Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 98: Chương 98
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Nếu thật sự có thể kinh doanh, người trong thôn cũng có chút tiền mua chút lương thực. Đáng tiếc bọn họ muốn đi chợ cũng phải đi mất ba bốn ngày. Thạch thôn trưởng nhìn bạc vụn trong tay, hận không thể biến chúng thành lương thực.Lần giao dịch này tương đối thành công. Trước khi đi bọn họ đi, Thạch thôn trưởng còn nhờ bà tử trong nhà tặng thêm mỗi người một cái bánh nướng ăn dọc đường.Người trong thôn nhìn bóng lưng họ rời đi, một thanh nhiên rốt cuộc không nhịn được nữa liền nói: "Trưởng thôn, ta vừa nghe bọn họ lỡ miệng nói đây chính là mỏ sắt."Thạch thôn trưởng quay đầu lại trừng mắt một cái: "Được rồi, sau này còn muốn có thêm tiền thì câm miệng lại!"Bốn người cõng quặng sắt rời đi, Tống Nhất Thanh dáng vẻ thư sinh, sức yếu hơn nên cõng ít nhất.Đi được một chút, Triệu Húc liên tục quay đầu lại, sau đó ngồi xổm xuống hô to về phía xa: "Mau ra đây đi!"Ba người chưa kịp hoảng sợ đã thấy hướng đằng sau cách đó không xa có hai đứa bé đang ẩn nấp, chính là hai đứa con của phụ nhân kia. Hai đứa nhỏ lúc này sợ hãi nhìn bọn họ, người chị nhỏ giọng lên tiếng: "Mẹ bọn cháu bảo đi cùng mấy thúc tới thôn Đào Hoa tìm ông ngoại."Triệu Hục cũng phục phụ nhân này, chỉ nghe nói là người quen cùng thôn thôi cũng dám giao con mình cho người xa lạ.Vậy là bốn người họ mang theo hai đứa nhỏ cùng nhau lên đường. Con đường này vốn không dễ đi, cộng thêm cõng quặng sắt nữa nên tốc độ rất chậm, mất hơn hai ngày mới tới được thôn Đào Hoa. Họ đem bốn giỏ quặng sắt vào biệt thự Triệu gia, còn Vương Đại Trụ đưa hai đứa nhỏ đến Ngô gia tìm Ngô Đại Ngưu.Phòng khách biệt thự còn chưa mở khóa. Triệu Húc vừa vào đến nhà đã hận không thể nằm luôn xuống mặt đất, ở nhà vẫn thoải mái nhất.Triệu Hi mở tủ lạnh trong phòng bếp ra lấy một cây kem, xé bao bì đưa cho hắn: "Nhị ca vất vả rồi, mời dùng kem, để ta đi mở điều hòa." Bởi vì còn chưa tới giữa hè nên trong nhà vẫn chưa mở điều hòa, hơn nữa kem trong tủ lạnh cũng không có nhiều, Triệu Hi muốn đợi đến giữa hè mới ăn.Làm xong tất cả Triệu Hi mới quan sát thử trong giỏ, đúng là quặng sắt, hơn nữa chất lượng cũng không tệ.Triệu Hi quay đầu lại nhìn Triệu Húc nằm trên sàn nhà, cầm kem gặm từng miếng lớn, cười nói: "Lần tới không cần phiền nhị ca phải mệt mỏi như vậy nữa rồi, Lý A Quý sẽ dựa vào bản vẽ để chế tạo xe cút kít."Lý A Quý chính là thợ mộc có tiếng trong thôn Đào Hoa, còn thu nạp được vài đệ tử.Triệu Húc cầm kem ngồi xếp bằng: "Hi Hi, em không sợ người thôn Hắc Thạch tăng giá à?"Triệu Hi cười: "Thứ nhất họ không biết kỹ thuật luyện sắt, những quặng sắt này đối với họ chỉ là những tảng đá vô dụng thôi! Thứ hai, huynh phải biết tài nguyên sắt ở khu này không chỉ giới hạn ở thôn Hắc Thạch."Sở dĩ họ chọn thôn Hắc Thạch đơn giản là vì thôn này cách thôn Đào Hoa gần nhất. Nếu thôn Hắc Thạch dám tăng giá, bọn họ cũng có thể chọn không mua nữa. Triệu Hi hiểu rõ quyền lựa chọn nằm trong tay bọn họ.Triệu Húc: "Nếu bọn họ giao cho triều đình thì sao?"Triệu Hi cũng ngồi xếp bằng như Triệu Húc, nghĩ rồi cười nói: "Nhị ca, triều đình cổ đại không giống với thời hiện đại chúng ta. Đất khắp thiên hạ này chẳng phải đều là của vua hay sao. Nếu để triều đình biết được ngọn núi hoang kia có quặng sắt, dựa theo động thái của triều Thiên Khải, chắc chắn sẽ đuổi hết người dân đi. Người trong thôn không phải kẻ ngốc, bán quặng sắt cho chúng ta còn có tiền đi mua thức ăn, còn nếu để rơi vào tay triều đình họ sẽ mất cả chì lẫn chài."Triệu Húc cũng thấy hợp lý bèn gật đầu: "Vậy lần sau mình cử Tống Nhất Thanh đi thương lượng với thôn trưởng việc vận chuyển quặng sắt đi, mấy thanh niên cổ đại này cũng có mồm mép phết. Ai... nếu có đường cao tốc thì tốt rồi, ngồi nửa ngày là về được."Triệu Hi vỗ vai Triệu Húc an ủi: "Gần đây ta nghiên cứu về xi măng, huynh cố kiên trì đi."
Nếu thật sự có thể kinh doanh, người trong thôn cũng có chút tiền mua chút lương thực. Đáng tiếc bọn họ muốn đi chợ cũng phải đi mất ba bốn ngày. Thạch thôn trưởng nhìn bạc vụn trong tay, hận không thể biến chúng thành lương thực.
Lần giao dịch này tương đối thành công. Trước khi đi bọn họ đi, Thạch thôn trưởng còn nhờ bà tử trong nhà tặng thêm mỗi người một cái bánh nướng ăn dọc đường.
Người trong thôn nhìn bóng lưng họ rời đi, một thanh nhiên rốt cuộc không nhịn được nữa liền nói: "Trưởng thôn, ta vừa nghe bọn họ lỡ miệng nói đây chính là mỏ sắt."
Thạch thôn trưởng quay đầu lại trừng mắt một cái: "Được rồi, sau này còn muốn có thêm tiền thì câm miệng lại!"
Bốn người cõng quặng sắt rời đi, Tống Nhất Thanh dáng vẻ thư sinh, sức yếu hơn nên cõng ít nhất.
Đi được một chút, Triệu Húc liên tục quay đầu lại, sau đó ngồi xổm xuống hô to về phía xa: "Mau ra đây đi!"
Ba người chưa kịp hoảng sợ đã thấy hướng đằng sau cách đó không xa có hai đứa bé đang ẩn nấp, chính là hai đứa con của phụ nhân kia. Hai đứa nhỏ lúc này sợ hãi nhìn bọn họ, người chị nhỏ giọng lên tiếng: "Mẹ bọn cháu bảo đi cùng mấy thúc tới thôn Đào Hoa tìm ông ngoại."
Triệu Hục cũng phục phụ nhân này, chỉ nghe nói là người quen cùng thôn thôi cũng dám giao con mình cho người xa lạ.
Vậy là bốn người họ mang theo hai đứa nhỏ cùng nhau lên đường. Con đường này vốn không dễ đi, cộng thêm cõng quặng sắt nữa nên tốc độ rất chậm, mất hơn hai ngày mới tới được thôn Đào Hoa. Họ đem bốn giỏ quặng sắt vào biệt thự Triệu gia, còn Vương Đại Trụ đưa hai đứa nhỏ đến Ngô gia tìm Ngô Đại Ngưu.
Phòng khách biệt thự còn chưa mở khóa. Triệu Húc vừa vào đến nhà đã hận không thể nằm luôn xuống mặt đất, ở nhà vẫn thoải mái nhất.
Triệu Hi mở tủ lạnh trong phòng bếp ra lấy một cây kem, xé bao bì đưa cho hắn: "Nhị ca vất vả rồi, mời dùng kem, để ta đi mở điều hòa." Bởi vì còn chưa tới giữa hè nên trong nhà vẫn chưa mở điều hòa, hơn nữa kem trong tủ lạnh cũng không có nhiều, Triệu Hi muốn đợi đến giữa hè mới ăn.
Làm xong tất cả Triệu Hi mới quan sát thử trong giỏ, đúng là quặng sắt, hơn nữa chất lượng cũng không tệ.
Triệu Hi quay đầu lại nhìn Triệu Húc nằm trên sàn nhà, cầm kem gặm từng miếng lớn, cười nói: "Lần tới không cần phiền nhị ca phải mệt mỏi như vậy nữa rồi, Lý A Quý sẽ dựa vào bản vẽ để chế tạo xe cút kít."
Lý A Quý chính là thợ mộc có tiếng trong thôn Đào Hoa, còn thu nạp được vài đệ tử.
Triệu Húc cầm kem ngồi xếp bằng: "Hi Hi, em không sợ người thôn Hắc Thạch tăng giá à?"
Triệu Hi cười: "Thứ nhất họ không biết kỹ thuật luyện sắt, những quặng sắt này đối với họ chỉ là những tảng đá vô dụng thôi! Thứ hai, huynh phải biết tài nguyên sắt ở khu này không chỉ giới hạn ở thôn Hắc Thạch."
Sở dĩ họ chọn thôn Hắc Thạch đơn giản là vì thôn này cách thôn Đào Hoa gần nhất. Nếu thôn Hắc Thạch dám tăng giá, bọn họ cũng có thể chọn không mua nữa. Triệu Hi hiểu rõ quyền lựa chọn nằm trong tay bọn họ.
Triệu Húc: "Nếu bọn họ giao cho triều đình thì sao?"
Triệu Hi cũng ngồi xếp bằng như Triệu Húc, nghĩ rồi cười nói: "Nhị ca, triều đình cổ đại không giống với thời hiện đại chúng ta. Đất khắp thiên hạ này chẳng phải đều là của vua hay sao. Nếu để triều đình biết được ngọn núi hoang kia có quặng sắt, dựa theo động thái của triều Thiên Khải, chắc chắn sẽ đuổi hết người dân đi. Người trong thôn không phải kẻ ngốc, bán quặng sắt cho chúng ta còn có tiền đi mua thức ăn, còn nếu để rơi vào tay triều đình họ sẽ mất cả chì lẫn chài."
Triệu Húc cũng thấy hợp lý bèn gật đầu: "Vậy lần sau mình cử Tống Nhất Thanh đi thương lượng với thôn trưởng việc vận chuyển quặng sắt đi, mấy thanh niên cổ đại này cũng có mồm mép phết. Ai... nếu có đường cao tốc thì tốt rồi, ngồi nửa ngày là về được."
Triệu Hi vỗ vai Triệu Húc an ủi: "Gần đây ta nghiên cứu về xi măng, huynh cố kiên trì đi."
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Nếu thật sự có thể kinh doanh, người trong thôn cũng có chút tiền mua chút lương thực. Đáng tiếc bọn họ muốn đi chợ cũng phải đi mất ba bốn ngày. Thạch thôn trưởng nhìn bạc vụn trong tay, hận không thể biến chúng thành lương thực.Lần giao dịch này tương đối thành công. Trước khi đi bọn họ đi, Thạch thôn trưởng còn nhờ bà tử trong nhà tặng thêm mỗi người một cái bánh nướng ăn dọc đường.Người trong thôn nhìn bóng lưng họ rời đi, một thanh nhiên rốt cuộc không nhịn được nữa liền nói: "Trưởng thôn, ta vừa nghe bọn họ lỡ miệng nói đây chính là mỏ sắt."Thạch thôn trưởng quay đầu lại trừng mắt một cái: "Được rồi, sau này còn muốn có thêm tiền thì câm miệng lại!"Bốn người cõng quặng sắt rời đi, Tống Nhất Thanh dáng vẻ thư sinh, sức yếu hơn nên cõng ít nhất.Đi được một chút, Triệu Húc liên tục quay đầu lại, sau đó ngồi xổm xuống hô to về phía xa: "Mau ra đây đi!"Ba người chưa kịp hoảng sợ đã thấy hướng đằng sau cách đó không xa có hai đứa bé đang ẩn nấp, chính là hai đứa con của phụ nhân kia. Hai đứa nhỏ lúc này sợ hãi nhìn bọn họ, người chị nhỏ giọng lên tiếng: "Mẹ bọn cháu bảo đi cùng mấy thúc tới thôn Đào Hoa tìm ông ngoại."Triệu Hục cũng phục phụ nhân này, chỉ nghe nói là người quen cùng thôn thôi cũng dám giao con mình cho người xa lạ.Vậy là bốn người họ mang theo hai đứa nhỏ cùng nhau lên đường. Con đường này vốn không dễ đi, cộng thêm cõng quặng sắt nữa nên tốc độ rất chậm, mất hơn hai ngày mới tới được thôn Đào Hoa. Họ đem bốn giỏ quặng sắt vào biệt thự Triệu gia, còn Vương Đại Trụ đưa hai đứa nhỏ đến Ngô gia tìm Ngô Đại Ngưu.Phòng khách biệt thự còn chưa mở khóa. Triệu Húc vừa vào đến nhà đã hận không thể nằm luôn xuống mặt đất, ở nhà vẫn thoải mái nhất.Triệu Hi mở tủ lạnh trong phòng bếp ra lấy một cây kem, xé bao bì đưa cho hắn: "Nhị ca vất vả rồi, mời dùng kem, để ta đi mở điều hòa." Bởi vì còn chưa tới giữa hè nên trong nhà vẫn chưa mở điều hòa, hơn nữa kem trong tủ lạnh cũng không có nhiều, Triệu Hi muốn đợi đến giữa hè mới ăn.Làm xong tất cả Triệu Hi mới quan sát thử trong giỏ, đúng là quặng sắt, hơn nữa chất lượng cũng không tệ.Triệu Hi quay đầu lại nhìn Triệu Húc nằm trên sàn nhà, cầm kem gặm từng miếng lớn, cười nói: "Lần tới không cần phiền nhị ca phải mệt mỏi như vậy nữa rồi, Lý A Quý sẽ dựa vào bản vẽ để chế tạo xe cút kít."Lý A Quý chính là thợ mộc có tiếng trong thôn Đào Hoa, còn thu nạp được vài đệ tử.Triệu Húc cầm kem ngồi xếp bằng: "Hi Hi, em không sợ người thôn Hắc Thạch tăng giá à?"Triệu Hi cười: "Thứ nhất họ không biết kỹ thuật luyện sắt, những quặng sắt này đối với họ chỉ là những tảng đá vô dụng thôi! Thứ hai, huynh phải biết tài nguyên sắt ở khu này không chỉ giới hạn ở thôn Hắc Thạch."Sở dĩ họ chọn thôn Hắc Thạch đơn giản là vì thôn này cách thôn Đào Hoa gần nhất. Nếu thôn Hắc Thạch dám tăng giá, bọn họ cũng có thể chọn không mua nữa. Triệu Hi hiểu rõ quyền lựa chọn nằm trong tay bọn họ.Triệu Húc: "Nếu bọn họ giao cho triều đình thì sao?"Triệu Hi cũng ngồi xếp bằng như Triệu Húc, nghĩ rồi cười nói: "Nhị ca, triều đình cổ đại không giống với thời hiện đại chúng ta. Đất khắp thiên hạ này chẳng phải đều là của vua hay sao. Nếu để triều đình biết được ngọn núi hoang kia có quặng sắt, dựa theo động thái của triều Thiên Khải, chắc chắn sẽ đuổi hết người dân đi. Người trong thôn không phải kẻ ngốc, bán quặng sắt cho chúng ta còn có tiền đi mua thức ăn, còn nếu để rơi vào tay triều đình họ sẽ mất cả chì lẫn chài."Triệu Húc cũng thấy hợp lý bèn gật đầu: "Vậy lần sau mình cử Tống Nhất Thanh đi thương lượng với thôn trưởng việc vận chuyển quặng sắt đi, mấy thanh niên cổ đại này cũng có mồm mép phết. Ai... nếu có đường cao tốc thì tốt rồi, ngồi nửa ngày là về được."Triệu Hi vỗ vai Triệu Húc an ủi: "Gần đây ta nghiên cứu về xi măng, huynh cố kiên trì đi."