

Nàng có thể không cần kiếm, nhưng trong tay phải có kiếm.

Cũng trách không được bọn họ đều biết, bởi mỏ sắt này vốn rất nổi tiếng, hơn nữa trong giờ học giáo viên địa lý cũng nhắc tới rất nhiều lần. Nếu không phải bị hệ thống Đại Bảo đưa tới triều Thiên Khải, Triệu Hi chính là tuyển thủ hạt giống Thanh Bắc được coi trọng nhất của trường trung học thực nghiệm của thôn Bạch Sa.

Triệu Hi nhìn địa thế của núi sông được vẽ một cách tỉ mỉ trên bản đồ, trong lòng nảy sinh suy nghĩ.

Bốn thư sinh bên cạnh không biết suy nghĩ của Triệu Hi, vẫn đang nghiên cứu quả địa cầu to gấp đôi đầu người kia, kinh ngạc không thôi.

Thế giới của bọn họ vốn là hình tròn, điều này quả thật là vô cùng mới mẻ đối với thế giới quan của họ, bốn người không kiềm chế được thỉnh cầu Triệu Hi, muốn nàng cho họ nhìn kỹ quả địa cầu hơn, vì thế Triệu Hi liền dạy luôn cho bọn họ một chút kiến thức về địa lý.

"Ý của tiên nhân là thế giới này tổng cộng có bảy đại lục và bốn đại dương, triều Thiên Khải chúng ta chỉ chiếm không quá một phần trăm trên toàn thế giới?"

Triều Thiên Khải những năm gần đây thật sự rất loạn, không chỉ dân chúng ở những địa phương nhỏ mà ngay cả dân chúng ở kinh thành cũng không sống nổi, mặc dù bị ngoại giới đánh cho gào khóc, nhưng bọn họ vẫn luôn cho rằng Thiên Triều Thượng quốc là trung tâm thế giới, lại không biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến như vậy?

"Bây giờ triều Thiên Khải ta chỉ sắp vào giữa hè, vậy mà bên phía nam bán cầu đã sắp bước vào mùa đông?"

"Tiên nhân, vùng đất chật hẹp như Oa Đảo này có nhiều hoàng kim thật sao???"

Tống Nhất Thanh không nhịn được cảm khái: "Thế giới rộng lớn như vậy, ta cũng muốn đi khám phá."

Triệu Hi: "..."

Khi ánh mắt của bọn họ chuyển từ quả địa cầu xoay tròn đến tấm bản đồ giấy dầu kia, ai nấy đều vô cùng kinh hãi, hai mắt Tống Nhất Thanh đều đỏ lên.

Tấm bản đồ này so với tấm hắn vừa mới dâng tốt hơn gấp trăm lần! Mỗi một con sông kể cả là nhánh sông đều được vẽ tỉ mỉ đến mức bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng, mấu chốt là không chỉ có huyện Đào Nguyên, thậm chí không phải chỉ triều Thiên Khải, mà trên đó còn có bản đồ địa thế của ngoại giới.

Đúng là thần kì.

Sau một khóa học địa lý cả bốn thư sinh hoàn toàn bị thuyết phục, ánh mắt ba người nhìn về phía Trần Hành đều vô cùng cảm kích. Ngày xưa, bọn họ nói Cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong cùng lắm cũng chỉ xem đó là một câu nói đùa, ai ngờ Trần huynh thật sự chưa quên bọn họ, còn đem bọn họ giới thiệu cho tiên nhân, từ đó cảm giác mất mát vì chưa được tiến cử làm quan cũng dần biến mất, làm tiểu quan cả đời cho triều đình nào biết đến bao giờ mới được thăng tiến, làm sao so được với làm việc cho tiên gia!

"Về chuyện học tập, đây là sách giáo khoa ta từng dùng, các cậu có thể lấy để tham khảo." Triệu Hi vỗ vỗ chồng sách cũ bên cạnh cười nói.

Những cuốn sách này là sách giáo khoa từ năm nhất tiểu học đến trung học phổ thông của Triệu Hi, bởi vì nhà cũng rộng, nên hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm cũng không nỡ vứt đi, những cuốn sách cũ đã dùng qua này tất cả đều được xem như là kỷ niệm mà cất đi. Sau khi cả nhà bị xuyên đến đây, Triệu Chí Dân thấy có thư phòng liền đem toàn bộ sách của Triệu Hi bỏ vào đó.

Triệu Hi tiện tay lấy một quyển mở ra xem, phía trên vẫn còn những hình vẽ nguệch ngoạc của nàng.

Thôn dân thôn Đào Hoa hầu hết đều mù chữ, đương nhiên phải bắt đầu học từ sách giáo khoa lớp một của bậc tiểu học. Những cuốn sách cần học đều đã được Triệu Hi lựa chọn qua, ví dụ như tiếng Anh, ví dụ như giáo dục đạo đức, những cuốn sách này nàng vẫn chưa lấy ra.

Trần tú tài lật xem một cuốn sách ngữ văn lớp một, đã phải thán phục hoàn toàn trước tài in ấn đầy tuyệt diệu của tiên giới, trên này có không ít tranh minh họa, màu sắc thì sặc sỡ. Hắn có chút mê mẩn nói: "Đã biết chữ rồi thì sao còn phải học tiếng Anh?"

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Ai, cổ đại nghiêm cấm tư nhân kinh doanh muối và sắt, sau này Triệu gia bọn họ sợ là phải chiếm toàn bộ.Mỏ sắt có thể làm gì không cần phải nói nhiều, nguyên liệu cần thiết để làm vũ khí.Nàng có thể không cần kiếm, nhưng trong tay phải có kiếm.Cũng trách không được bọn họ đều biết, bởi mỏ sắt này vốn rất nổi tiếng, hơn nữa trong giờ học giáo viên địa lý cũng nhắc tới rất nhiều lần. Nếu không phải bị hệ thống Đại Bảo đưa tới triều Thiên Khải, Triệu Hi chính là tuyển thủ hạt giống Thanh Bắc được coi trọng nhất của trường trung học thực nghiệm của thôn Bạch Sa.Triệu Hi nhìn địa thế của núi sông được vẽ một cách tỉ mỉ trên bản đồ, trong lòng nảy sinh suy nghĩ.Bốn thư sinh bên cạnh không biết suy nghĩ của Triệu Hi, vẫn đang nghiên cứu quả địa cầu to gấp đôi đầu người kia, kinh ngạc không thôi.Thế giới của bọn họ vốn là hình tròn, điều này quả thật là vô cùng mới mẻ đối với thế giới quan của họ, bốn người không kiềm chế được thỉnh cầu Triệu Hi, muốn nàng cho họ nhìn kỹ quả địa cầu hơn, vì thế Triệu Hi liền dạy luôn cho bọn họ một chút kiến thức về địa lý."Ý của tiên nhân là thế giới này tổng cộng có bảy đại lục và bốn đại dương, triều Thiên Khải chúng ta chỉ chiếm không quá một phần trăm trên toàn thế giới?"Triều Thiên Khải những năm gần đây thật sự rất loạn, không chỉ dân chúng ở những địa phương nhỏ mà ngay cả dân chúng ở kinh thành cũng không sống nổi, mặc dù bị ngoại giới đánh cho gào khóc, nhưng bọn họ vẫn luôn cho rằng Thiên Triều Thượng quốc là trung tâm thế giới, lại không biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến như vậy?"Bây giờ triều Thiên Khải ta chỉ sắp vào giữa hè, vậy mà bên phía nam bán cầu đã sắp bước vào mùa đông?""Tiên nhân, vùng đất chật hẹp như Oa Đảo này có nhiều hoàng kim thật sao???"Tống Nhất Thanh không nhịn được cảm khái: "Thế giới rộng lớn như vậy, ta cũng muốn đi khám phá."Triệu Hi: "..."Khi ánh mắt của bọn họ chuyển từ quả địa cầu xoay tròn đến tấm bản đồ giấy dầu kia, ai nấy đều vô cùng kinh hãi, hai mắt Tống Nhất Thanh đều đỏ lên.Tấm bản đồ này so với tấm hắn vừa mới dâng tốt hơn gấp trăm lần! Mỗi một con sông kể cả là nhánh sông đều được vẽ tỉ mỉ đến mức bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng, mấu chốt là không chỉ có huyện Đào Nguyên, thậm chí không phải chỉ triều Thiên Khải, mà trên đó còn có bản đồ địa thế của ngoại giới.Đúng là thần kì.Sau một khóa học địa lý cả bốn thư sinh hoàn toàn bị thuyết phục, ánh mắt ba người nhìn về phía Trần Hành đều vô cùng cảm kích. Ngày xưa, bọn họ nói Cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong cùng lắm cũng chỉ xem đó là một câu nói đùa, ai ngờ Trần huynh thật sự chưa quên bọn họ, còn đem bọn họ giới thiệu cho tiên nhân, từ đó cảm giác mất mát vì chưa được tiến cử làm quan cũng dần biến mất, làm tiểu quan cả đời cho triều đình nào biết đến bao giờ mới được thăng tiến, làm sao so được với làm việc cho tiên gia!"Về chuyện học tập, đây là sách giáo khoa ta từng dùng, các cậu có thể lấy để tham khảo." Triệu Hi vỗ vỗ chồng sách cũ bên cạnh cười nói.Những cuốn sách này là sách giáo khoa từ năm nhất tiểu học đến trung học phổ thông của Triệu Hi, bởi vì nhà cũng rộng, nên hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm cũng không nỡ vứt đi, những cuốn sách cũ đã dùng qua này tất cả đều được xem như là kỷ niệm mà cất đi. Sau khi cả nhà bị xuyên đến đây, Triệu Chí Dân thấy có thư phòng liền đem toàn bộ sách của Triệu Hi bỏ vào đó.Triệu Hi tiện tay lấy một quyển mở ra xem, phía trên vẫn còn những hình vẽ nguệch ngoạc của nàng.Thôn dân thôn Đào Hoa hầu hết đều mù chữ, đương nhiên phải bắt đầu học từ sách giáo khoa lớp một của bậc tiểu học. Những cuốn sách cần học đều đã được Triệu Hi lựa chọn qua, ví dụ như tiếng Anh, ví dụ như giáo dục đạo đức, những cuốn sách này nàng vẫn chưa lấy ra.Trần tú tài lật xem một cuốn sách ngữ văn lớp một, đã phải thán phục hoàn toàn trước tài in ấn đầy tuyệt diệu của tiên giới, trên này có không ít tranh minh họa, màu sắc thì sặc sỡ. Hắn có chút mê mẩn nói: "Đã biết chữ rồi thì sao còn phải học tiếng Anh?"

Chương 91: Chương 91